Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 124: Khải hoàn về nước



Chương 124: Khải hoàn về nước

Ở biên giới Xiêm La.

Trần Tí cưỡi ngựa đứng trên một ngọn đồi, cầm ống nhòm nhìn sang bên kia đường biên giới.

Xung quanh nơi anh đang đứng rơi rớt rất nhiều mảnh vỡ áo giáp và bánh xe, đúng với câu nói:

“Đánh cho nó chích luân bất phản

Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn”

(Đại ý là đánh cho kẻ địch không thể quay bánh xe về nước, áo giáp cũng chẳng lành lặn).

Binh sĩ Khô Máu Đỏ bị trói lại bằng sợi dây thừng, cúi đầu ủ rũ được áp tải thành những hàng dài.

Chờ đợi họ sẽ là nhân dân thẩm phán và lao ngục tăm tối.

Đây là những kẻ bị truy bắt trên đường bỏ chạy sang Xiêm La.

Phía xa xa, một vài tên giặc Khô Máu Đỏ may mắn hơn vội vàng chạy tới quỳ lạy dưới chân lính Xiêm như thể cha mẹ tái thế, cầu xin được tị nạn.

Nhưng người Xiêm lại sợ hãi đá lũ giặc Khô Máu Đỏ ra như con chó c·hết, sợ khiến cho Đại Việt hiểm lầm.

Những hành động xấu xí này đều được Trần Tí thu hết vào trong tầm mắt.

Bởi vì Đại Việt tiến quân thần tốc, chủ lực của Xiêm La còn chưa kịp bước chân vào lãnh thổ Dưa Lạc thì Phố Bệnh đã thất thủ.

Toàn bộ đế chế Dưa Lạc sụp đổ trong thời gian ngắn mà tổn thất của phía Đại Việt là rất nhỏ.

Nghe có vẻ khó tin nhưng sự thực chính là như thế, đội quân chủ lực của Đại Việt với hỏa lực áp đảo đánh hạ nhanh tới mức những nước lân cận còn chưa kịp phản ứng thì chiến đấu đã kết thúc.

Nhìn thấy Đại Việt hùng mạnh như rồng như hổ như thế, vua Xiêm La đột nhiên mất trí nhớ, thề thốt phủ nhận ước định liên minh với Khô Máu Đỏ.

Ông ta ra lệnh cho toàn bộ binh lính Xiêm La tổng động viên, giới nghiêm toàn quốc, đồng thời xử sứ giả sang tặng quà, nói rằng xiêm La không bao giờ có ý định t·ấn c·ông Đại Việt.

Còn đám Khô Máu Đỏ trốn sang Xiêm La, lén lút còn dễ nói chứ công khai thì Xiêm La không dám nhận, sợ Đại Việt lấy cớ san bằng Xiêm La.



Nên nhớ, về mặt nổi, sức mạnh quân sự của Dưa Lạc và Xiêm La tương đương với nhau, vua Xiêm La không muốn ba ngày sau thấy mình thức dậy ở trong nhà ngục tăm tối giống Hen Sun.

Thấy Trần Tí trầm ngâm không nói chuyện, Hoàng Trung Hải dò hỏi:

- Bệ hạ, có cần tiến vào biên giới của Xiêm La để truy quét Khô Máu Đỏ hay không?

- Đại quân chúng ta đang mạnh, chưa chắc Xiêm La đã dám ngăn cản.

Trần Tí lắc đầu:

- Không nên!

- Đại Việt chúng ta không sợ nhưng người dân Dưa Lạc sinh sống quanh đây có thể bị trả thù.

- Vua Xiêm La cũng không phải loại lương thiện gì, chúng ta lại không thể canh giữ ở đây cả đời.

- Một khi chúng ta rời khỏi, người Xiêm La sẽ tràn sang trả thù, cư dân Dưa Lạc ở gần biên giới Xiêm La sẽ phải chịu nạn binh đao.

- Tuy không phải con dân Đại Việt nhưng xét về chủ nghĩa nhân đạo, làm như vậy là không tốt.

- Hơn nữa tiền tuyến phía bắc cũng đang cần chúng ta hỗ trợ, không cần thiết lãng phí thời gian ở đây.

Tổng hợp nhiều nguyên nhân, Trần Tí lựa chọn dừng lại, không tiếp tục t·ruy s·át Khô Máu Đỏ.

Dù sao Hen Sun đã b·ị b·ắt, lực lượng Khô Máu Đỏ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Những người khác tuy thấy Trần Tí có phần hiền quá nhưng nghĩ Khô Máu Đỏ cũng chẳng làm nên trò trống gì nữa nên thôi.

Không ai ngờ được rằng, chính những kẻ Khô Máu Đỏ thất bại này trong tương lai sẽ tiếp tục trở lại tàn hại muôn dân.

Chẳng qua đó là câu chuyện khác ở tương lai.

Hiện tại, Trần tí bắt đầu dẫn quân khải hoàn trở về Đại Việt qua đường Gia Lai, Kon Tum, chỉ để lại tầm năm ngàn binh lính để ngăn chặn Khô Máu Đỏ lén lút trở về làm loạn.



Đại quân trùng trùng điệp điệp men theo đại lộ trở về quê hương.

Trên đường đi, họ bắt gặp các binh lính, quan chức Khô Máu Đỏ rút lui về nước từ Kon Tum, Gia Lai.

Họ cúi đầu nép sang hai bên đường một cách khúm núm.

Trước đó, Khô Máu Đỏ cắn trộm c·hiếm đ·óng một số châu của Đại Việt nhưng sau chiến dịch lần này, những châu đó hiển nhiên đã được trả về.

Một nước bại trận, không bị chiếm mất lãnh thổ bản quốc, chỉ cần phun ra những vùng đã xâm chiếm trước đó của Đại Việt là quá may mắn rồi.

Gặp Thiên Long Quốc thì chắc chắn sẽ có thêm một tỉnh chứ không đời nào chấp nhận để yên.

Vừa đặt chân vào Gia Lai, đại quân ngay lập tức được người dân nơi đây tiếp đón nồng nhiệt.

Không phải kiểu tiếp đón có lệ theo nhiệm vụ mà thực tình vui mừng hớn hở.

Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả là vì đám Khô Máu Đỏ tàn bạo bất nhân, bóc lột người dân Tây Nguyên đến tận xương tủy.

Chúng sẵn sàng tạo ra những “bãi sọ người” ngay trên chính lãnh thổ của mình, có thể tưởng tượng ra sẽ đối xử với con dân đất Việt như thế nào.

Vậy nên khi nghe tin Trần Tí thắng trận, Dưa Lạc rút quân, toàn bộ Tây Nguyên vui như ăn tết vì cuối cùng cũng thoát khỏi lũ man rợ Dưa Lạc.

- Đại Việt muôn năm!

- Bệ hạ vạn tuế!

- Vinh quang Đại Việt!

Trần Tí thấy cảnh này, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ:

- Thật là tốt, tối thiểu con dân Đại Việt cũng được hưởng lợi ích, không giống những kẻ ăn cháo đá bát như Kharus.

Trên thực tế, Trần Tí biết Kharus là giả vờ.

Một đứa thực sự ngốc không thể nào “trùng hợp” sống sót giữa bao nhiêu hiểm nguy như vậy được.

Ngay cả Arbo cùng một số lượng không nhỏ cư dân Dưa Lạc được hưởng lợi từ Khô Máu đỏ cũng ngầm ghét Đại Việt.



Trong tiểu thuyết hay phim ảnh, các tình tiết bỏ công giúp đỡ rồi được ghi nhận diễn ra rất thường xuyên nhưng đó chỉ là tiểu thuyết.

Trên thực tế, không thiếu những kẻ vô ơn bạc nghĩa sẵn sàng quay lại phản bội người giúp đỡ mình vì lợi ích.

Trần tí không ảo tưởng rằng mình ra tay giúp đỡ người dân Dưa Lạc khỏi quân đoàn d·iệt c·hủng Khô Máu Đỏ, anh lựa chọn tiêu diệt Hen Sun và đồng bọn cũng vì bản thân đất Việt.

Nhìn thấy nụ cười trên môi những người đồng bào thiểu số Tây Nguyên, Trần Tí cảm giác thỏa mã phần nào.

- Đi thôi, điều một số quan viên kiểu mới tới Tây Nguyên thực hiện xây dựng bộ máy tân tiến.

- Chúng ta không cần nán lại ở đây lâu, xuống thành Đồ Bàn thực hiện lễ tế liền trở về Định Long.

Bởi vì Kon Tum và Gia Lai trước đó nằm trong tay của Dưa Lạc nên thiếu đi các quý tộc, sĩ phu, địa chủ, cường hào, ác bá.

Trần Tí có thể dễ dàng bố trí các quan viên kiểu mới được điều từ Sài Gòn lên mà không có quá nhiều trở ngại trong việc cải cách.

Đại quân chỉ thoáng ngừng nghỉ ở Tây Nguyên một chút rồi tiếp tục lên đường, không chậm trễ thời gian vì tiền tuyến phương bắc đang kêu gọi.

Còn lễ tế chính là thực hiện lời hứa năm xưa, cần phải làm để cổ vũ sĩ khí.

Vốn dĩ Trần Tí nghĩ rằng sẽ không có nhiều trúc trắc nhưng anh vô tình phát hiện một sự kiện ngay trước khi thực hiện lễ tế.

Đó chính là Lý Thông lợi dụng chức quyền làm mưa làm gió, hãm hại Thạch Sanh.

- Ngươi nói cái gì, Lý Thông bây giờ làm phó châu trưởng, quyền lực ngập trời.

- Hắn ỷ vào quyền thế, sai phái Thạch Sanh lên núi truy tìm trân cầm dị thú để tặng cho trẫm?

Trần Tí há hốc mồm kinh ngạc khi nghe thấy tin này.

Ở đối diện với anh là một số quan viên tại Bình Định đang gãi đầu nhìn nhau không biết như thế nào.

Họ cứ tưởng rằng những chuyện Lý Thông làm là ngầm theo lệnh của Trần Tí.

- Bệ hạ, không phải người ngầm ra lệnh cho Lý Thông bố trí như vậy sao?

- Trẫm ra lệnh hồi nào?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.