Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 120: Ta muốn Kharus làm vua



Chương 120: Ta muốn Kharus làm vua

Ở thời cổ đại, việc nắm bắt thông tin trên chiến trường cực kỳ hạn chế, đặc biệt là ở ban đêm khi mà chưa có đèn điện và nhiều người mắc bệnh quáng gà (một chứng bệnh gây suy giảm thị lực vào lúc trời tối).

Nếu như là tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm và cẩn thận sẽ bố trí chủ soái ở vị trí mà pháo binh khó vươn tới được.

Nhưng những điều đó là yêu cầu quá cao với tên Pua.

Một kẻ suốt ngày lo lục đục, đấu đá nội bộ thì làm sao học được cách chống lại v·ũ k·hí pháo tân tiến trên chiến trường.

Hậu quả là toàn quân tan tác, mạnh ai nấy chạy khi soái kỳ b·ị đ·ánh nổ.

Không rõ tên Pua đ·ã c·hết dưới loạt đạn pháo hay chưa nhưng cho dù có sống cũng bất lực với tình trạng này.

Hàng vạn binh lính trải qua cả ngày dài căng thẳng, nay lại nghe tin bị bao vây và chủ tướng đã bị c·hết liền bỏ chạy tán loạn ra nhiều hướng.

Ngay cả lực lượng đốc chiến cũng không thể ngăn cản được dòng lũ bỏ chạy khổng lồ này.

Tất nhiên, chúng không có điên mà lựa chọn đâm đầu vào hướng chủ lực của Đại Việt mà lựa chọn trốn chạy sang cánh, tìm đường vượt biên sau.

Nhưng chúng vẫn còn quá non.

Trần Tí làm sao để cho lũ man rợ tàn sát trên đất Việt bỏ chạy yên ổn.

Từ sau cánh rừng, những đội kỵ binh mạnh mẽ chờ sẵn theo hiệu lệnh cất vó phi ra ngoài t·ruy s·át những kẻ trốn chạy.

Trên đường đi, họ tận mắt chứng kiến chúng t·hảm s·át người Việt tàn ác như thế nào nên không hề nương tay, dùng hết sức g·iết c·hết tất cả lũ man rợ mất hết nhân tính này.

Chỉ sót một số kẻ nhanh chân chui tót vào rừng rậm, nhưng chúng cũng khó lòng xuyên qua nanh cọp, vuốt hổ một cách an toàn để trở về Dưa Lạc.

Hầu hết đều sẽ làm mồi cho thú dữ.

Xác của những tên giặc bị xiên lại thành giống những xiên thịt nướng, cắm trên mặt đất giống như là vật tế các vong hồn oan uổng.

Phía tây, ánh bình minh ló dạng hoàn toàn, chiếu sáng từ phía cửa khẩu Hoa Lư tới chiến trường.

Dưới ánh mặt trời, hình ảnh những xác c·hết kia không hề gây ra cảm giác khó chịu mà lại có phần thần thánh, an hòa một cách lạ kỳ.



Thậm chí nhiều người nhìn thấy ảo giác về những oan hồn đất Việt dần dần được giải thoát bay lên trời sau khi chứng kiến kẻ thủ ác đền tội.

Còn ở mặt trận chính gần cửa khẩu Hoa Lư, nơi chiến trường hỗn loạn.

Số binh lính đã đâm quá sâu vào trong thành đang bị mắc kẹt, tiến thối lưỡng nan.

Một số chỉ huy cố gắng tập hợp đội ngũ mở đường máu nhưng mọi thứ trở nên vô nghĩa khi Trần Tí để lực lượng bộ binh hùng mạnh tiến công.

- Bộ binh, đi đều bước!

Lúc này, q·uân đ·ội của Trần Tí đều đã được đổi sang s·ử d·ụng s·úng, xếp theo trận hình tiến dần lên phía trước với sự kỷ luật cao độ.

Mặc dù hầu hết súng là loại cũ, sức chiến đấu yếu kém được thừa hưởng từ Hồ Mị Ly nhưng kết hợp với pháo dã chiến đi đối phó với tàn quân Dưa Lạc đã là quá đủ.

Từng nhóm lính xông lên như con thiêu thân muốn vượt qua đội hình phương trận rỗng ruột lần lượt ngã xuống trước họng súng.

Số còn lại cố thủ ở phương xa thì trở thành bia tập bắn cho pháo thủ trước khi triệt để tan tác.

Trên thực tế, Trần Tí hoàn toàn có thể cho người đi kêu gọi đầu hàng từ sớm.

Nhưng bởi vì tức giận với hành vi tàn ác của Khô Máu Đỏ, Trần Tí cố ý không hạ lệnh tiếp nhận đầu hàng để lũ giặc tàn ác phải trả nợ máu.

Cuộc đồ sát nghiêng về một phía kéo dài từ bình minh đến giữa trưa mới kết thúc.

Năm vạn đại quân Dưa Lạc chỉ còn lại khoảng tám ngàn binh lính đầu hàng, còn đâu đ·ã c·hết sạch.

Tám ngàn người này cũng phải thề thốt cả đời chưa từng chạm tới dù chỉ là một sợi tóc của người Việt thì mới được tạm tha để điều tra.

Họ không phải ai khác, chính là lực lượng dưới trướng Arbo và những tướng lĩnh trung thành với Kharus.

Tối hôm đó.

Trần Tí ngồi ở ghế chủ trì.

Hai bên là các tướng lĩnh quan trọng trong cuộc chiến lần này như Hoàng Trung Hải, Vệ Xá Nhân, Trần Hưng Bang.



Ở giữa phòng, các tướng lĩnh phe địch như Arbo và Kharus đang được đặt ngồi tập trung với nhau giống như kiểu phạm nhân bị thẩm phán.

Arbo và ba người còn lại cố gắng cúi thấp đầu, lo lắng bị đem ra chém cho hả giận, không dám nhiều lời.

Nhưng Kharus không nghĩ nhiều như vậy, la hét với Trần Tí:

- Ngươi mau thả bản tướng quân ra.

- Bản tướng quân văn thành võ đức, vô địch thiên hạ, nếu để ta khó chịu, ta sẽ đánh bại tất cả.

Trần Tí còn chưa nói gì, những tướng lĩnh Đại Việt khác liền nổi giận:

- Làm càn!

- Các ngươi làm tù binh mà còn dám vô lễ với bệ hạ, muốn c·hết sao?

Các tướng lĩnh đồng loạt đứng lên, mắt long sòng sọc, cực kỳ hung dữ khiến Kharus sợ mất hồn, rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Chỉ nói đùa một chút thôi, có cần hung dữ như vậy không.

Arbo ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng muốn chửi thề nhưng ngoài miệng chỉ đành đứng ra lựa lời hòa giải:

- Các vị đại nhân xin thứ lỗi!

- Tiểu tướng quân của chúng tôi còn nhỏ, có gì lỡ lời mong mọi người thông cảm.

Khi nói điều này, Arbo cúi đầu thấp xuống để cho thấy thành ý.

Ông ta rơi vào thế khó xử khi tất cả đang là tù nhân, ở thế thua mà chủ nhân thì cứ như kiểu con nít, gây chuyện lung tung.

“Tướng quân Kharus ơi, cầu xin người đừng nói gì nữa.”

Không biết có phải lời cầu nguyện của Arbo có tác dụng hay không mà Kharus sau đó im lặng không nói tiếng nào.

Trần Tí khẽ cười, đưa tay lên giảng hòa:



- Không sao, mọi người ngồi xuống đi!

Các tướng lĩnh Đại Việt nghe vậy lập tức ngồi xuống, thể hiện sự phục tùng tuyệt đối với mệnh lệnh do Trần Tí đưa ra.

Arbo nhìn thấy tất cả, trong lòng đánh giá vị vua trước mặt cao hơn một bậc nữa vì uy thế và quyền lực tuyệt đối.

Không phải vị vua nào cũng có uy thế như vậy.

- Bẩm bệ hạ, tướng quân của chúng tôi chưa bao giờ có ý đối địch với Đại Việt, tất cả đều do tên Pua c·ướp quyền làm loạn.

- Nay tên Pua đ·ã c·hết dưới đạn pháo của Đại Việt, âu cũng là đền đúng tội.

- Chúng tôi mong rằng có thể nối lại mối quan hệ anh em tốt đẹp ngày xưa với Đại Việt, thề vĩnh viễn không bao giờ x·âm p·hạm biên giới.

- Mong rằng vua Đại Việt đón nhận thiện ý của chúng tôi.

Arbo là một quan ngoại giao tương đối khôn khéo.

Thay vì xin tha một cách nhục nhã và hèn yếu, hắn đề nghị một mối quan hệ khắng khít và thân thiết hơn với Đại Việt.

Nếu Trần Tí tiếp nhận mối quan hệ này, hiển nhiên họ sẽ được an toàn và không phải mang tiến hèn hạ s·ợ c·hết.

Lúc này Trần Tí trầm ngâm suy tư.

Đứng ở góc độ của một kẻ thống trị, Trần Tí thực sự cần một kẻ thống trị của Dưa Lạc đứng ra xây dựng thế lực thống trị thân Việt trên đất Dưa Lạc.

Đánh bại một quốc gia như Dưa Lạc rất đơn giản nhưng nếu xử lý không tốt thì vài năm sau chúng vẫn sẽ trở lại t·ấn c·ông Đại Việt để trả thù.

Quân đội Đại Việt tuy mạnh nhưng cũng không thể quanh năm bôn ba chiến sự được, cần phải duy trì hòa bình để phát triển trước đã.

Sau khi tính toán kỹ càng, Trần Tí đột ngột đưa ra một lời đề nghị:

- Trẫm cảm thấy vua hiện tại của Dưa Lạc quả thật tàn bạo ngu ngốc, khiến dân chúng lầm than, khởi nghĩa khắp nơi.

- Điều đó chứng tỏ khí số của Khô Máu Đỏ và vua Dưa Lạc hiện tại đã hết, sớm muộn cũng sẽ bị lật đổ.

- Kharus là một người rất tốt, đầy đủ tài năng, đạo đức, ý chí, thông minh để có thể đưa đất nước Dưa Lạc ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.

- Trẫm muốn đưa Kharus lên ngôi vị hoàng đế

- Các ngươi nghĩ thế nào?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.