Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 119: Bình minh ló dạng



Chương 119: Bình minh ló dạng

Tiếng la g·iết kéo dài suốt nhiều canh giờ.

Các binh sĩ Đại Việt liên tục vung kiếm đến kiệt lực.

Mí mắt ngày càng nặng, đôi chân như đeo tạ ngàn cân, bàn tay không nghe lời loạng choạng múa máy.

Một người lính vừa đẩy tên giặc trước mặt xuống dưới tường thành, thấy mặt kẻ khác lao lên vội vàng đâm kiếm tới.

Nhưng đường kiếm sắc bén ngày nào có thể xuyên qua kẽ hở áo giáp, tinh chuẩn cắt đứt yết hầu đối phương hiện tại trở nên yếu đuối, vô lực, dễ dàng bị hất văng đi.

Keng!

Tên giặc Khô Máu Đỏ tới sau dùng thanh đao lớn chém bay kiếm của anh, sau đó xông tới với nụ cười dữ tợn.

“Mạng ta xong rồi!”

Trong lúc hốt hoảng, anh chỉ nghĩ được câu này, đối diện với lưỡi đao sắc bén cùng cơ thể mỏi mệt đến cùng cực, anh không cảm thấy sợ hãi mà chỉ tiếc nuối vì chưa g·iết được thêm giặc.

Keng!

Bỗng một tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm khác vang lên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Xá Nhân kịp thời lao tới dùng kiếm cản đao cho anh, đồng thời đạp thẳng chân vào ngực tên giặc.

Tên giặc Khô Máu Đỏ bị đạp lùi lại, chạm đùi vào tường thành, mất thăng bằng ngã lộn cổ xuống đất.

- Người đâu, đưa chiến sĩ này ra phía sau nghỉ ngơi, để người khác tới hỗ trợ!

- Dạ!

Lập tức, có người nhanh chóng lôi anh lính đã kiệt sức này một cách thô bạo ra phía sau.

Không phải họ không muốn đối xử nhẹ nhàng hơn nhưng nơi chiến trường loạn lạc, mũi tên không có mắt, dịu dàng và chậm chạp một chút đôi khi phải đánh đổi bằng mạng sống.

Rất nhanh chóng, người lính lúc nãy được đưa tới một sân bãi lớn đang được trưng dụng làm nơi nghỉ ngơi.

Tại đây đã nằm sẵn hàng trăm binh lính mệt mỏi tới kiệt sức ngủ say như c·hết giữa màn sương lạnh giá.

Giống như người lính mới được đưa tới này, đã ngủ th·iếp trên đường đi dù đã bị xây xát hết người trong lúc di chuyển.

Những người còn thức hỗ trợ thực ra cũng đã thấm mệt từ lâu, nhưng họ phải gắng gượng kéo chăn đắp cho đồng đội rồi sau đó phải tiếp tục quay lại chiến trường.



- Bẩm tướng quân, ca 2 dự bị đã toàn bộ lên tường thành, một số người thuộc ca một nghỉ ngơi được chút cũng tiếp tục tham gia chiến đấu.

- Không còn người để tăng viện.

Vệ Xá Nhân nhíu mày đầy sầu lo.

Bất chấp việc chia hai ca để phòng thủ, những cuộc t·ấn c·ông không ngừng nghỉ của lũ giặc Khô Máu Đỏ vẫn bào mòn sạch sức lực của binh lính thủ thành.

Lúc này, trời đã gần sáng, trên không trung bao trùm một không khí xám xịt mờ mờ sen lẫn với tiếng hò hét hô g·iết ồn ào nhưng lại rét lạnh con tim.

- Xông lên!

- Tiếp tục xông lên1

- Lấy mạng đi lấp!

- Đạp lên đầu của người khác mà đi lên!

Một viên chỉ huy Khô Máu Đỏ đứng bên dưới giơ tay hò hét, nước bọt bắn tung tóe xen lẫn với mùi mồ hôi, máu tanh, thịt khét.

Cả hai bên đã sớm không còn sử dụng nhiều v·ũ k·hí t·ấn c·ông từ xa như tên, súng vì hết vật tư.

Chỉ có những cuộc đấu tay đôi trần trụi nhất lan tràn khắp chiến trường.

Dưới chân tường thành, xác c·hết đã chất cao như núi, cao hàng chục mét.

Đám giặc Khô Máu Đỏ có thể đạp trên những xác c·hết của đồng đội để trực tiếp leo lên tường thành, không cần thang công thành nữa.

Tới lúc này, lợi thế của bên phòng thủ về tường thành đã gần như không còn nữa, cả hai bên xếp hàng chiến đấu theo phương thức nguyên thủy nhất, không chiến thuật, không nghĩ suy, chỉ có dũng khí và lòng can đảm.

Ở phía xa, tên Pua nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng cười khẩy.

- Pháo hôi đã tiêu hao sạch thể lực của bọn chúng rồi.

- Tất cả chuẩn bị, quân chủ lực tiến công!

Theo hiệu lệnh của Pua, kèn lệnh được thổi lên, đám giặc Khô Máu Đỏ tinh nhuệ được nghỉ ngơi cả đêm tràn đầy sức khỏe bước từng bước ra chiến trường.

Chúng dẫm đạp lên xác c·hết của pháo hôi, bước dần lên tường thành, dựa vào sự sung sức dần dần áp chế binh sĩ liên quân Đại Việt đã chiến đấu mệt mỏi cả đêm.

Tường thành bị chiếm mất từng chỗ, từng chỗ một, ngay cả Hoàng trung Hải cũng phải lao vào chém g·iết.



Ông không biết đã vung đường kiếm bao nhiêu lần, g·iết bao nhiêu người, chỉ cảm giác kẻ địch vô cùng vô tận không bao giờ hết.

Và chuyện gì đến cũng phải đến, trong một giây sơ hở, ông bị kẻ địch nhảy lên đạp ngã xuống bậc thang, toàn thân bầm tím, đầu óc bị choáng đến mơ màng.

Ông chỉ nghe loáng thoáng tiếng kêu gọi của đồng đội, tiếng hò reo vui sướng của kẻ thù.

- Tướng địch ngã rồi!

- Tướng địch ngã rồi!

Hoàng Trung Hải cố gắng muốn đứng dậy nhưng không được, ông ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời với tâm sự nặng nề.

Trên thực tế, nếu như không mở cổng, dẫn đến buộc phải sớm tiêu hao hết đạn dược, thuốc nổ, t·ên l·ửa dự trữ thì có thể tình hình đã khác.

Nhưng Hoàng Trung Hải không hối hận, ông sợ phải trở thành một kẻ máu lạnh nhìn thấy đồng bào bị tàn sát trước mắt hơn.

Điều duy nhất ông nghĩ tới lúc này là mẹ già ở quê nhà, vợ hiền con xinh cùng sự tin tưởng mà Trần Tí dành cho ông.

- Bệ hạ, thần đã phụ lòng tín nhiệm của người mất rồi.

Nói xong, nước mắt của ông chảy ra ngoài, chạm xuống sàn đá lạnh lẽo phát ra tiếng tí tách, đôi mắt khép hờ buông xuôi trong bất lực.

Nhưng bỗng một tia sáng le lói của bình minh xuyên thủng bầu trời đêm tăm tối chiếu xuống đôi mắt ấy, tạo ra cảm giác chói lóa bao phủ tầm nhìn của Hoàng Trung Hải.

Kèm theo đó là những tiếng đạn pháo nổ đùng đoàng đến từ phương xa.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Âm thanh sấm dậy vang vọng cùng với những tiếng hô hào hỗn loạn đan xen giữa vui mừng và sợ hãi, đau đớn và giải thoát, nhiệt huyết và tuyệt vọng.

- Viện quân đến rồi!

- Ông trời ơi, chuyện gì đang xảy ra đây!

- Xông lên, anh em ơi, ánh bình minh tới rồi.



- Chạy mau, chạy mau, chúng ta bị bao vây rồi!

- Chính nghĩa tất thắng!

Lúc này, mí mắt của Hoàng Trung Hải không thể chịu được nữa, nhắm chặt lại và ngất đi sau đêm dài mệt mỏi với một nụ cười trên môi.

Bệ hạ của ông ấy đã tới.

Cùng lúc đó, Trần Tí mang theo Trần Toản, Trần Hưng Bang đã xuất hiện ở bên trên một ngọn đồi cao nhìn xuống nơi đóng quân của địch.

Ở xung quanh là bốn vạn đại quân đã được sắp xếp thành trận địa hoàn chỉnh.

Khuôn mặt của Trần Tí lộ rõ vẻ mỏi mệt vì phải tốn nhiều ngày bôn ba, gấp rút lên đường.

Bên hông mỗi người đều mang theo thịt thưng, bánh tráng, lương khô, thứ thức ăn kỳ diệu giúp hành quân thần tốc không nấu nướng, không nghỉ ngơi, vượt xa thời gian dự tính mà quân địch nghĩ đến.

Dựa theo kinh nghiệm thiển cận của tên Pua, Trần Tí phải mất gần mười canh giờ (tương đương hai mươi tiếng đồng hồ) nữa mới tới được.

Nhưng với chiêu bài hành quân thần tốc, Trần Tí đã mang theo đại quân bốn vạn người, bao gồm cả voi chiến, pháo binh.

Phía bên trái, từng chiến pháo đã chiến được ngựa thò và voi kéo tới trận địa.

Những chiếc pháo này có bánh xe và hai thanh sắt lớn ở phía sau, dùng để nối buộc với ngựa, voi vận chuyển cho nhanh.

Khẩu pháo đã chiến, được tháo xuống nhanh chóng vào vị trí nã pháo liên tục về phía doanh trại chủ tướng của q·uân đ·ội Dưa Lạc.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hàng trăm khẩu pháo liên tục nã xuống tạo thành mưa bom bão đạn giống như tận thế.

Người ngã, ngựa đổ, khói lửa mịt mù, tay chân bay tứ tung, tiếng la hét hỗn loạn quanh quẩn khắp nơi xung quanh khu vực chỉ huy khiến toàn quân Dưa Lạc như rắn mất đầu.

Ầm!

Vô tình, một viên đạn pháo bắn xuyên qua soái kỳ, lá cờ đại diện cho tên Pua rớt xuống khiến binh lính Dưa Lạc càng thêm hỗn loạn.

- Chủ tướng c·hết rồi!

- Chủ tướng c·hết rồi!

- Chúng ta đang bị bao vây, chạy mau!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.