“Đúng vậy, em phải kéo cái mỏ bọn họ dài ra cả chục mét thì mới hả dạ.”
[Nói xong Hạ Y liền bật cười ngốc nghếch, Phó Quân cũng đến chịu với cái tính nóng nảy của cô. Kể từ khi lấy lại kí ức Hạ Y dường như biến thành một con người khác, một con người mà Phó Quân quen biết lúc trước chứ không phải là Hạ Y của lần gặp gỡ sau chín năm. Cô của bây giờ mới là Hạ Y mà anh từng theo đuổi và là Hạ Y mà anh yêu.]
[Ngồi xe hai tiếng họ lại về tới đại đội S, mọi người vui mừng vì Hạ Y quay lại. Tiếng cười nói rôm rả vang vọng khắp đại đội. Mễ Uyên và Hạ Y quay trở về phòng ngủ, trên đường đi Mễ Uyên luôn ôm chặt tay Hạ Y không rời.]
“Mễ Uyên! Mình nhớ lại kí ức năm đó rồi, cảm ơn cậu vì đã ngăn cản mình.”
“Cái đó là đương nhiên mà, có gì phải cảm ơn chứ.”
“Cậu và Lăng Triết tiến triển thế nào rồi?”
“Anh ta mấy nay cứ lo đống việc của Phó Quân làm gì có thời gian dành cho mình chứ.”
“Vậy là bọn mình làm gián đoạn con đường hạnh phúc của hai cậu rồi sao?”
[Hai người nói cười rồi quay về tới phòng nghỉ. Mễ Uyên đứng sững người nhìn Hạ Y lấy ra một đống thuốc từ trong túi, mặt cô nàng co lại như nhìn thấy vật thể ghê gớm gì đó.]
“Đừng nói là cậu phải uống hết chỗ thuốc này nhé?” - Mễ Uyên chỉ tay vào đống thuốc.
“Ừm, bên trong vẫn còn, cậu có muốn chia đôi với mình không?”
“Không không không, mình mà nuốt hết số thuốc đó chắc mình tắt thở mất.” - Mễ Uyên vừa nói vừa xua tay.
[Hạ Y cười rồi đi vào phòng tắm, mấy ngày nay thật sự mệt mỏi khiến cô chưa kịp gội đầu bây giờ mới có chút thời gian. Tắm gội xong xuôi Hạ Y bước ra ngoài, có một luồng gió lạnh thấm vào da thịt cô, đầu Hạ Y vẫn còn quấn khăn tắm ngăn cho nước nhỏ giọt. Nhìn quanh phòng vẫn không thấy Mễ Uyên đâu, Hạ Y nghĩ chắc cô nàng đi gặp Lăng Triết nên cũng không nghĩ nhiều.]
[Vừa mở cửa phòng muốn hít chút không khí lại bắt gặp Phó Quân đang ở bên ngoài, bóng lưng anh nằm gọn trong ánh mắt Hạ Y.]
“Anh làm gì vậy?”
“Chờ em.”
“Chờ em làm gì?”
“Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em.”
“Nhớ cô nào đến mất ngủ sao?”
“Ừm, anh nhớ em đến mất ngủ.”
[Hạ Y lần đầu nghe anh nói ngọt ngào như vậy không thể không vui sướng trong lòng. Hai người cùng nhau tới phòng làm việc của Phó Quân ngồi nói chuyện. Thấy tóc cô còn ướt Phó Quân chủ động giúp cô lau khô. Dù đã mười giờ hơn nhưng cả hai vẫn chưa có dấu hiệu muốn trở về ngủ. Điện thoại Hạ Y rung lên là tin nhắn của Mễ Uyên, Hạ Y nhắn lại rồi tắt điện thoại để sang một bên. Hai người cứ như vậy mà ngồi cạnh nhau nói những điều trong lòng cho đối phương biết.]
“Lần này em thoát khỏi cửa tử công lao to lớn vẫn là của anh.”
“Vậy có đền đáp gì không?”
“Anh muốn em tặng cái gì?”
“Tặng em cho anh!”
“Anh không xứng có được món quà đó.”
[Phó Quân mỉm cười ôm cô vào lòng.]
“Vậy phải làm thế nào thì mới xứng?”
“Anh đừng có hỏi mấy cái đó nữa mà!!!”
[Hạ Y ngại ngùng vùng ra khỏi vòng tay của Phó Quân, anh vẫn giữ nụ cười ôn nhu trên gương mặt.]
“Chi bằng ngày mai em cùng anh đi tập luyện đi?”
“Cái gì vậy? Anh muốn mang bác sĩ đi huấn luyện thành binh sĩ à?”
[Hạ Y đạp vào chân Phó Quân một cái rồi lườm anh.]
“Mấy nay thấy em yếu đi rồi, đánh anh còn chẳng có cảm giác gì, sau này làm sao đánh lại người bắt nạt em đây?”
“Hừm, đánh không lại thì chạy thôi, nói chung là em không đi đâu hết!”
“Vậy để cô bạn thân em đi thay cũng được.” - Phó Quân lắc ly nước trên bàn, điềm tĩnh nói.
“Cái tên họ Phó này!!”
“Em còn hỗn?”
“Anh là đang áp bức người khác đó!” - Hạ Y tức giận đứng phắt dậy nhìn anh.
“Ngồi xuống đi đừng có xù lông như vậy, không ngoan.”
[Hạ Y không dám trái lời nhưng trong thâm tâm cô đang thầm mắng anh không sót một từ ngữ nào.]
“Ngày mai là em hay bạn em đi?”
“Có thể không chọn không?” - Hạ Y nhẹ giọng cầu xin.
“Được, vậy thì cả hai cùng đi, không cần phải chọn nữa.”
“Cái đồ họ Phó đáng ghét.” - Hạ Y rời khỏi phòng làm việc của Phó Quân rồi mới mắng anh.
[Cô trở về phòng khoá cửa xong liền xông thẳng tới chiếc giường của mình mà nằm, Mễ Uyên đã ngủ từ lâu, chắc cả đại đội chỉ còn cô và Phó Quân còn thức. Hạ Y không nghĩ gì nữa mà nằm xuống đánh một giấc ngon lành.]
[Phó Quân sau khi cô đi cũng trở về phòng ngủ, vẫn không quên nhắn tin nhắc cô uống thuốc và thoa thuốc lên vết thương đừng có lười mà bỏ hết sang một bên. Hạ Y nhận được tin nhắn liền trả lời bằng một sticker OK. Phó Quân nhìn thấy mới yên tâm đi ngủ.]
[Đại đội chính thức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu cùng tiếng gió xào xạc bên ngoài càng khiến người nghe cảm thấy hoang sơ nhưng bình yên đến lạ.]