[Đêm qua là lần đầu tiên anh túc trực bên giường bệnh của một cô gái, tuy không thoải mái nhưng anh lại cảm thấy vui vẻ.]
“Được rồi hai vị, đã tới giờ tiêm thuốc.”
[Từ Yên đột nhiên xuất hiện làm hai người có hơi ngại, Phó Quân nhanh chóng đi ra ngoài để Hạ Y được tiêm thuốc.]
“Hết hôm nay mình sẽ được đi đúng không Yên Yên?”
“Đúng vậy, chiều nay cậu có thể xuất viện rồi nhưng nhớ ghé quầy thuốc lấy thuốc về thoa vết thương ở cánh tay nhé. Sẽ rất lâu để tan đi những khối máu bầm đó.” - Từ Yên tiêm cho Hạ Y rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó.
“Người vất vả là anh bạn trai ngoài kia của cậu kìa.”
“Bạn trai gì chứ, bọn mình chỉ là quan hệ đồng nghiệp.” - Hạ Y cuống quýt giải thích.
“Cả cái trung tâm này đều nhìn ra hai người là mối quan hệ đó rồi, đừng giấu mình.”
“Không phải thật mà.”
“Anh ấy thật sự rất tốt với cậu đấy, đừng có phụ lòng người ta. Thời gian cậu nằm đây điều trị anh ấy là người túc trực bên màn hình giám sát 24/24. Thật sự mà nói thì những cô gái ở đây đều ghen tị với cậu đó.” - Từ Yên khẽ cười rồi huých vai Hạ Y một cái.
“Mình sợ mình không xứng...”
“Cậu thì có chỗ nào mà không xứng hả?”
“Mình sợ không qua được bốn chữ muôn đăng hộ đối.”
“Cái đồ ngốc này, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mau tận hưởng đi, mình phải đến các phòng bệnh khác đây.”
[Hạ Y gật đầu rồi Từ Yên cũng rời đi. Có lẽ Từ Yên cũng đang né tránh câu nói của cô, nhìn về thực tại mà nói thì cô với anh là sự chênh lệnh rất lớn. Gia đình anh danh giá như vậy, cô lại là kẻ chẳng có nhà mà về thì làm sao mơ được bên cạnh anh.]
[Đang suy nghĩ thì Phó Quân bước vào. Anh nhìn thấy sự suy tư trên gương mặt Hạ Y, anh không hiểu tại sao từ một cô gái ngông cuồng không suy nghĩ chuyện gì giờ cô lại biến thành người mang nhiều nút thắt như vậy. Anh bước tới ôn nhu mà ôm cô, cái ôm này hoàn toàn khiến Hạ Y rối bời, cô không biết liệu bản thân có đang đi đúng đường hay không, nhưng hiện tại cô lại rất cần cảm giác này.]
“Cho anh cơ hội theo đuổi lại em được không?”
[Hạ Y chợt đứng hình khi nghe câu nói đó, cô không nghĩ là anh sẽ nói sớm như vậy, trong lòng cô nổi lên gợn sóng không biết có nên nghe theo lời của Từ Yên mà hưởng thụ hay không.]
“Được, em cho anh cơ hội.” - Hạ Y cười gật đầu đồng ý.
[Có lẽ cô đã suy nghĩ thông suốt rồi, tương lai ra sao cô không cần biết, cô chỉ biết là hiện tại cô đã có anh, có một nơi để dựa dẫm mà không bao giờ phải lang thang tìm kiếm nữa.]
[Phó Quân nghe được lời đồng ý của cô lại càng vui mừng mà ôm cô chặt hơn, anh gục đầu trên vai cô, như đã trút hết mọi phiền muộn của những ngày qua. Từ giờ anh chỉ muốn dành thì giờ cho cô.]
“Cho em mượn điện thoại gọi cho Mễ Mễ.”
[Phó Quân rút điện thoại ra đưa cho cô nhưng lại không đọc mật khẩu.]
“Làm sao mở đây? Mở bằng nhận diện gương mặt hay vân tay vậy?”
“Tất cả.”
[Nói rồi anh lại vùi đầu vào vai cô.]
“Cái tên dở hơi này, mau ngẩn mặt lên cho em!!!”
[Sau một hồi hì hục thì Hạ Y cũng mở được mật khẩu, cái giá cho sự nghịch ngợm của Phó Quân là bị cô bứt đầy một nắm tóc. Hạ Y tìm số của Mễ Uyên nhưng anh lại không lưu số cô nàng hại Hạ Y phải gọi qua cho Lăng Triết.]
“Alo Lăng Triết! Em là Hạ Y đây, có Mễ Uyên ở đó không?”
“Nói chuyện được rồi sao, em tìm cô ấy có chuyện gì hả?”
“Ừm có chút chuyện cần tìm cô ấy.”
“Vậy chờ anh một tí.”
[Sau một lúc nghe tiếng bước chân chạy đi thì Hạ Y đã nghe được tiếng cô bạn thân bên đầu dây.]
“Alo Hạ Y! Mình nhớ cậu quá đi, cậu có còn đau không? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Cơm ở đó ăn có ngon không? Có ai bắt nạt cậu không vậy? Mình muốn gặp cậu quá đi!!!!”
[Mễ Uyên hỏi một tràn dài khiến Hạ Y bất lực không biết nên trả lời câu hỏi nào, nghe bên ngoài có tiếng Lăng Triết mắng Mễ Uyên tại sao lại hỏi nhiều như vậy, làm Hạ Y bật cười.]
“Mình không sao đâu, ngày mai mình về với cậu.”
“Hả?”
“Sao vậy? Không muốn sao?”
“Muốn! muốn chứ! Nhưng mà độc tính trong người cậu thật sự hết chưa?”
“Đã hết rồi mà, cậu sợ mình cắn cậu à?”
“Haha, mình không muốn ôm cục thịt mỡ có độc đâu.”
[Hai cô gái cứ như vậy mà đùa giỡn, thời gian trôi đến chiều khi Hạ Y được xuất viện. Cô đến tạm biệt các nhân viên thân thiết ở trung tâm rồi ra quầy thuốc lấy thuốc. Phía sau có tiếng bàn tán xôn xao]
“Người đó là ai mà tôi thấy được cấp trên ưu ái lắm đấy.” - giọng nói từ cô gái ở quầy bán thuốc phát ra.
“Chắc là người thân hay là quan hệ đó đó.” - một người khác trả lời
“Nhìn cũng trẻ trung xinh đẹp vậy mà nhỉ?”
[Hạ Y nghe không nổi nữa lập tức quay lại gõ mạnh vào kính chắn. Vẻ mặt đằng đằng sát khí khiến hai cô gái kia không dám nhìn Hạ Y.]
“Thế nào? Thắc mắc như vậy sao không hỏi trực tiếp tôi đi?”
“Cô cần giúp gì sao?” - một trong hai cô gái chột dạ hỏi.
“Cần giúp cái chó nhà cô, cẩn thận mồm miệng của mình đi. Cho dù người ta có là cái quan hệ đó đó thì cũng không đến lượt hai cô ở đây xì xào như vậy đâu.” - Hạ Y lườm bọn họ
“Này! Cô cẩn thận lời nói của mình đi!” - một cô gái đập bàn đứng dậy.
“Sao nào? Muốn đánh nhau sao, tôi không ngại một mình cân hai cô đâu.” - Hạ Y vẻ mặt đắc ý cười khẩy.
[Phó Quân nhìn thấy Hạ Y đang muốn lao tới đánh người đành phải nhanh chóng kéo cô rời đi trước ánh mắt tức điên của hai cô y tá kia. Ra tới ngoài Hạ Y vẫn còn tức giận bọn họ, một mạch đi về xe của Phó Quân mà không nói gì.]
“Giận bọn họ rồi giận lây cả anh?”
“Đúng vậy, cái thứ đáng ghét nhà anh lúc nãy đừng kéo em đi để em tẩn bọn họ một trận nhớ đời.” - khí thế phẫn nộ của Hạ Y toả ra quanh chiếc xe.
“Họ nói gì làm em giận?”
“Họ kêu em với cấp trên là quan hệ đó đó nên mới được điều trị trong phòng cách ly đặc biệt.” - Hạ Y nhìn ra ngoài nói.