Đây là những ấn tượng hằn sâu trong đầu quân dân Dưa Lạc về Đại Việt.
Với sức mạnh quân sự áp đảo tuyệt đối, kỷ luật nghiêm minh cùng những chiến thuật tiên tiến, q·uân đ·ội Đại Việt chỉ cần ba ngày để quét sạch Khô Máu Đỏ trên trục đường chính dẫn đến Phố Bệnh, bắt giữ Hen Sun, hủy diệt đế chế Dưa Lạc Khô Máu Đỏ.
Nghĩa quân Tây Việt và binh lính của Arbo chỉ việc đi theo sau chấn chỉnh lại những địa bàn bị Đại Việt đánh hạ mà cũng không xuể.
Thông thường, mỗi khi bọn họ vừa đặt chân đến thành thị mới để tiếp quản đã nghe thúc dục ở tiền tuyến đi tới tiếp vì vừa công phá thêm thành trì.
Arbo nhìn thấy cảnh này mới biết trên thực tế Khô Máu Đỏ xách dép cho Đại Việt cũng không có cửa.
Buồn cười là trước đó Hen Sun và các tướng lĩnh Dưa Lạc còn tuyên bố muốn d·iệt c·hủng người Việt, biến tất cả người Việt làm nô lệ phục vụ cho mình.
- Thật là may mình kịp đổi phe chứ không chắc chắn cũng thành oan hồn mất rồi.
- Ba ngày!
- Quân đội Đại Việt chỉ mất ba ngày để chinh phục Phố Bệnh, đánh bại Dưa Lạc.
Arbo đứng ở cửa thành Phố Bệnh, nhìn thấy những vết tích đại pháo oanh tạc mà trong lòng sợ đến run cả người.
Ở phía xa, các binh lính Dưa Lạc thân Việt đang thu dọn những mảnh t·hi t·hể rơi rụng khắp nơi của Khô Máu Đỏ.
Mức độ tàn phá của xác c·hết cho thấy trận chiến hôm qua kinh khủng và tàn khốc đến thế nào.
Nói kiểu gì đi nữa thì Phố Bệnh cũng là thủ đô của Dưa Lạc, lực lượng Khô Máu Đỏ tập trung chống cự cực kỳ ác liệt, sẵn sàng liều c·hết thân mình để chống cự.
Nhưng không có tác dụng gì cả.
Hàng trăm khẩu pháo liên tục bắn xối xả vào phá hủy mọi nỗ lực chống cự của Khô Máu Đỏ.
Arbo chính mắt thấy cảnh tượng gần giống như tận thế ấy, thầm thề trong lòng vĩnh viễn không bao giờ dám đứng đối mặt với họng pháo.
Lúc này, một người lính vội vàng chạy tới nói nhỏ bên tai Arbo:
- Cái gì, q·uân đ·ội Đại Việt tiếp tục tiến vào Xiêm La để truy kích Khô Máu Đỏ sao?
Nghe được tin này, bản thân Arbo có cảm giác đầu tiên là khó tin.
Bởi vì xét về mặt lợi ích, đáng lý Đại Việt nên thả cho Khô Máu Đỏ đi và tập trung đóng quân xung quanh Phố Bệnh, lợi dụng cơ hội vơ vét tiền bạc.
Nói tới đây sẽ có nhiều người non về chính trị không hiểu vì sao lại thả kẻ địch đi.
Nhưng đây mới là cách làm tối đá lợi ích về mặt chính trị.
Nguyên nhân nằm ở Kharus chuẩn bị lên ngôi sẽ trở thành đối thủ của Khô Máu Đỏ, phải dựa vào Đại Việt để giữ an ổn, khúm núm cầu cạnh.
Một khi tiêu diệt Khô Máu Đỏ, bản thân Kharus sẽ mất đi uy h·iếp, giảm bớt lệ thuộc vào Đại Việt.
Vậy nên chỉ có Khô Máu Đỏ còn tồn tại thì mới tạo điều kiện cho Đại Việt can thiệp, thao túng Dưa Lạc, đây chính là chiêu rất thường thấy của Thiên Long Quốc.
Trước đó, Thiên Long Quốc đưa Hen Sun lên làm vua nhưng vẫn cố ý bảo vệ phe đối lập của Hen Sun nhằm mục đích buộc Hen Sun làm chó cho Thiên Long Nhân.
Bên cạnh đó, việc điều q·uân đ·ội đi truy kích Khô Máu Đỏ sẽ gia tăng t·hương v·ong, đồng thời khả năng kiểm soát ở thủ đô cũng yếu đi.
Nói tóm lại, việc truy kích Khô Máu Đỏ chỉ giúp nhân dân Dưa Lạc sống yên bình, khỏe mạnh chứ chả có lợi ích gì cho Đại Việt cả.
Arbo vốn dĩ nghĩ rằng Đại Việt sẽ giống như đám Thiên Long Nhân, miệng bồ tát bụng bồ dao găm, mượn cớ bảo vệ Kharus để ngầm xâm chiếm, thao túng Dưa Lạc.
Nhưng ông ta không biết rằng, Trần Tí và Đại Việt là q·uân đ·ội chính nghĩa thực sự, không phải đám Thiên Long Quốc bá quyền lăm le xâm lược khắp nơi.
Ngẫm nghĩ một hồi, Arbo vội vàng đi vào hoàng cung tìm Kharus.
- Bẩm bệ hạ, thần Arbo xin được yết kiến.
- Vào đi!
Arbo bước vào, sau đó đóng cửa kín lại.
Ông ta tiến đến, quỳ xuống trước mặt Kharus:
- Bệ hạ, thần có một số chuyện cần bẩm tấu.
- Há, chuyện gì vậy, chơi có vui không?
Kharus hỏi với giọng đùa cợt, trên tay cầm vài món đồ chơi xinh đẹp.
Mặc dù đã đội vương miện, trở thành Vua, Kharus vẫn chỉ làm những chuyện của một đứa con nít bình thường.
Arbo cúi đầu nhìn xung quanh, thấy có nhiều người hầu liền nói:
- Bệ hạ, việc nước nên hạn chế để người không liên quan nghe thấy.
- Lắm chuyện thế nhỉ!
Nói với giọng bất mãn Kharus miễn cưỡng vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui ra ngoài.
Chờ tất cả khuất tầm mắt, Kharus đột ngột thu hồi nụ cười, đôi mắt lộ vẻ tự tin, thần thái sáng láng than vãn:
- Mệt c·hết đi thôi, mất công diễn kịch!
Ở phía dưới, Arbo không thấy bất ngờ:
- Bệ hạ, tất cả là vì đại nghiệp!
- Xưa có Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nay chúng ta cũng phải như vậy mới phục hưng gia tộc được.
Kharus gật đầu, lộ vẻ vui mừng:
- Tất cả cũng nhờ có các khanh không rời không bỏ trung thành với ta.
- Nếu không cho dù ta có cố gắng ngụy trang làm con rối cũng không có tác dụng gì.
- Thần không dám!
Trên thực tế, Kharus không phải là một người kém thông minh như bề ngoài.
Tất cả chỉ là ngụy trang nhằm tránh bị Hen Sun và Pua bóp c·hết trong trứng nước.
Suốt bao nhiêu năm giả ngây giả dại, vốn dĩ bản thân Kharus đã tuyệt vọng khi tên Pua dần nắm mọi quyền lực, chuẩn bị ra tay xử lý để diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng mọi chuyện có biến chuyển khi Khô Máu Đỏ bị ngáo đem quân đánh Đại Việt.
Ngay lập tức, Kharus lén tìm cơ hội để tiếp xúc với Đại Việt.
Lần hội ngộ ở trấn Snuol không phải vô tình hay nổi hứng đi chơi mà là bố trí tỉ mỉ.
- Nhớ lại lúc đó thật là nguy hiểm.
- Tên Pua đã lén ra lệnh cho đám người hầu chuẩn bị g·iết ta!
- Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nửa đêm chạy trốn tới trấn Snuol, cố ý để binh lính Đại Việt bắt giữ.
- Sau đó thông qua giả ngây giả dại để khiến Đại Việt yên tâm, trở thành một vị vua bù nhìn mới.
- Thậm chí trước đó vài ngày, ta thậm chí không dám tin tưởng bất kỳ ai, kể cả ngươi, Arbo!
Tối hôm qua, trong khi Đại Việt công thành, Kharus tranh thủ không ai để ý lén gặp Arbo và kể hết mọi chuyện.
Trước đó, ngay cả Arbo cũng chẳng biết Kharus lại có thể ẩn nấp kỹ đến thế.
Câu chuyện của Kharus nếu có thể lưu truyền ắt hẳn không thua sự tích của Việt Vương Câu Tiễn bao nhiêu.
Nhưng hiện tại vẫn cần phải giữ bí mật vì Kharus không muốn để Đại Việt và Trần Tí biết mình có m·ưu đ·ồ riêng.
- Bệ hạ, q·uân đ·ội Đại Việt đã điều đại quân truy quét Khô Máu Đỏ, hiện tại lực lượng Đại Việt ở kinh thành Phố Bệnh khá mỏng, chúng ta có nên…
Khi nói điều này, Arbo sử dụng một ký hiệu cắt cổ, ý đồ ăn cháo đá bát rất rõ ràng.
Một kẻ mù nhìn thấy ánh sáng, thứ đầu tiên mà hắn vứt bỏ là cây gậy chỉ đường.
Kharus cũng vậy, anh ta có dã tâm muốn xua đuổi Đại Việt đi xa dù chính nhờ họ cứu mạng mới tồn tại được.
Nhưng bản thân Kharus cũng biết hiện tại không phải lúc nóng vội:
- Chưa được!
- Chúng ta không phải đối thủ của Đại Việt, ít nhất trong hai mươi năm là như thế.
- Cho dù ở đây chỉ có một người lính Việt cũng không thể làm càn.
- Chúng ta buộc phải nhẫn nhịn chờ thời.
- Chắc chắn Thiên Long Quốc bá quyền sẽ không ngồi yên nhìn Đại Việt bình yên phát triển.
- Chúng ta đã nhịn bao năm, không cần vội vã nhất thời làm hỏng đại sự.
Kharus hiểu rất rõ phong cách làm việc của Thiên Long Quốc.
Nói đúng hơn là toàn bộ Dưa Lạc đều rất quen thuộc với Thiên Long Quốc.
Vậy nên họ thừa hiểu Thiên Long Quốc sẽ tìm mọi cách cản trở, phá bĩnh, không cho Đại Việt được hòa bình yên ổn.
Chỉ cần ngồi yên chờ Thiên Long Quốc đấu với Đại Việt, ở giữa làm ngư ông đắc lợi mới là điều Kharus mong muốn.