"Phòng điều khiển!" Từ Phi Vũ ngay lập tức nhận ra được trọng điểm, dẫn theo một số ngừoi chạy tới.
Quả nhiên khi tới nơi thì đã thấy một vài người nằm chết ngất trước cửa phòng điều khiển, Từ Phi Vũ muốn dùng vân tay để mở cửa, không ngờ được lại bị từ chối.
"Thủ trưởng! Để tôi dùng bom gỡ!" Một cấp dưới của Từ Phi Vũ đánh bạo mở miệng nói.
"Không cần!"
Dưới ánh mắt khó tin của đám cấp dưới, Từ Phi Vũ dùm một cái báng súng đập bay cánh cửa từ.
"Bây giờ mới tới sao?"
Từ Phi Vũ nghe theo tiếng cười khẽ kia ngẩng đầu lên nhìn, được nhìn thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
"Lâu Dụ!!!" Từ Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Lâu Dụ vứt cái mặt nạ phòng độc trên tay xuống, nhàn nhã vẫy vẫy tay với Từ Phi Vũ.
"Hạ Tiểu Hi đâu!!?" Từ Phi Vũ tức giận nhìn Lâu Dụ.
Khác với vẻ mặt căng thẳng tức giận của Từ Phi Vũ, Lâu Dụ hoàn toàn không hề có một biểu cảm dư thừa nào cười nói. "Ai biết, có lẽ lúc này đã lên thuyền rời đảo rồi chăng?"
Nhà tù Thiên Võng là một nhà tù biệt lập được xây trên một hòn đảo bí mật đặc biệt, sóng từ trường nơi này hỗn loạn khiến cho nó hoàn toàn vô hình trên bản đồ, rất khó bị phát hiện.
Nếu như nói có người đến mang Hạ Tiểu Hi đi, chắc có lẽ là...
"Phàm Ân!" Từ Phi Vũ giật mình thốt lên!
"Ngay lập tức phong toả tất cả lối ra!" Từ Phi Vũ ra lệnh cho cấp dưới, đồng thời cũng sai người đem tên Lâu Dụ này giải đi.
Trước khi rời đi, Lâu Dụ tặng cho Từ Phi Vũ một nụ cười nửa miệng khinh thường cười cợt.
Tất cả quản tù nhanh chóng tra tìm được hướng đi của Hạ Tiểu Hi nhờ vào camera.
"Hướng đông bắc, bọn họ đang hướng tới cảng ngầm khu A!"
"Không ổn, theo như tính toàn thì bọn họ đã sắp tới đích đến, tốc độ của bọn họ vậy mà không thua kém xe mô tô!"
Một người kinh ngạc kêu lên.
Từ Phi Vũ giật mình.
Tốc độ không thua kém mô tô!
Rồi trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng bức tường nát vụn cùng cái đầu bể nửa của Phượng Hồng.
An Mộc!!!
Không được, không được phép để An Mộc rời khỏi Thiên Võng!
"Chuẩn bị súng sniper!" Từ Phi Vũ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã một mảnh thanh minh, lạnh lùng ra lệnh.
An Mộc ôm Hạ Tiểu Hi chạy một đường, Lâu Dụ đã tạo cơ hội cho hắn và Hạ Tiểu Hi rời đi như thế này, quả thực không phải đồ ngu đều sẽ phải điên cuồng mà nằm lấy.
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, thế nhưng cảnh tượng ngày đó khi mà cha mẹ cùng em gái bị người giết chết ngay trước mắt, mỗi khi nhớ lại đều làm An Mộc muốn phát bệnh!!!
Lũ khốn nạn đó tàn sát An gia không chừa một ai!
Em gái của hắn - An Nhiên, chỉ bởi vì ngoại hình mà lọt vào mắt của một tên quan nhị đại, sau đó bị hắn hãm hiếp, còn mang cho bạn bè chơi cùng!
Trong cơn nóng giận rốt cuộc cha mẹ hắn đã bỏ qua hết thảy mà đấu tranh vì con gái của mình.
Kết cục là thế này đây!
Ánh mắt của An Mộc đột ngột nhiễm một vạt máu đỏ tươi.
Mối thù kia đối với hắn luôn là một cái gai trong lòng, cho dù chết đi nhưng nếu vẫn chưa tận tay bóp chết tên súc sinh kia, An Mộc hắn cũng không thể nào nhắm mắt xuôi tay nổi!
Nhanh thôi An Mộc đã nhìn thấy một chấm nho nhỏ trên mặt biển đang tới gần, trái tim hắn cũng đập lên kịch liệt.
Trước mặt là một mỏm đá cách mặt biển tàm vài mét, chỉ cần nhảy xuống đó hắn sẽ hoàn toàn thoát khỏi đảo nhà tù Thiên Võng này, sau đó giết sạch đám súc sinh còn đang ở phía ngoài kia!
Với năng lực của thực nghiệm nhân, chỉ trừ Từ Phi Vũ là có thể phần nào ngăn cẳn hắn mà thôi!
Trong lúc hưng phấn, An Mộc hoàn toàn quên đi đề phòng.
Một giây đó, người trong lòng An Mộc đột ngột giãy ra, trước ánh mắt sững sờ ngây ngất của hắn, hai tay đẩy thẳng An Mộc xuống vách đá.
Cũng đồng thời lúc đó một viên đạn xuyên qua đầu của cô, đi xuyên qua tiện thể còn đục thủng một con mắt. Con ngươi bị lăn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống.
Hạ Tiểu Hi bị lăn ngã sụp xuống, nửa phần cơ thể treo trên mỏm đá.
An Mộc sững sờ nhìn một bên hố mắt trống rỗng, một bên là con ngươi dịu dàng xinh đẹp của cô.
"Đi đi... làm chuyện mà anh... muốn làm..."
Hạ Tiểu Hi cố gắng vặn ra một nụ cười vặn vẹo, sau đó triệt để nhắm mắt, thế nhưng nụ cười vẫn còn trên môi, tươi tắn rạng rỡ.
Trước đó cô đã kịp huỷ đi chế độ tự động khởi động bom trên người.
Dù sao những người mà cô quan tâm vẫn cần sống tiếp, không cần phải vì cô mà khiến họ phải chôn cùng.
Sống tiếp, vậy là đủ rồi...
Từ Phi Vũ ngẩn ngơ nhìn bàn tay của mình, trái tim như bị bóp nghẹt tới khó thở.
Cuối cùng hắn nhắm mắt, tựa lưng vào tường, lẳng lặng ôm ngực.
\===
An Mộc vứt xuống thứ bẩn thỉu trên tay, sắc mặt âm u nhìn mớ máu thịt bầy nhầy dưới chân.
Thứ nát nhừ dưới chân hắn là con trai của thủ tướng - kẻ đã hại An Nhiên cùng cả gia đình hắn, sau đó ném hắn vào thí nghiệm thực nghiệm nhân tàn nhẫn kia.
Thủ tướng lúc này đã sợ tới tè ra quần co rúc trong một góc, hàm răng già run lẩy bẩy tới muốn rớt cả ra, tội nghiệp tới không nỡ nhìn.
"Ông có biết con của ông cặn bã tới mức nào không?" An Mộc điên điên cười hỏi. "Hay là ông biết nhưng tỏ ra như không biết, còn giúp nó che dấu tội ác?"
"Tôi... tôi..." Ngài thủ tướng tội nghiệp van nài quỳ xuống.
"Xin hãy tha cho tôi, anh muốn gì tôi cũng đều sẽ cho anh!"
Ánh mắt An Mộc thoáng qua một tia đau đớn.
Thứ hắn muốn. Ông ta cho không nổi!
Đi ra từ dinh thự tan hoang, đối diện với An Mộc là Từ Phi Vũ cùng hàng loạt ống súng chĩa thẳng vào mặt.
"Sao? Cậu vẫn còn mặt mũi gặp tôi ư?" An Mộc cay đắng cười.
"Cậu giết hại thủ tướng một nước, nếu tôi không bắt cậu, đời này cậu đừng hòng có thể thoát khỏi tay những kẻ cầm quyền kia."
Bọn họ sẽ không cho phép một thực nghiệm nhân nguy hiểm thoát khỏi khống chế của bọn họ.
"Không sao, dù sao tôi cũng đã hoàn thành việc tôi muốn làm." An Mộc mỉm cười nhìn hai bàn tay đầy máu đỏ.
Từ Phi Vũ nhắm mắt.
"Đi thôi..."
An Mộc nhìn còng sắt trên tay, rồi lại nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm.
Trả thù rồi thì hắn sẽ phải làm gì tiếp theo?
Sống với nỗi hối tiếc ân hận tới suốt đời sao?
Một cơn uất nghẹn trào lên trong lòng, An Mộc đột ngột khuỵu xuống nôn ra một cục máu.
"An Mộc!!!" Từ Phi Vũ giật mình hét lên, lao tới đỡ lấy hắn.
An Mộc đã từ chối nghe bất cứ âm thanh gì bên ngoài, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại nụ cười xinh đẹp kia.
Chết cũng tốt, không cần phải ôm thứ ảo tưởng kia mà sống lay lắt nữa...