Tôi quay lại hỏi ba hồn ma nghĩa binh đang đứng gần chỗ hai chị ma bất động:
-Nãy ông bảo là trong vườn này có tới chín con rắn độc phải không ạ? -Đúng, có chín con tất cả.
Tôi cười, nụ cười chứa đầy sự tinh quái, mắt tôi sáng lên thấy rõ, có lẽ vì vậy mà ba vong hồn ngây người ra nhìn tôi.
-Cháu sợ rắn, nhiều người cũng sợ rắn. Người xưa có câu đánh rắn động cỏ, mặc dù cháu chưa hiểu hết ý nghĩa nhưng dùng rắn để đánh động lũ người kia thì cháu có cách rồi. -Cách gì? Cách gì? -Các ông cho rắn sang bên gò miếu được không ạ? Cứ cho hai, ba con sang đó một lượt để bọn họ hết hồn, nhìn thấy rắn sẽ thất kinh. -Để tao dụ tất cả rắn qua bên đấy, lúc tao chưa là ma thì tao cũng đi bắt rắn đấy mày biết không? -Cháu không, cháu sợ rắn nên cháu không biết đâu. – Tôi cười méo miệng. – Nhưng ông cho sang đó từ từ thôi ạ, chín con thì cứ lần lượt thôi chứ đừng cho một lượt. -Sao phải thế? -Cháu muốn bọn họ sợ, cái lão trọc đầu đang nằm ở bên rìa gò đất, nếu rắn bò sang thì đám tay chân sẽ phải gọi lão dậy, không gọi dậy được thì phải khiêng đi chỗ khác. Cháu muốn tìm cái hình nhân đang giấu ở đâu, thứ đấy có liên quan tới việc hai chị đang bị đông cứng như này. -Để tao tính cách, tao không lại gần lũy tre được nên chỉ còn cách thả lũ rắn chui qua lỗ nhỏ đằng kia. -Vâng, cũng chỉ còn cách đấy. Cháu ngậm lá đến gần lũy tre cũng chả nghe thấy gì mà miệng còn cảm giác hơi bị cứng đây này. -Rồi, mày để tao.
Nói xong thì hồn ma người nghĩa binh chạy vụt đi, tôi không rõ ông ấy làm cách nào để nhờ vả lũ rắn, tôi cũng không đi theo để xem bởi vì tôi sợ rắn, thêm nữa cũng không cần thiết phải làm như vậy.
-Mày nghĩ rằng rắn sẽ làm bọn nó sợ sao?
Tôi định rời đi thì một nghĩa binh khác lại hỏi.
-Ông có sợ rắn không? – Tôi hỏi lại. -Ờ thì... nếu là rắn độc thì ai chẳng sợ, chỉ mấy lão bắt rắn mới không sợ thôi. -Đấy, có mười thì hết chín người sợ rắn độc, bên kia có hơn chục người kiểu gì chẳng náo loạn lên. -Mày thật sự là tinh ranh đấy. -Chỉ cần ông đặt bản thân mình vào tình huống như thế, giả dụ mình chính là người ta thì phản ứng như thế nào là được thôi mà, đúng hay sai cứ phải làm mới biết được ông ạ.
Lũy tre lấp loáng có ánh đèn pin, thứ ánh sáng tròn tròn, màu tối được dí sát vào từng gốc tre, còn có cả một cái đèn pin bọc vải đen được đục một lỗ nhỏ hình tròn cẩn thận soi từng ngóc ngách giống như đang cố tìm kiếm tôi vậy. Tôi ung dung đứng nấp sau gốc cây xoan to ở gần lũy tre, tôi chỉ lo họ nhìn thấy thanh kiếm của mình thôi chứ ngoài ra tôi không sợ thứ khác. Trong đầu tôi lúc này có biết bao nhiêu kế hoạch, tùy thuộc vào phản ứng của những người ở bên kia lũy tre thì tôi sẽ có những món quà thích hợp dành cho họ. Ưu tiên của tôi lúc này là tìm cách giải thoát cho hai chị, tôi biết việc này không hề dễ dàng nhưng việc này tốt nhất nên làm sớm. Cái khó của tôi chính là chưa biết cách hóa giải thứ bùa ngải chết tiệt ấy mà thôi, tuy vậy tôi nghĩ rằng chỉ cần tìm được cái hình nhân hoặc nơi bọn họ giấu bát hương là xong chuyện.
-Này Tý, này!
Tiếng thì thầm vang lên bên tai tôi, tôi ngay lập tức rời khỏi gốc xoan đang đứng nấp. Tiếng gọi vừa rồi là của người nghĩa binh thả rắn độc - sau này tôi biết ông ấy tên là An.
-Sao rồi ông? -Tao thả trước ba con, chui qua rào sang vườn bên kia rồi. -Ồ, tốt quá, tốt quá. -Nhưng tao không chắc là lũ rắn ấy sẽ bò lên gò đâu. -Sao thế ạ? -Nói gì dài dòng nhưng có cách này thì đảm bảo bọn rắn sẽ bò lên nhưng tao nghĩ hơi khó. -Cách gì ông nói cháu nghe với. -Tao vừa ngó trong góc vườn đằng kia có vài thứ cây cỏ thu hút rắn, nếu ném được sang bên gò đất thì lũ rắn sẽ bò về hướng ấy nhiều hơn chứ không bò lung tung. Vườn nhà bà mày rộng quá. -Ném cây cỏ sang bên kia à? – Tôi băn khoăn. – Còn mỗi cách là nhét qua những khoảng hở của lũy tre. -Thế thì khác gì lũ rắn loanh quanh ở vườn này. -Chả lẽ... chả lẽ ông muốn cháu bò sang bên vườn bên kia rồi... rồi ném ư? -Ờ, đúng ý tao là như thế. -Ối! Cháu... cháu... cháu cũng sợ rắn, nhỡ đâu... -Mày không phải sợ, chỉ cần mày chui qua vườn bên kia và ném những thứ cỏ cây ấy lên gò là được. Rắn không phải là người, nó chỉ là sinh vật thôi nhưng mày không thấy chú ý là trước nay mày chưa từng bị rắn cắn hay sao? -Bạn cháu cũng có đứa nào bị đâu? – Tôi hỏi lại. -Ừ, nhưng trong đất nhà bà mày còn có thần Thổ Địa, đây là lần thứ mấy mày mò mẫm ban đêm trong vườn ấy, kể cả bụi rậm nhưng mày không bị rắn cắn hay muỗi đốt, mày phải thấy lạ chứ? -Cháu... cháu... chắc cháu tốt bụng hoặc người cháu bẩn nên muỗi nó chê, rắn nó chán. -Toàn nói linh tinh. Đất ấy thần Thổ Địa phù trợ cho mày, cả cô tiểu thư Ngọc Khuê kia cũng trợ cho mày nên mới như thế. -Ông có nói thật không đấy? Đêm nay cháu không chết nhưng nhỡ đâu rắn cắn thì... thành cụt chân, cụt tay như lão kia thì... -Mày phải có lòng tin, động vật nó cũng có linh tính của nó, mày không phải người hại nó, nó cũng sẽ không hại mày. Khi nào là ma rồi mày sẽ tự biết cách chứ bây giờ mày nửa người nửa ma chả biết nên nói với mày như thế nào. -Thôi được rồi, ông dẫn cháu đến chỗ mấy cây cỏ ấy. -Cái thứ mày hay đeo ở tay đâu? Không có thì lấy túi bóng để ngắt. -Làm gì cần phức tạp thế ạ? -Tao không muốn trên tay mày lưu lại những mùi làm rắn nó thích.
Hồn ma ông An nói vậy làm tôi tự nhiên lạnh gáy, bây giờ tôi nhận ra mình ngoài việc sợ người sống thì còn sợ rắn nữa.
Trong ba lô của tôi đúng là còn có găng tay, hồn ma ông An dẫn tôi đi vòng ra phía sau nhà, men theo bức tường rồi đi về phía bên kia của mảnh đất. Đất ở quê hầu như nhà ai cũng rộng, ít thì cũng khoảng bảy, tám trăm mét và ở góc vườn bao giờ cũng rậm rạp, khi thì bụi tre, khi thì những cây mà tôi chẳng mấy khi quan tâm là cây gì. Tôi ngu nhiều thứ và ngu về cây cũng nằm trong danh sách này, chỉ những cây nào trong vườn nhà tôi mà có có thì tôi mới biết mà thôi.
Theo hướng dẫn của ông An thì tôi có bẻ cả những nhành hoa giấy rồi một nắm những thứ có hoa màu trắng năm cánh giống hoa xuyến chi mà về sau này tôi hỏi thì được biết người ta gọi đó là hoa bạch xà, thứ hoa có gì đó hấp dẫn với loài rắn vì chúng có khứu giác rất tốt.
-Liệu những thứ hoa lá này có làm bọn rắn chú ý không ông?
Tôi vẫn bán tín bán nghi với chính việc mình đang làm.
-Chúng mày trẻ con giờ chả biết gì, thời bọn tao các cụ đã dạy rồi. Những thứ cây như thế này tốt nhất nên chặt đi, trồng ở những góc vườn ẩm thấp thế này khác gì gọi rắn đến trú ngụ. Nếu số đen đủi nó tợp cho một cái thì lại thành ma như tao. -Nhà cháu không có mấy thứ cây dại này, hoa giấy nhà cháu cũng chẳng có.
Điều này tôi nói là đúng, bà Già không phải là người giỏi làm kinh tế hay trồng trọt, trái ngược hoàn toàn với bà Trẻ. Bởi vậy vườn nhà tôi tuy rộng nhưng rất thoáng đãng, trong suốt những năm tôi ở nhà hoặc mới rời đi thì không có bất kỳ thay đổi gì cho đến khi bà Trẻ hồi hương.
Tôi đã ngắt rất nhiều cây bạch xà bởi vì dễ dàng hơn so với việc bẻ những cành hoa giấy, nếu ai đó là tôi, trong đêm tối đứng ở góc một khu vườn um tùm, âm u và bẻ, ngắt những thứ mà lũ rắn thích thì có lạnh lưng hay không? Tôi không biết nhưng tôi lúc này cũng run lắm, trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh một rắn cuộn tròn khè cái lưỡi cùng đôi mắt vàng hoặc đen của nó là tôi vã cả mồ hôi.
-Mày sợ đấy à? -Cháu... cháu không! Có gì mà sợ. – Tôi nói cứng. -Ừ, không sợ mà sao tao thấy mày có vẻ run, hơi thở gấp gáp thế? -Cháu mệt tí thôi. -Sợ rắn đã đành, hái lá cây mà cũng sợ. Tao từng nghe đồn mày là thằng nhát cáy hóa ra là thật. -Nhiều lời đồn về cháu là thật mà. -Thế lời nào không thật? -Họ đồn cháu đẹp trai thì chắc chắn là không thật. -Cái này thì tao chưa nghe bao giờ, mày cũng không đến nỗi xấu trai, cũng bình thường, cười cũng có duyên đấy chứ. Có người yêu chưa? -Người cháu yêu thì có nhưng người yêu cháu hình như chưa. -Có gì khác nhau? -Đại ý là cháu thích một đứa mà không biết nó có thích cháu hay không. -Mày thích là được rồi, nó thích mày hay không kệ cha nó. Tao thấy mấy thằng ma trẻ có vẻ là thích hai cô tiểu thư kia lắm. -Thật hả ông? -Mày có khôn mà không có tinh, hồi đầu bọn tao nhận tiền để đầu quân cho cô Ngọc Hoa, bao hồn ma đã tiêu tán, một số hồn ma vì nhiều lý do đã rời đi nên còn phần lớn là đám trai trẻ. -Ông đừng nói là mấy ông ấy ở lại vì thích sư phụ của cháu nhé? -Lại chả thế thì sao. Ma cũng có yêu có ghét chứ mày tưởng à. -Mấy anh tuần binh hình như thích chị Ngọc Khuê hơn. – Tôi bổ sung ý kiến cho ông An. -À, từ hồi cô Ngọc Khuê tham gia thì cũng nhiều đứa chuyển qua thích cô ấy, đúng là lũ dở hơi. Thích ai thì thích một thôi, đằng này đòi thích cả hai. -Thanh niên chưa vợ thích ai thì thích chứ ông, quyền của mỗi người mà. -Nhưng mày là số đỏ nhất. -Hử? Cháu đỏ cái gì? -Hai cô gái xinh đẹp ấy đều yêu thương mày. -Họ là chị của cháu mà, kết nghĩa rồi. -Thế nên mày mới đỏ, sau này mày làm ma rồi mày biết, đầy mụ xấu kinh người. -À cháu cũng thấy vài lần nhưng cháu không quan tâm, chơi với nhau cứ tốt là được, xấu đẹp quan trọng gì. -Đúng là nói chuyện với trẻ con nhạt toẹt. -Nhưng đơn giản và đỡ mệt đấy ông ơi. -Không, tao thấy nói chuyện với mày rất mệt.
Tôi nghe như vậy cũng chỉ biết cười trừ. Những cây hoa bạch xà mà tôi ngắt được bó lại thành mấy bó nhỏ, bụng bảo dạ đừng sợ nhưng nói thật là không hết sợ được, chả hiểu sao đêm nay tự nhiên cứ sợ rắn, chả biết có phải do mình tuổi chuột hay không nữa.
-Ông... ông có chắc là... -Đm cái thằng, đảm bảo là không, mày ném rồi chuồn đi là xong.
Tôi hít một hơi thật sâu để có thêm can đảm trước khi cất lá vối vào túi quần rồi cẩn thận chui rào sang vườn nhà bà ngoại tôi, chỉ cách có một bức tường gạch và một đoạn ngắn những bụi cây mà tôi cảm nhận rõ không khí trong vườn bưởi khác hẳn bên khu vườn kia, chỉ là cảm nhận cá nhân nhưng có thể nói là lạnh lẽo. Lũ khốn âm binh đang ẩn nấp đâu đây, có khi chúng đang chuẩn bị vây lấy tôi rồi đi báo cho lão trọc đầu rồi.
Nhưng đêm nay tôi sẽ không trở thành ma.
Tôi bò cạnh bờ rào chỉ một đoạn ngắn rồi thò đầu ra nhìn lên trên gò, trên ấy tối om, chỉ thấy bóng cây duối cùng với ngôi miếu lạnh. Tôi lấy can đảm đứng lên rồi cố sức ném từng bó nhỏ hoa bạch xà lẫn với nhành hoa giấy về phía gò đất, tôi không nhớ chính xác mình đã ném bao nhiêu nhưng cũng phải cả chục bó nhỏ như vậy, mỗi bó cũng chỉ ba, bốn nhánh mà thôi. Tôi còn nhớ loại hoa bạch xà này hình như có mùi hắc hắc rất khó tả, tôi không phải là rắn nên tôi chẳng hiểu tại sao chúng lại thích. Tiếng loạt xoạt nhẹ khi tôi ném cũng làm những người trên gò cảnh giác, họ dùng đèn pin soi ra xung quanh rồi ngay sau đó là đi xung quanh gò. Tôi dựa lưng vào bờ rào chưa vội bỏ trốn, với một kẻ tò mò thì luôn muốn biết kết quả công việc mình làm ra sao nhưng tôi không thể ngồi đây mãi.
-Cái gì đấy? – Một giọng nói cất lên hỏi. -Không biết, có mấy tiếng loạt xoạt ở tàu lá chuối nên tìm thử.
Một lúc sau, có lẽ khoảng gần một phút thì lại có tiếng nói nhỏ:
-Cái gì này? Lại đây! -Có gì lạ? -Lác đác có mấy cái bó cây mả mẹ gì nằm ở đây, lúc nãy làm gì có. -Tìm xem còn gì lạ nữa không, mau lên. Sao lại có cả hoa giấy với đống hoa bạch xà thế này? – Giọng nói của lão Dực, tôi nhận ra ngay vì đã nói chuyện với lão ấy nhiều rồi. -Hoa bạch xà hả anh? – Một giọng khác hỏi. -Ừ! Được bó tạm vào nằm vương vãi. -Đâu em xem, em mượn đèn pin cái.
Người này dùng đèn pin đã bịt vải đen soi xung quanh rồi nói một câu mà đến tôi cũng nghe như sét đánh bên tai:
-Đm hỏng rồi, vứt thứ này đi mau. Có kẻ dùng thứ này dụ rắn lên đây! -Sao? Dụ rắn? Mày chắc chứ? -Hồi bé em cũng hay đi bắt rắn với ông già nên em biết, cây này có mùi mà lũ rắn thích. Có kẻ đã cố ý ném cái này nên đây để dụ rắn. -Mau mau! Mau vứt đi mang vứt ra ngoài đồng đi. – Lão Dực ra lệnh. – Tìm xung quanh xem có bao nhiêu bó như thế này, đcm thằng nào chơi thâm thế? Bố mày đã... mất một bàn tay vì lũ rắn này rồi. -Thế này thì lần trước anh bị rắn cắn không phải là ngẫu nhiên đâu anh ạ, mình bị chơi rồi. -Đại ca đang nằm kềnh ở kia chúng mày lại xem sao, cẩn thận ông ấy xuất hồn xong lại thành ma thật bây giờ.
Mấy người chia nhau ra dùng đèn pin để tìm những nhành hoa giấy buộc với hoa bạch xà mà tôi đã ném lung tung về phía gò, tôi không phải là kẻ ngu nên tôi đã ném rải rác, tìm trong bóng tối thế này cũng phải vài phút mới thấy hết được.
-“Lão trọc vẫn chưa hoàn hồn!”
Thay vì chui qua bờ rào để sang vườn bên kia thì tôi lại chọn một cách khác là men theo bờ tường để đi qua vườn bưởi hướng về cổng nhà bà ngoại, khi nãy ông An có nói là một đám ẩn nấp ở đây, đằng nào cũng đã hiện thân thì cứ tặng cho bọn này tí quà, kiểu gì bọn nó cũng đi báo cho những nhóm khác về tôi. Bây giờ cả hai bên đã chơi bài ngửa với nhau thì cái khó nằm ở chỗ đoán biết bên kia sẽ làm gì tiếp theo. Tôi trộm nghĩ rằng người lớn làm việc đều có bài bản còn trẻ con thì tùy hứng, mà tùy hứng thì rất khó đoán biết nên tôi quyết định nghĩ gì làm đấy thay vì tính toán, đây cũng là một cách hay.
Tôi mới đi được một nửa khu vườn bưởi thì không khí lạnh ập đến, gió thổi rát cả mặt nhưng tán những cây bưởi thấp lè tè trước mặt lại hầu như không có chút lay động, những quả bòng nhỏ giống như quả lắc đồng hồ vẫn lặng im trong bóng đêm. Tôi đã biết trước việc này nên chỉ còn cách cắm mặt xuống đất mà bước thêm một đoạn dài nữa trước khi bật nhảy qua dãy tường hoa thấp ngăn cách vườn bưởi với lối đi. Ngay khi hai chân vừa đặt xuống nền gạch thì thanh kiếm gỗ trên tay tôi múa may quay cuồng không khác gì các cụ cầm kiếm tập dưỡng sinh. Nhưng mà cũng chẳng phải, các cụ múa có bài chứ tôi thì không, tôi múa kiếm đồ chơi chẳng có bài bản gì, cũng như một người có thần kinh không bình thường đang vui đùa với những bóng ma vô hình. Tôi không thể nhìn thấy nên không thể biết mình đã biến được bao nhiêu hồn ma nước lạ thành những làn khói mỏng, tôi chỉ có thể dùng mũi của mình để cảm nhận rõ mùi tanh hôi xộc lên mũi, thứ mùi làm người ta cảm thấy lợm giọng và muốn nhổ nước bọt phì phì mãi không thôi.
Tôi cứ múa thanh kiếm gỗ, chậm rãi tiến về phía giếng nước. Một bên của lối đi là bức tường sau nhà bác Lan nên tôi đoán rằng những luồng gió sắc lạnh từ thanh kiếm gỗ ắt hẳn sẽ dội ngược lại đẩy lũ âm binh vô hình dạt sang bên vườn bưởi. Bằng chứng là những cơn gió lạnh đã không còn vây lấy tôi. Chợt bên tai tôi nghe tiếng bước chân chạy rầm rập, tôi giật mình định quay lưng bỏ chạy vì nghĩ mình đã bị phát hiện và truy đuổi thì giọng chửi thề của lão Dực vọng đến:
-Đcm thằng ranh con, nhất định là nó chơi bọn mình! Tao đã bảo tìm kỹ rồi mà. -Thì tìm kỹ rồi, bọn em vứt mấy cành hoa ấy vào bụi tre gần lối ra rồi. -Thế sao vẫn còn rắn? -Em... em làm sao mà biết. -Đcm, chúng mày dùng đèn pin với xẻng gặp rắn thì nện chết mẹ đi. Tao sợ mất mật rồi đây này. -Còn... còn đại ca vẫn... vẫn nằm ngủ ở ngoài kia. -Khiêng ông ấy vào đây, đánh thức ông ấy dậy mau lên. Thằng ôn con nó chơi cả rắn đấy, nằm đấy thành nằm luôn bây giờ. -Khiêng... khiêng đại ca đi đâu ạ? -Khiêng vào đây luôn, nằm trong sân này an toàn hơn.
Lão Dực đã bị rắn cắn chưa đầy nửa tháng, hẳn là ký ức kinh hoàng vẫn vây lấy lão ta nên giọng có phần hốt hoảng. Tôi không bỏ chạy nữa mà huơ lấy lệ thanh kiếm ra xung quanh rồi lấp ló ngồi rình. Lão trọc đầu được đàn em khiêng từ ngoài gò vào trong sân rất nhanh, lão ấy vẫn chưa tỉnh.
-Phải làm cho lão này tỉnh, lão ấy tỉnh thì làm đếch gì được mình nữa.
Một ý tưởng mới lóe lên trong đầu tôi nhưng tôi phải thầm cảm ơn lũ rắn độc đang bò ở trên gò, tôi hi vọng không có con nào bị ăn xẻng của những người xấu này.
Từ nhỏ đến giờ tôi không ăn thịt rắn vì chúng đã giúp tôi trong đêm ấy, kể ra cũng xem như là bạn bè của nhau. --- ***