Hạ Tiểu Hi dạo bước trên con phố đông đúc, khẽ nép mình vào tấm áo khoác rộng lớn che khuất cả cơ thể, đánh mắt nhìn xung quanh.
Rốt cuộc cô cũng đã tới một thế giới bình thường sao?
Không có tội phạm rình rập, không có mối quan hệ loạn luân, cũng không bị toà án một búa gõ thẳng vào mặt tuyên án 1029 năm tù.
Lại đột nhiên cảm thấy cho chút gì đó bất an.
"Tử Lăng Tử Lăng... anh đang ở đâu vậy?" Cô thở ra một hơi thật dài, hơi thở nóng rực trong không khí tạo nên cả một làn hơi thở trắng toát.
"Leng keng..." Hạ Tiểu Hi nhìn lên màn hình rộng lớn trên toà nhà cao ngất.
Đó là một nam nhân tuấn lãng với nụ cười nửa miệng quen thuộc mà tới chết Hạ Tiểu Hi vẫn không quên được.
"Ôi... ngài nguyên thủ vẫn đẹp trai như thế!" Hai cô gái đứng trước Hạ Tiểu Hi chụm đầu vào nhau cười cợt.
"Nếu được gả cho ngài thì còn gì bằng đây trời ạ!!!" Một người than thở.
"Bớt mơ tưởng đi cô nàng! Từ trước đến nay vẫn chưa từng có một scandal tình cảm nào xảy ra trên người ngài ấy cả, tầm thường như chúng ta không cần phải mơ tưởng!" Một cô gái cười khẽ.
"Cũng đúng... Haizz..."
Hạ Tiểu Hi đứng lại xem khuôn mặt điển trai trên màn hình, đột nhiên cảm thấy dường như người mà cô tưởng như đã quen thuộc tới tận xương bỗng dưng thật xa xôi, cười nhẹ một tiếng lắc đầu, chui mình vào áo khoác quay lưng.
Nếu cách xa nhau như vậy thì càng tốt, dù sao ở bên hắn, cô chắc cũng cách cái chết không xa...
Đi dạo bước rời khỏi khu trung tâm xa hoa, Hạ Tiểu Hi bước vào khu ổ chuột lụp xụp, chính xác tìm tới một căn nhà nhỏ bé bẩn thỉu của mình, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cũng cẩn thận khoá cửa lại.
Căn phòng rất bé nhỏ, chỉ có 9m2, một tấm nệm nhỏ, một thanh gỗ bắc ngang để móc quần áo và một cái bếp nhỏ.
Đây có lẽ là lúc mà Hạ Tiểu Hi nghèo khó nhất đời mình.
Nguyên chủ là trẻ mồ côi, sau 18 năm trong cô nhi viện thì bị tống ra ngoài. Cô nhi viện quá túng thiếu, cho nên số kiến thức cô được học cũng có hạn, chỉ có thể làm một số nghề tay chân để duy trì kế sinh nhai.
Thực ra nghèo tới mức này cũng là bởi...
"Chị Tiểu Hi..."
Hạ Tiểu Hi mỉm cười bước ra mở cửa, một đám trẻ em còi cọc đen đúa đứng trước cửa nhà cô, có đứa còn cụt tay cụt chân được đứa khác cõng trên lưng.
"Ừa... chị đây..."
Hạ Tiểu Hi đã từng nghĩ rằng, có lẽ đời này mình có thể làm những chuyện mà mình muốn, không cần phải đề phòng sống sót cho qua ngày nữa.
Cô phải sống, vì những đứa trẻ này.
"Chị Tiểu Hi... hôm nay em tìm được rất nhiều thứ dùng được ở bãi rác!"
"Em cũng vậy!"
"Em còn tìm được một cái áo rất đẹp!"
Hạ Tiểu Hi ôm chúng vào lòng cười. "Ừ rất đẹp."
Cô chỉ cần thế này thôi...
Hạ Tử Lăng ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Hôm nay là ngày thị sát vận động phiếu bầu cử, hắn lựa chọn khu ổ chuột cũng là trải qua tính toán kĩ lưỡng, muốn xây dựng hình ảnh một nguyên thủ tương lai yêu dân như con.
Rõ ràng là sự phân biệt giữa tầng lớp giàu nghèo quá rõ rệt. Khi mà những người giàu có thác loạn với những bữa tiệc hàng triệu đô, con người ở nơi này thì lại phải vật lộn mưu sinh để có thứ bỏ vào bụng, thậm chí còn không có khả năng tự tay kiếm lấy miếng cơm cho chính mình.
Xe của Hạ Tử Lăng dừng lại, cùng với hàng loạt vệ sĩ và quân nhân bảo vệ, hắn bước xuống khu ổ chuột này.
"Thật hỗn loạn!" Hạ Tử Lăng cau mày.
Hắn rảo bước trên đường nhìn cảnh người người sợ hãi trốn đi, camera theo sát hắn.
Rác rưởi, nước tù đọng, nhà xập xệ.
Có lẽ đây chính là nơi nghèo khó bẩn loạn nhất của thủ đô xa hoa này.
Đến một góc, Hạ Tử Lăng còn đang định quay người tham quan chỗ khác, đột ngột có một người ngã xuống gần đó.
Hạ Tử Lăng nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái.
Hắn cùng vệ sĩ đi tới, sai người nâng cô ấy lên.
Thật gầy, cơ thể teo tóp không có chút thịt nào.
Thế nhưng chỉ nhìn lướt qua thôi, Hạ Tử Lăng cũng không quá bận tâm, dặn dò người đem cô ta đi bệnh viện rồi sau đó quay người rời đi.
Cứ như thế bèo nước gặp nhau, ai mà ngờ được cuối cùng hắn và cô gặp lại.
Tình cảnh khi đó có chút khó khăn. Ba ngày sau đó Hạ Tử Lăng gặp phá sát thủ, một viên đạn xuyên qua đầu vai hắn, sau đó sát thủ bị tiêu diệt, thế nhưng Hạ Tử Lăng vẫn phải nhập viện.
Ngẫu nhiên nằm trong phòng bệnh quá chán ngắt, Hạ Tử Lăng đi ra khỏi phòng vip, dạo bước trong khuôn viên bệnh biện, lại đột nhiên nghe được một tiếng hát ru ngân nga.
Hạ Tử Lăng lặng người nhìn bóng lưng dịu dàng của cô gái, tiếng hát ru nhẹ nhàng như mơn trớn vành tai hắn, vuốt ve tới tận đáy trái tim.
Hắn bước lại gần, nhưng lại thuỷ chung không dám gọi cô gái quay lại.
"Cô Hạ! Tại sao cô lại ở đây? Chúng tôi sắp làm kiểm tra tổng quát cho cô, bây giờ chúng ta tới phòng kiểm tra thôi." Một y tá chạy tới cười nói.
Hạ Tiểu Hi gật đầu đứng dậy, động tác tay chân có chút cứng ngắc chếnh choáng.
Động tác trì độn của cô đâu có qua được mặt Hạ Tử Lăng, hắn đứng vào một góc nhìn cô rời đi, ánh mắt trần trầm.
"Tên cô ấy là Hạ Tiểu Hi, 20 tuổi, xuất thân là cô nhi, cô nhi viện thu dưỡng cũng quá nghèo khó nên chỉ được học chữ viết cơ bản, sau 18 tuổi thì đi làm công và sống thuê nhà ở khu ổ chuột." Trợ lý của Hạ Tử Lăng báo cáo nhanh gọn, cũng đem vào tay Hạ Tử Lăng một tập ảnh.
Trong ảnh là Hạ Tiểu Hi mặc đồng phục đứng trước ga tàu điện ngầm phát tờ rơi, quét dọn ga tàu, đêm thì đi làm thêm ở tiệm cơm.
Quả thực là một cô nhi rất vất vả.
"Ngoài ra cô ấy thu dưỡng rất nhiều trẻ em lưu lạc ở khu ổ chuột, ước tính cũng phải tầm 7 đến 8 đứa trẻ, có đứa tay chân đều què quặt, không có cô ấy cưu mang thì đã sớm chết rồi!"
Ánh mắt trợ lý của Hạ Tử Lăng ánh lên tia sáng kính phục.
Có những người giàu có với tài sản khổng lồ, thế nhưng lại không thèm cho ai một đồng bố thí nào, keo kiệt bủn xỉn tới tận xương. Nhưng trên đời này vẫn còn Hạ Tiểu Hi, rõ ràng bản thân cũng không khá hơn lũ trẻ đó bao nhiêu, thế nhưng sẵn sàng làm việc cật lực để cưu mang bọn chúng.
Hạ Tử Lăng mỉm cười không đáp, vuốt ve nụ cười rạng ngời hạnh phúc không chút giả tạo của Hạ Tiểu Hi trong ảnh.
Sinh ra trong gia đình quân chính, bài học vỡ lòng của Hạ Tử Lăng không phải là chơi với bạn bè cùng trang lứa như thế nào, mà là làm sao để nhìn thấy và sử dụng giá trị lợi dụng của bọn họ, học cách như thế nào để giết người mà không thấy máu, dùng nụ cười che giấu hoàn mỹ hết thảy sự mục nát xấu xa bên trong mình.
Đột nhiên hắn cảm thấy thật mệt mỏi.
Nếu như hắn thay thế đứa trẻ què tay trong ảnh, có lẽ hắn sẽ được cô gái có nụ cười tựa như thiên sứ này ôm vào lòng, dùng nụ cười và ánh mắt trong suốt kia cưu mang chăng.
Ánh mắt hắn ám lại, sau đó mỉm cười nói.
"Trợ lý, mang theo một cái giường vào phòng này, đặt ngay bên cạnh giường bệnh của tôi."
Hạ Tiểu Hi ôm một bọc đồ bé nhỏ ngu người đứng trước của phòng bệnh VIP của bệnh viện, tưởng như mình vừa nằm mơ.
Từ cái hôm ngất xỉu bị người mang tới bệnh viện xong cô nằm ở trong này đã ba ngày, thế nhưng bệnh viện vẫn chưa cho ra được kết quả nào về việc cô đột ngột ngất xỉu.
Mấy ngày nay kiếm không ra tiền lại còn mất tiền viện phí làm cho cô muốn phát điên lên rồi.
Quả nhiên là tình cảnh thay đổi con người ta cũng đổi thay theo. Đây là lần đầu tiên Hạ Tiểu Hi phải trải qua cảm giác thiếu tiền, cô sắp phát điên vì ba chữ "tiền tiền tiền" rồi!
Cho nên sau đó Hạ Tiểu Hi nhịn xuống cảm giác không khoẻ trong lòng, quyết định muốn xuất viện!
Thế nhưng ngay khi cô định làm thủ tục xuất viện, một suất hỗ trợ bệnh nhân "Tâm Ái Yêu Thương" đột nhiên rơi trúng đầu cô.
Quả đúng là "Tâm Ái Yêu Thương", không những được bao ăn bao ở bao viện phí, lại còn nhận được tiền trợ cấp cho gia đình nữa.
Ngu ngốc mới không nhận cái "Tâm Ái Yêu Thương" này!
Thế nhưng nhìn thấy căn phòng VIP này khiến cho Hạ Tiểu Hi có cảm giác... giống như mình sắp bị đưa vào miệng cọp vậy.
"Cộc cộc..." Cô gõ nhẹ lên cánh cửa, sau đó thì mở cửa bước vào.
"Xin chào."
Nhìn người nhàn nhã nằm trên giường bệnh, Hạ Tiểu Hi ngớ người. Sau đó thì cô bình tĩnh cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Xin chào!"
Có lẽ ngay từ đầu cô phải nhận ra mới đúng.
Chỉ có một người duy nhất mãi mãi cho rằng cô là đặc biệt, là duy nhất.
Cho dù qua bao nhiêu thế giới, hay bởi vì mất trí nhớ cùng tổn thương cô rất nhiều lần.
Người này cũng sẽ mãi mãi chỉ đặt ánh mắt của hắn lên người cô.
Sẽ không có ai cho không ai bất cứ thứ gì cả, chỉ trừ Hạ Tử Lăng, sẽ luôn cho cô tất cả, nhưng sẽ không đòi lại bất cứ điều gì.
Cho dù hắn làm những thứ này chỉ là trong vô thức.
Hạ Tiểu Hi điềm nhiên cười nhẹ bước tới chiếc giường còn lại của mình, bắt đầu dọn dẹp và bày biện đồ đạc.
Hạ Tử Lăng cầm một cuốn sách giả vờ lật giở, ánh mắt lại luôn theo dõi từng hành động của cô, nhìn thấy cô rất tự nhiên không có một chút gượng ép nào chỉnh lý đồ đạc thì vừa lòng cong môi cười nhẹ.
Cảm giác như thế này đây nhỉ, mỗi lần nhìn thấy Hạ Tiểu Hi dù là trong ảnh chụp hay chỉ là một cái bóng lưng hắn đều cảm thấy rất vui vẻ.
Quả nhiên giữ cô lại bên cạnh là một quyết định đúng đắn!