Vào một tối trung tuần tháng 10 dương lịch, âm lịch là sau Tết Trung thu được mấy ngày, khi tôi đang ngồi học bài bên tấm phản gỗ lim truyền thừa thì có tiếng động quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Đã mấy tháng dài tôi không nghe thấy ám hiệu này nên rất vui mừng, cuối cùng thì chị Ma cũng đã về sau nhiều tháng bôn ba. Tôi cũng tò mò muốn biết hai chị đã đi được những đâu, biết thêm được những gì.
Chị Ma đứng chờ tôi cạnh ụ rơm như những lần trước đây, đôi chân tôi thoăn thoắt chạy ra rồi chợt khựng lại vài nhịp trước khi bước xuống bậc thềm. Tôi tưởng rằng sẽ thấy chị ấy trong trang phục một cô thôn nữ cùng cái nón mê đặc trưng nhưng không phải. Hình ảnh quen thuộc tôi thường thấy chính là bộ váy màu đỏ nổi bật đầy kiêu sa có thêm khí chất của một chị đại.
-Thế nào rồi chàng trai? Sau một mùa hè chị thấy em có cao hơn một tí nhưng có vẻ không béo nhỉ?
Tôi gãi đầu cười tít mắt:
-Em cũng cố ăn nhiều nhưng không cải thiện được bao nhiêu, trước đây chị từng nói là em có cố cũng không cao hơn được chị nên... cũng khó.
-Biết thân biết phận thế là tốt.
-Chị về lâu chưa?
-Mới về đến lúc tối, tính ra đã hai tháng trời chứ ít ỏi gì đâu. Em học hành ra sao?
-Mọi thứ đều tốt ạ, chỉ có điều đi học xa hơn.
-Lớn rồi cũng cần phải quen đi. Chị đây rong ruổi thời gian qua cũng nhận ra rằng nếu chỉ loanh quanh ở quê mình thì sẽ bỏ lỡ biết bao điều hay.
-Nhìn chị có vẻ vui.
-Cũng xem như là vui.
Chị Ma vừa nói vừa cười thật tươi, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy nụ cười nhất tiếu thiên kim của chị ấy. Tôi không muốn nói với chị ấy một số việc đã xảy ra trong thời gian qua, trước hết tôi không muốn chị ấy phải lo lắng, sau thì tôi cũng muốn giữ chút sĩ diện của một thằng con trai mới lớn.
-Hai chị đã đi được những đâu rồi ạ? – Tôi hỏi.
-Ngoài Thăng Long thì bọn chị còn đi đến những tỉnh như Bắc Giang, Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình thêm cả Lạng Sơn.
-Ui! Sao đi nhiều nơi thế chị?
-Những kẻ đó đều trở về quê, bọn chị đã đến tận nhà và cái Khuê đã nhận mặt được hết cả, xong xuôi mới về đây.
-Vậy là họ đến từ nhiều nơi, toàn những nơi em chưa đi bao giờ.
-Thằng bị rắn cắn cụt tay định trốn sang Tàu. – Chị Ma nói với giọng điệu bình thản. – Bởi thế nên chị đành phải ra tay. Thật là tiếc.
Tôi trầm ngâm không nói, đối với tôi mỗi khi nghe những tin như thế này tôi không cảm thấy vui mừng gì bởi đều là mạng người cả.
-Nếu nó không có ý định đi sang đất Tàu thì chị còn có thêm ít thời gian ngao du sơn thủy.
Chị Ma chợt nheo mắt nhìn tôi như dò xét.
-Em không hỏi thằng đó đã chết như thế nào sao? Chị thấy em có chút hờ hững.
-Dạ thì... thì chị cũng biết tính em mà. Em...
-Lại mủi lòng à? Chả lẽ em quên rằng bọn chúng đã từng tiễn em đến Quỷ Môn Quan chứ? Trên đầu em chả phải vẫn còn dấu vết hay sao?
Tôi bất giác đưa tay sờ lên đầu. Khoảnh khoắc tôi bị ăn một gậy vào đêm không trăng nhưng thoát chết trong thoáng chốc hiện ra rõ mồn một, trên đầu tôi bây giờ có một vệt lõm dài.
-Tuy thằng đó không trực tiếp làm gì em nhưng ngoài thằng trọc đầu thì thằng cụt này biết nhiều nhất, kẻ biết nhiều không nên sống lâu. Chị không thể vặn cổ nó được giữa ban ngày ban mặt nên đã xô ngã nó xuống vực, nó cũng bị gãy cổ. Đến nay cũng chưa ai tìm được xác của nó, có lẽ đến khi nào chỗ nó nằm chỉ còn lại bộ xương trắng thì may ra. -Vậy... vậy chị đã hạ sát bao nhiêu người rồi ạ?
Tôi cố gắng nặn ra một câu hỏi, cố không nghĩ đến cảnh một người hồn lìa khỏi xác nơi rừng thiêng nước độc.
-Một thằng quê ở Hà Nam đã bị vặn cổ, cảm giác vặn cổ thật là thú vị, nhất là tiếng xương kêu “rắc” một cái.
Chị Ma miệng thì nói, đôi tay cố mô tả lại cho tôi động tác xoay tròn như đang vần một quả bóng. Tôi cố đưa mắt nhìn ra chỗ khác trong chốc lát.
-Tổng cộng ba thằng đã thành ma như bọn chị. Bốn thằng khác tạm thời không còn minh mẫn, dở điên dở dại. Những thằng còn lại thì chưa đến ngày.
-Công việc các chị làm như vậy cũng... cũng gian nan quá.
-Cái Khuê và chị đã thống nhất là những đứa còn lại từ từ xử sau để lấy cớ đi lại.
-Hả? Nghĩa là hai chị thật sự muốn được tự do rong chơi ư?
Chị Ma gật đầu, khuôn mặt trở nên tươi tỉnh nói:
-Bọn nó đi đến đâu thì chị sẽ đi được đến đấy, sự tự do của cái Khuê phụ thuộc vào việc khi nào bọn nó chết hết.
-Điều này em cũng từng nghe chị Khuê nói trước đây rồi, chị ấy đã có tính toán từ trước rồi.
-Cơ hội này ngàn năm có một, nếu cái Khuê tốt số thì nó sẽ được tự do trong khoảng năm đến sáu chục năm nữa. À! Khi đó thì em cũng chưa chết nhỉ?
-Dạ?! Chị... chị hỏi thế là có ý gì ạ?
-Chị... chị nhỡ miệng. – Chị Ma lại cười – Bọn chị sẽ để cho chúng nó sống dở, chết dở cho đến khi nào tận số. Chị biết em không thích nghe hay chứng kiến cảnh máu chảy đầu rơi nhưng đấy là cái giá bọn chúng phải trả cho những gì đã gây ra trước đó. Em phải biết rằng khi bọn chị tìm được nhà thằng cụt tay thì ngoài cổng nhà nó cũng có mấy Thần giữ của chầu trực để ra tay nhiều năm nhưng chưa được.
-Vậy... vậy sao họ không ra tay còn chờ làm gì ạ?
-Nghe kể là giấy tờ cũng nhiêu khê nên đi cả năm, cá biệt tận ba năm mới xong giấy tờ đi. Nhìn mấy đứa đấy cũng giống cái Khuê, kiểu liễu yếu đào tơ tranh thủ đi chơi, đến khi muốn trả thù nó thì chưa được vì bùa chú của nó còn mạnh lắm.
-Nghĩa là... nghĩa là nếu không có chị đi cùng chẳng lẽ chị Khuê cũng bó tay?
-Cả đám đó chẳng đứa nào đủ bản lĩnh để... liều cả. Nhưng chị nghĩ đám đấy chủ yếu là dây dưa thời gian để đi chơi thôi chứ diệt thằng đó chẳng thiếu gì cách, nó không thể lúc nào cũng mang bùa chú bên người được.
-Thế mấy người kia chị tính làm gì với họ?
-Cứ để bọn nó sống thêm một thời gian nữa, đợi đến ngày lành tháng tốt thì đưa đi. Quan sai đã cử người theo dõi rồi, chi ra ít tiền vàng có tin tức gì tự khắc họ sẽ báo chứ ăn chực nằm chờ ở cổng nhà nó làm gì, đấy không phải cách chị vẫn hay làm.
-Em chỉ lo bọn họ sẽ để mồm miệng đi xa, nói những điều không cần nói cho kẻ khác thì sau này lại lắm chuyện chị ạ.
-Nếu có như thế thật thì bọn chị lại được đi nhiều nơi hơn nữa.
-Nhưng gặp phải tay cao thủ thì... em e là...
-Quân bài còn có hai mặt, muốn câu được cá nhất định phải có mồi, mồi ngon thì cá sẽ to.
Tôi cố nặn ra một nụ cười đầy giả tạo. Chị Ma chợt hỏi:
-À, lá bùa làm hồn ma đóng băng em còn giữ chứ?
-Em còn ạ. – Tôi gật đầu – Sau đêm ấy hai chị đi luôn nên hôm gặp em quên không nói. Em đã mang lá bùa đó đưa cho sư thầy. Tháng trước sư thầy đưa lại cho em, lá bùa được để trong một cái túi vải nhỏ buộc giải rút gần giống cái túi đựng gạo rang đấy chị.
-Em đã sử dụng thành thục chưa?
-Em chưa có cơ hội sử dụng ạ. Từ hồi em về đi học thì mọi thứ đều yên, đêm ngủ cũng không nằm mơ thấy gì cả.
-Thứ đấy kết hợp với thanh kiếm gỗ của em thì chẳng khác gì thiên hạ vô địch, dùng thì cẩn thận. Cái Khuê có vẻ hãi thứ đó lắm.
-Còn chị?
-Thứ ấy chị cũng không muốn đâu, cảm giác bị biến thành tượng đáng sợ lắm. À nữa, nãy chị hỏi việc học hành của em dường như em chưa trả lời cụ thể lắm, có chuyện gì hay sao?
-Dạ, cũng không có gì đáng bận tâm ạ. Chỉ là em không hài lòng với việc phải học ở lớp cuối cùng, lớp bét bảng.
-Sao lại thế? Em là đứa thông minh cơ mà?
-Thông minh và học giỏi cũng không nhất thiết liên quan đến nhau chị ạ. Việc này là do em, là do em không cố gắng nên kết quả không được tốt.
-Chị có thể giúp gì không nào? Chị muốn em có những thứ tốt nhất.
-Cũng chỉ là học thôi chị ơi, lớp nào cũng không quan trọng bằng việc mình cố gắng. Mục tiêu của em là vào đại học chứ cấp 3 được học trường đó cũng tốt hơn nhiều bạn rồi.
-Nếu có điều gì chưa hài lòng hãy nói với chị. Liệu có phải vì việc âm phần nên em không có thời gian học không?
-Đâu phải thế! – Tôi chối luôn – Tại em không xác định rõ mục tiêu của mình nên lưỡng lự, sau này em sẽ rút kinh nghiệm.
-Ừ! Đàn ông con trai là phải quyết đoán. Chị biết em là người sống tình cảm nên vào những thời khắc quan trọng của cuộc đời có thể vì thế mà lỡ việc, hỏng việc. Em còn nhiều thời gian để khắc phục nhược điểm này, mình không thể thay đổi được bản chất con người của mình nhưng khi đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, trước những việc hệ trọng cần suy tính thiệt hơn thì hãy nghĩ về hậu vận. Em hiểu ý của chị chứ?
-Em... em chưa hiểu chị muốn nói gì.
-Có thể em đã quên nhưng em hãy nhớ lại, tất cả những gì em đang làm ở hiện tại, từ suy nghĩ đến hành động sẽ thay đổi vận số sau này của em. Có rất nhiều việc xảy ra bây giờ có thể em sẽ buồn, sẽ khổ nhưng một thời gian sau em lại thấy rằng điều đó là cần thiết và ngược lại.
-Nghĩa là có những điều hiện tại đang tốt đẹp nhưng sau này lại phải ân hận hay sao ạ?
-Đó chính là ý của chị. Chị biết em có chuyện tình cảm chưa được ưng ý nhưng em còn nhỏ, đứa con gái mà em thích đó chỉ có thể là bạn chứ không phải là ý trung nhân. Nói theo cách của người thời bây giờ chính là một nửa còn lại của em vẫn chưa xuất hiện, hãy nghĩ thoáng lên. Đàn ông con trai tuyệt đối không được lụy tình nghe chưa?
Tôi gật đầu, tôi chợt muốn hỏi luôn:
-Chị có thể biết trước tương lai của em ư?
Chị Ma mỉm cười rồi lắc đầu. Tôi hỏi tiếp:
-Nếu chị không biết trước được tương lai của em tại sao chị lại biết em thọ đến bao nhiêu tuổi? Cả việc bạn gái của em nữa.
-Chị không biết nhưng chị có tai, có miệng.
-À! Vậy... vậy ai đã nói cho chị biết những điều ấy? Vậy... vậy bao giờ em sẽ có bạn gái?
-Thôi em đang học bài thì học tiếp đi. Chị tranh thủ đi thăm hỏi vài nơi và gửi quà cho họ.
-Chị... chị chưa trả lời câu hỏi của em sao đã vội đi?
-Biết trước tương lai sau này ra sao thì cuộc sống còn gì đáng sống nữa?
-Nhưng...
-Chỉ cần em sống đúng với con người của mình, mỗi ngày hoàn thiện thêm bản thân mình thì hậu vận của em tự khắc sẽ có quả ngọt. Một cái cây từ lúc trồng đến khi ra quả ngọt cũng cần thời gian cũng như chăm bón cẩn thận. Nếu em muốn có trái ngọt ăn sớm thì chỉ có cách đi ăn trộm của kẻ khác nhưng em hãy nhớ lời chị nói.
Tôi chăm chú nghe lời chị Ma, chị ấy nói với giọng nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm khắc:
-Quả ngọt chưa chắc đã là quả ngon, muốn quả vừa ngon lại vừa ngọt thì hãy tự vun trồng, cây lớn ra quả em sẽ hiểu. Chăm bón càng khổ cực bao nhiêu thì khi ăn quả em sẽ cảm thấy ngon và ngọt bấy nhiêu.
-Chị nói có lý, em sẽ... ghi nhớ. Nhưng... nhưng bao giờ em có quả ngọt ăn?
-Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ. – Chị Ma mỉm cười và lắc đầu nói – Dục tốc bất đạt. Vừa mới nói là ghi nhớ xong đã vội vàng hỏi ăn rồi.
-Hì hì hì... mấy khi, cái gì hỏi được thì nên hỏi ạ.
-Chị chỉ có thể nói với em được rằng thứ quả mà em ăn sẽ rất ngọt, nhiều người sẽ ghen tị, như vậy đã được chưa?
-Quả gì mà nhiều người ghen tị nhỉ? – Tôi lẩm nhẩm trong miệng tự hỏi.
-Gọi là quả hạnh phúc đi, thứ quả đó nhiều người đi tìm, những kẻ không có mới đi tìm. Thôi chị đi nhé, nói chuyện thêm một lúc nữa chị sợ mình sẽ không giữ được mồm miệng trước một đứa lươn lẹo như em đâu.
Chị Ma vội vàng quay lưng bước đi làm tôi chưng hửng. Chị ấy đã quá hiểu tôi, nếu nói chuyện thêm một lúc nữa tôi sẽ lựa lúc chị ấy thiếu cảnh giác để khai thác thêm vài điều về tương lai của mình. Tôi lờ mờ đoán ra được chị Ma biết rất nhiều thứ về tôi nhưng vì lẽ gì chị ấy không nói rõ thì tôi không biết. Đến khi chị Ma biến mất rồi tôi mới sực nhớ ra mình nên hỏi bao giờ thì mình có cái cây hoặc có quả ngọt, biết được khoảng thời gian thì tôi sẽ tính toán được nhiều thứ.
-“Nhất định mình phải nhân dịp nào đó hỏi rõ mới được, chị Ngọc Hoa có vẻ cảnh giác về điều này, mấy lần hỏi chuyện sau này toàn tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác, chắc chắn có gì đó mờ ám đằng sau.”
Tôi quay trở vào nhà nhưng không trở vào luôn mà đứng trên thềm nhà một lúc lâu, đưa mắt nhìn ra khu vườn chuối trước cửa nhà suy nghĩ vu vơ vài điều. Bà Già vẫn chăm chú ngồi xem tivi, hơn một tháng trời trôi qua tôi chẳng đi chơi tối, chỉ có R9 hay đạp xe lên chơi ở nhà tôi mỗi tối, thi thoảng gặp bữa thì nó ăn cơm cùng hai bà cháu. Tôi không biết những cặp bạn thân khác mỗi khi gặp nhau thì nói gì, chơi gì chứ R9 lên nhà tôi chơi thì nó làm việc của nó, tôi làm việc của tôi. Chuyện học hành chúng tôi rất ít khi nói, gái gú lại càng không bởi vì R9 chưa có khái niệm thích con gái còn tôi lại chẳng tìm thấy mục tiêu nào trong lớp để... thử tìm hiểu. R9 biết tôi thích cô bạn lớp phó nhưng họa hoằn lắm tôi đề cập đến nó mới nói chứ bao năm chưa bao giờ tôi thấy nó hỏi han tôi chuyện tình yêu. Lần duy nhất nó hỏi chuyện tư vấn chuyện tình cảm lại là lần nó lấy vợ! Người xưa có câu dao sắc không gọt được chuôi, nhìn ở khía cạnh nào đó dường như câu này ứng vào trường hợp của tôi.
Tôi ngồi học, đúng hơn là ngồi đọc một cuốn sách lịch sử đã mua trong mùa hè, tôi luôn ưu tiên mua những cuốn dày để đọc được nhiều. Mặc dù đọc xong tôi chẳng nhớ được bao nhiêu nhưng những thứ tôi nhớ từ cuốn sách đó lại là những điều trên lớp không dạy, bao nhiêu năm chẳng có bất kỳ cơ hội nào để thực hành nên những điều hay ho ấy cứ mai một dần đi.
-Cháy! Cháy chân hương!
Tôi giật mình quay sang nhìn lên ban thờ gia tiên trên nóc tủ, bát hương gia tiên đúng là đang có đốm lửa nhỏ mới bùng lên. Tôi đứng trước ban thờ rồi quay sang hỏi bà Già:
-Bà mới thắp hương hay sao?
-Tao không, tao thắp hương từ lúc tối rồi.
Tôi nhìn chăm chăm vào đốm lửa nhỏ đang cháy lan sang mấy chân hương, nhìn thêm vài giây tôi mới chắp tay vái ba vái lẩm nhẩm trong miệng:
-Nếu các cụ, các ông, các bà có điều gì cần chỉ dạy thì hãy mách cho con cháu ạ, con cháu còn trẻ người non dạ sợ không hiểu hết được ẩn ý của các cụ ạ.
Lửa không cháy lan sang những chân hương khác nữa mà nhỏ dần rồi tắt. Tôi cứ đứng im tại chỗ chờ đến khi lửa tắt mới châm ba nén hương. Tôi cũng không cảm thấy lòng dạ mình bồn chồn hay có cảm giác bất an.
-Các cụ lại có điều gì không hài lòng hay sao bà nhỉ?
-Làm sao mà biết được, nếu có gì chưa vừa ý thì các cụ sẽ mách chứ mày hỏi thế làm sao tao biết. Ngày nào tao cũng hương khói chẳng sót, làm sao mà các cụ trách được.
Mới qua Tết Trung thu được gần một tuần, đợt rằm vừa rồi bà già cũng cúng linh đình với bao nhiêu hoa quả trong vườn, nếu có gì chưa vừa ý hẳn là các cụ đã mách rồi.
Tháng 8 âm lịch cũng không có bất kỳ đám giỗ nào cả.
--- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi