Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 108: Bài toán phòng thủ



Chương 108: Bài toán phòng thủ

Cửa khẩu Hoa Lư, một trong những địa điểm trọng yếu giáp giới giữa Đại Việt và đế chế Dưa Lạc, xưa kia thuộc chủ quyền của nhà Trần.

Nơi đây từng chứng kiến những phiên chợ biên giới cực kỳ nhộn nhịp, người người qua lại.

Tuy nhiên, kể từ khi Hen Sun lật đổ cựu hoàng đế, lên ngôi nhờ sức mạnh của quân đoàn khô máu đỏ và Thiên Long Quốc hậu thuẫn, ông ta đã biến nơi đây thành căn cứ quân sự khét tiếng trong khu vực.

Bởi vì về mặt chiến lược, nó cực kỳ quan trọng trong tình thế đối đầu với Đại Việt.

Quân đội Đại Việt có thể đi dọc theo trục đường chính đằng sau cửa khẩu, vận dụng đại quân thẳng tiến về thủ đô Phố Bệnh của Dưa Lạc mà không có quá nhiều trở ngại trên đường.

Hoàng đế Hen Sun cảm thấy đây là uy h·iếp không thể chấp nhận nên tìm tập trung q·uân đ·ội đánh chiếm cửa khẩu Hoa Lư trong tay của nhà Hồ và xây dựng hệ thống c·hiến t·ranh dày đặc.

Nhưng có nằm mơ thì Hen Sun cũng không ngờ được là q·uân đ·ội Đại Việt lại t·ấn c·ông từ bên trong lãnh thổ Dưa Lạc ra.

- Chuẩn bị!

- Nhồi thuốc!

- Phóng hỏa tiễn!

Bên ngoài phía tây cửa khẩu Hoa Lư, trong lãnh thổ của Dưa Lạc, một nhóm lính Đại Việt đang xếp Hỏa Hổ thành từng hàng trước trận địa, sau đó nhồi thuốc và dân dẫn nổ bí chế đặc thù.

Ở trong hỏa hổ, một vật có hình dáng giống mũi tên được kích nổ bay thẳng vào trong cửa khẩu Hoa Lư.

Mũi tên để lại vô số điểm đỏ cùng làn khói đen ở phía sau, theo một đường cong tuyệt đẹp rơi trúng vào toán lính phòng thủ trên tường thành, phát ra một t·iếng n·ổ lớn, đốt cháy không khí xung quanh.

Bùm!

Chỉ thấy một ánh lửa hiện lên, hàng chục lính Dưa Lạc đứng san sát nhau trên tường thành bị nổ bay lên trời.

Đây chính là hỏa tiễn phiên bản cổ đại, được sử dụng đi kèm với hỏa hổ.

Tuy rằng uy lực không thể so được với t·ên l·ửa xuyên lục địa thời hiện đại nhưng đối với c·hiến t·ranh cổ đại không khác gì v·ũ k·hí h·ạt nhân.

Vài kẻ xấu xố bị hất văng đập đầu vào tường, b·ất t·ỉnh nhân sự, số còn lại dùng hai tay ôm họng bò lê dưới đất trong trạng thái bỏng rát và nghẹt thở.



Nhưng chúng không có thời gian để dừng lại, than thở vì đang phải gồng mình chống đỡ liên quân Tây Việt, Đại Việt ồ ạt leo lên tường thành tiến đánh, công chiếm.

- Mau!

- Tập trung cản binh lính leo cầu thang!

- Ném đá xuống!

Tướng lĩnh chỉ huy của bên Dưa Lạc hô hào kêu gọi trong tuyệt vọng.

Bởi vì chủ quan, q·uân đ·ội Dưa Lạc không bố trí hệ thống phòng thủ ở mặt tường thành phía tây, từ trong lãnh thổ Dưa Lạc đánh ta.

Tường thành mặt tây thấp bé, hư hỏng, quân coi giữ không tới năm trăm người trong khi chủ lực gần năm vạn đại quân thì tự tin kéo nhau đóng trại trong lãnh thổ Đại Việt.

Tất cả dẫn tới tình thế cực kỳ nguy ngập, liên tiếp là có binh lính liên quân trèo lên tường thành, chiếm cứ điểm nóng và đẩy lùi q·uân đ·ội Dưa Lạc.

Binh lính Dưa Lạc không bị nổ c·hết thì cũng rớt xuống tường thành, té đập đầu vào đá.

Cảnh tượng thảm thiết đến mức từ xa cũng có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng.

Không những thế, ở bên trong cửa khẩu cũng xuất hiện nội ứng tập kích bất ngờ khiến phe Dưa Lạc bối rối như gà mắc tóc.

Quân giặc Dưa Lạc chỉ biết cầu nguyện, trông chờ kỳ tích nào đó giáng thế.

Nhưng cuối cùng chẳng có bất ngờ gì xảy ra, trận chiến được kết thúc chóng vánh sau nửa canh giờ.

Ba ngàn liên quân Đại Việt – Tây Việt chính thức đi vào trong tiếp quản cửa khẩu Hoa Lư.

vùng đất biên giới trở về trong tay chủ nhân chân chính của nó với lá cờ Đại Việt bay phấp phới trên cao.

Bức tường loang lổ máu chỉ như một bức tranh đa sắc tán dương công tích vĩ đại nơi chiến trường của q·uân đ·ội Đại Việt.

Nhưng mọi chuyện chắc chắn sẽ chưa dừng lại ở đây.

Hoàng Trung Hải sau khi vào thành, lập tức ra lệnh cho q·uân đ·ội:



- Chuẩn bị v·ũ k·hí phòng ngự.

- Quân đoàn khô máu đỏ cắm trại cách đó không xa, ắt hẳn sẽ sớm hồi viện.

- Cần phải ngăn cản chúng cho đến khi q·uân đ·ội chủ lực của phe ta tới nơi.

Chỉ huy q·uân đ·ội dưới quyền mình xong, Hoàng Trung Hải còn phải đích thân tới gặp Vệ Xá Nhân để bàn về việc phòng ngự.

- Vệ tướng quân, ta đoán rằng q·uân đ·ội Dưa Lạc sẽ điên cuồng t·ấn c·ông cửa khẩu Hoa Lư để mở đường máu trốn về trước khi bị chủ lực của Đại Việt bao vây.

- Vì lẽ đó, chúng ta nên tức tốc gia cố phòng ngự để chuẩn bị cho trận chiến sắp đến.

- Ngươi nghĩ sao?

Bởi vì là hai cánh quân khác nhau địa vị ngang hàng, Hoàng Trung hải phải từ tốn dẫn dắt câu chuyện chứ không hề áp đặt suy nghĩ của bản thân.

Khác với Thiên Long Quốc cao cao tại thượng tự cho mình là thiên triều thượng quốc, chỉ đạo người khác làm việc, tướng lĩnh Đại Việt luôn tôn trọng người khác và đặt ở địa vị ngang hàng.

Điều này làm bản thân Vệ Xá Nhân cảm thấy hài lòng vì nhận được sự tôn trọng, ông vui vẻ đáp lời:

- Ta cũng nghĩ giống vậy!

- Bọn chúng quá chủ quan, điều động một lượng lớn binh lực ra bên ngoài đóng trại, muốn tạo thành thế liên hợp hỗ trợ lẫn nhau giống như trong binh pháp của Thiên Long Quốc.

- Nhưng nào có dễ như vậy, binh pháp chỉ là vật c·hết, người sống luôn có cách phá giải.

Quân đoàn Khô Máu Đỏ của Dưa Lạc được đào tạo từ đầu tới đuôi theo chỉ đạo, binh pháp của Thiên Long Quốc.

Vệ Xá Nhân cũng đã đọc qua binh pháp Thiên Long Quốc, về mặt lý thuyết thì có nét đặc sắc riêng, đáng giá học tập.

Nhưng vấn đề là đám giặc Khô Máu Đỏ bị tẩy não đã quen, cứ rập khuôn y như trong binh pháp mà không nghĩ đến phải điều hòa với thực tế.

Giống như lần này, lý do mà đám giặc Khô Máu Đỏ dồn lượng lớn quân ra bên ngoài là theo binh pháp của Thiên Long Quốc, phải sử dụng binh lính cơ động ở bên ngoài “tạo thành thế kỷ giác” gì gì đó.

Nhưng chúng lại không chú ý đến việc liên quân Đại Việt, Tây Việt có thể tập hậu đằng sau móc lốp cắt đứt đường lui.



Bây giờ gần năm vạn đại quân Dưa Lạc đã bị nhốt lại trong lãnh thổ Đại Việt, chỉ cần chờ đến ngày mai, bốn vạn quân chủ lực của Đại Việt tới là sẽ bị quét sạch bởi thế bánh mì kẹp thịt.

Công chiếm cửa khẩu Hoa Lư khác với trấn Snuol, chắc chắn không thể chặn được cá lọt lướt đi truyền tin.

Vậy nên chỉ cần đầu óc tướng lĩnh Dưa Lạc còn bình thường sẽ tìm mọi cách mở đường máu chạy về Dưa Lạc.

- Đây sẽ là trận đánh cực kỳ ác liệt liên tục suốt đêm.

- Vật tư trong thủ thành thì đã bị dùng lực lượng Khô Máu Đỏ sử dụng hết trước đó rồi.

- Chúng ta không có thời gian để chuẩn bị thêm vật tư.

Vệ Xá Nhân đưa ra vấn đề rắc rối mà liên quân đang gặp phải.

Đó chính là vật tư công thành.

Hầu hết phim ảnh, tiểu thuyết đều chỉ nhắc đến số lượng quân trong các cuộc chiến kiểu “trăm vạn đại quân” binh hùng tướng mạnh” còn về công cụ thường được xem nhẹ, qua loa đại khái.

Nhưng trên thực tế, trong công thành chiến thì dụng cụ, vật tư là những thứ cực kỳ quan trọng.

Mũi tên, khúc củi, đạn pháo, lương thực, dầu hỏa, đất, đá đều không phải tự nhiên mà có.

Tất cả những thứ ấy đều phải đánh đổi bằng thời gian và vô vàn sức lao động.

Hoàng Trung Hải là tướng lĩnh dày dạn, ông hiểu sự quan trọng của hậu cần nên gật đầu:

- Đúng vậy, chúng ta thiếu thốn vật tư, ngay cả đạn súng trường cũng đã bị tiêu hao gần hết nên không thể sử dụng biện pháp thủ thành thông thường.

- Tháo dỡ những ngôi nhà xập xệ gần tường thành có thể thu vét một ít vật tư nhưng không nhiều.

- Chúng ta chỉ có thể thủ thành bằng sức người nhưng ai cũng sẽ tới lúc mệt mỏi.

Bàn tới đây, cả Hoàng Trung Hải và Vệ Xá Nhân đều trở nên đăm chiêu.

Không có vật tư thủ thành, đối phương lại là kiểu sẽ công thành ác liệt xuyên đêm, điều này khiến phe thủ rất khó chống cự lại vì chiến đấu cường độ cao rất mệt mỏi.

Trong binh pháp của Thiên Long Quốc cũng thường xuyên nhắc tới việc công thành liên tục bằng chiến thuật biển người khiến lính thủ thành mỏi mệt nên khả năng cao đệ tử Dưa Lạc cũng sẽ áp dụng.

Đây là một bài toán khó cần giải quyết.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.