[Sau một đêm yên tĩnh, vừa rời khỏi phòng Hạ Y đã thấy hôm nay đại đội có gì đó hơi khác so với hôm qua, mọi người dường như đang tất bật hơn chẳng ai để ý đến cô, cũng chẳng thấy bóng dáng những người cấp cao đâu cả.]
[Trong một khoảnh khắc lơ là không nhìn phía trước, Hạ Y đã va phải Lâm Trung. Lúc này cậu ta đang tay trái cầm ghế, tay phải xách bàn, va phải cô cũng không thể đỡ được đành phải cười cười xin lỗi, Hạ Y cũng nói không sao, chỉ hỏi xem bọn họ đang làm gì. Hoá ra là đang chịu phạt, họ phải nhanh chóng chuẩn bị lửa trại cho đại đội trong thời gian khá gấp không có thời gian để tán gẫu với cô, nhanh chóng rời đi]
[Lúc này phía xa xa Phó Quân đang cho các binh lính tập trận, uy nghiêm vô cùng. Cô có chút suy tư, lại nghĩ đến lời hôm qua Trương Kiều nói ở đây có dân tị nạn, cô lại có chút thương cảm vội vàng đi tìm Trương Kiều.]
[Trương Kiều luôn túc trực tại phòng y tế, nên việc tìm cô không có gì khó khăn, vừa thấy Trương Kiều, Hạ Y liền chào buổi sáng rồi lại muốn kéo Trương Kiều đến hỏi chuyện.]
“Chị Kiều, chị nói ở đây có dân tị nạn sao?”
“Ừ, bọn họ cách chúng ta không xa.”
“Em có thể đến đó không?”
“Chỗ đó đang có dịch, chị sợ em không toàn vẹn mà trở về đâu.”
“Không phải cứu chữa người bệnh là nhiệm vụ của chúng ta hả?”
“Chúng ta là bác sĩ trong quân đội, nhiệm vụ chính là chữa trị cho binh lính, thì giờ đâu để lo cho dân chứ, giả lại...”
[Đang nói giọng Trương Kiều bỗng ngập ngừng rồi dừng lại, tiếp tục sắp xếp đống tài liệu ở kệ hồ sơ lớn nằm cuối phòng như không muốn nói nữa.]
“Chị Kiều, sao lại không nói nữa, em vẫn đang nghe mà?”
“Chỗ đó phức tạp, phụ nữ như chúng ta đừng tới là tốt nhất.”
[Hạ Y như đang định nói thì bị Trương Kiều cắt ngang.]
“Nhưng mà em yên tâm, phía bộ y tế đã cử nhiều người tới ổn định tình hình rồi.”
[Hạ Y trầm ngâm một lúc trong đầu có khá nhiều suy tư, cô vốn là người có lòng thương xót cho người khác, nghĩ đến việc người dân ở biên giới đang phải chống chọi với bệnh tật mà cô lại không thể làm gì được.]
“Tối nay đại đội mình có tổ chức lửa trại, lâu lắm rồi mới tổ chức lại đó, em có đến không?” - Trương Kiều nghi hoặc hỏi Hạ Y.
“Em còn khá nhiều việc, xem ra không thể đến được rồi.” - lời nói xen kẽ chút sự tiếc nuối.
“Công việc có thể tạm gác lại mà? Nhưng lửa trại không phải lúc nào cũng được tổ chức đâu.”
“Tổ chức lửa trại có ý nghĩa gì vậy chị Kiều?” - Hạ Y lại không thể ngừng truy hỏi.
“Đánh dấu sự bảo vệ biên giới thành công của đại đội ta.” - Trương Kiều mỉm cười trả lời.
“Chỉ có người của đại đội mình tham gia thôi hả?” - Hạ Y vừa rót nước vừa hỏi lại.
“Hình như còn có các quan chức của đại đội khác tham gia đấy, chị cũng không rõ lắm, em hỏi trung đội trưởng xem.” - chị ta nhìn Hạ Y với nụ cười như nhìn thấu tất cả, lời nói nửa thật nửa đùa.
“Được!”
[Trương Kiều vốn chỉ tiện lời mà nói như vậy thôi, nhưng không ngờ cô lại đồng ý không chút suy nghĩ.]
[Mấy nay cũng không có ai tới khám, cô có chút chán nản, vừa mở máy tính chuẩn bị viết báo cáo gửi cho cấp trên thì nghe thấy âm thanh nháo động phía ngoài, đang định ra xem thì có vài người lính đột ngột xông vào còn đỡ theo một binh lính đang ôm cánh tay của mình, lấy lại tinh thần Hạ Y nhanh chóng đỡ tên lính nằm xuống giường, kêu mọi người ra ngoài đợi, cô kiểm tra xương cánh tay thấy đã gãy, nhanh chóng giúp tên lính băng bó.]
[Người bị thương lần này là tên lính bị phạt vì đánh nhau với Lâm Trung, tay hắn bị gãy vì ngã từ trên cao xuống không nghiêm trọng lắm nhưng cứ luôn kêu gào như sắp chết tới nơi. Hạ Y có chút đau đầu khi tên này cứ gào thét như vậy, định chửi cho hắn ngậm miệng lại thì Phó Quân đã lớn giọng quát, giọng anh bao phủ cả căn phòng y tế. Tên lính cũng đột ngột dừng kêu, nét mặt sợ hãi của hắn khiến Hạ Y muốn cười nhưng lại phải nén vào trong.]
“Vẫn còn sức mà la à?” - Giọng nói từ ngoài cửa phát vào trong phòng
“Hết rồi trung đội trưởng.” - Tên lính ngửa cổ ra sau đáp.
[Một lúc lâu sau căn phòng lại chìm trong im lặng, Hạ Y nghĩ Phó Quân đã rời đi nên ra ngoài tìm Trương Kiều hỏi xem có nên đẩy tên lính này về phòng hắn không.]
[ Vừa ra đến cửa cô liền chạm mặt Phó Quân và Lâm Trung đang đứng ngoài hành lang hình như đang bàn bạc gì đó, thấy cô họ không nói nữa. Lâm Trung tiến tới hỏi thăm tình hình cậu lính bên trong, khi biết cậu ta đã được băng bó rồi mới yên tâm rời đi, còn không quên rủ cô tham gia lửa trại tối nay.]
[Lâm Trung sau đó rời đi, Hạ Y cũng chỉ nhìn Phó Quân một cái rồi nhanh chân đi khỏi đó. Phó Quân không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo sau cô, Hạ Y thấy như thể có cái đuôi bám riết không buông, nhưng không thể đuổi anh đi được vì đây là đại đội S anh muốn đi đâu cô không thể can thiệp.]
“Tối nay cô bận gì?”
[Nghe thấy có tiếng nói từ phía sau, Hạ Y xoay người lại nhìn Phó Quân. Lần này cô mới thật sự nhìn rõ anh, trên người Phó Quân lúc này mặc quân phục, mái tóc cũng được chải gọn, không hiểu sao cô lại thấy anh cũng có chút đẹp trai.]
“Phải viết báo cáo gửi cho cấp trên.” - Thu lại ánh mắt, cô đáp một cách hời hợt.
“Có thể dành chút thời gian đến tham gia không?”
“Có thể!”
[Hạ Y nhanh chóng rời đi, cô không hiểu tại sao khi những người khác mở lời cô lại dễ dàng từ chối nhưng với Phó Quân thì không thể. Phó Quân nhìn bóng lưng Hạ Y rời đi dưới cái nắng xế chiều, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ lạ thường]