Tôi nghĩ rằng trên đời này không chỉ riêng tôi mà hầu hết những người tôi đã gặp trong cuộc đời mình đều sợ rắn, nếu biết đó là một con rắn độc thì không chỉ đơn giản là sợ mà có thể gọi là kinh hãi đến bủn rủn tay chân. Tôi không tận mắt nhìn thấy bất kỳ con rắn độc nào ở trong vườn mà chỉ qua lời nói của một hồn ma. Tuy vậy, trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh những con rắn cuộn tròn hoặc trườn trên những cành lá cây khô trong vườn cùng với cái lưỡi thè ra. Lòng tin! Tôi chỉ có lòng tin rằng mình đang làm điều đúng đắn, được cả ma lẫn tiểu thần ủng hộ nên nhất định họ sẽ có cách để tôi không bị một vết cắn nào đó trên bắp chân.
-Ông có nhìn thấy gì không? – Tôi ngước đầu lên trên cây hỏi vọng lên. -Mày nói đúng đấy Tý ạ! – Giọng nói từ trên cây xoài vọng xuống. – Bọn nó đã làm gì đấy ở sân nhà bà ngoại mày, tao vừa thấy một thằng khệ nệ bưng bê cái gì đấy từ sân lên gò, một thằng đi sau với mấy nén hương.
Tôi khoanh tay đứng dựa vào gốc cây xoài sau vườn nhà hàng xóm – một khu vườn rộng – lắng nghe hồn ma trên ngọn cây tường thuật lại những gì mà ông ta đã nhìn thấy ở bên vườn nhà bà tôi. Trước mặt tôi là màn đêm tối om của khu vườn, lũy tre đằng xa kia vẫn lao xao trong gió. Thính giác, khứu giác, thị giác của tôi hoạt động hết công suất để sẵn sàng phản ứng với bất kỳ điều gì xảy ra. Binh gạo tôi đã thu hồi lại hết, khoảng ba trăm hạt gạo trong túi vải cùng với thanh kiếm gỗ trên tay đủ để tôi đối phó với bất kỳ tên âm binh nào có ý định tràn sang khu vườn này.
-Có thằng đi ra, nó đang mon men trong vườn, à tận hai thằng.
Giọng nói của ông nghĩa binh thì thầm bên tai tôi thông báo tình hình, nghe như vậy, tôi lập tức lấy túi bóng đang nhét trong túi quần ra để đựng nước, từ tối đến bây giờ cũng mấy tiếng rồi nên chẳng khó khăn gì để có một túi nước màu vàng mà tôi cần. (đoán là màu vàng chứ có nhìn thấy gì đâu).
Một mái tóc mà tôi chắc là cắt ngắn kiểu ba phân từ từ thò lên khỏi bức tường gạch. Tôi không nhìn rõ mặt nhưng từ chỗ đang đứng tôi nhìn thấy người đàn ông này nhìn trái, nhìn phải sau đó anh ta kẹp nách vào bức tường. Người nào đó đi cùng với anh ta đang đứng ở dưới đưa đồ lên, tôi nhanh chóng nhận ra đó là một cái bát hương nhỏ, thật ra tôi không biết đó là bát hương, chính mấy nén hương cắm trên đó đã giúp tôi nhận ra.
-“Thông minh đấy, nếu các ông tìm được lỗ chó mà tôi hay chui qua thì những con rắn sẽ tiễn các ông về nơi chín suối, số các ông đúng là vẫn chưa tận.”
Bát hương được ràng buộc một cách cẩn thận bằng dây, từ từ hạ xuống khu vườn. Tôi lặng im theo dõi, từ gốc cây xoài nơi tôi đang đứng đến chỗ người đàn ông đang thả bát hương xuống đất chỉ khoảng năm mét. Ngay khi bát hương vẫn còn lơ lửng trên không trung thì tôi vội ném về phía ấy một nắm gạo, hàng trăm Kim quân hiện lên ngay sau đó sẵn sàng chiến đấu nếu lũ âm binh kia hiện ra từ cái bát hương, đủ thời gian để tôi xử lý thứ chết tiệt ấy.
Sau một hồi loay hoay thì người đàn ông cũng để được cái bát hương nhỏ xuống dưới đất, anh ta vứt luôn sợi dây xuống cùng. Trong suốt quá trình anh ta hành sự, không có bất kỳ một tiếng động nào được phát ra cho đến khi tôi nghe tiếng “tạch, tạch” của bật lửa. Anh ta hóa vàng, khi lửa bén vào những tờ giấy vàng mã, anh ta cầm trên tay một lúc rồi mới thả xuống khu vườn. Ánh lửa sáng rực giúp tôi nhìn được khuôn mặt của anh ta, một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, mắt một mí, trán cao. Trước đây tôi chưa gặp người thanh niên này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt anh ta.
-“Vậy ra cũng như mấy lần trước, thắp hương rồi thì đốt vàng mã trả lương cho âm binh à?”
Tôi lăm lăm trên tay thanh kiếm gỗ sẵn sàng hỗ trợ đội Kim quân chống lại âm binh, những tờ giấy vàng mã chao nghiêng vài lần trước khi rơi xuống đất, trong phút chốc chỉ còn lại tàn tro và đốm lửa nhỏ li ti có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Âm binh bắt đầu hiện lên, lại là những khối đen đặc bốc lên từ bát hương, cứ một khối đen đó thì có khoảng hai mươi âm binh xuất hiện. Đội Kim quân hàng trăm lính do đã nhận được lệnh từ trước đó nên ngay lập tức lao vào tấn công, nhóm âm binh đầu tiên vừa mới hiện lên chưa kịp chống cự đã bị tiêu diệt gần hết, điều này cũng dễ hiểu, nhưng những nhóm sau đó thì khác. Tôi tỏ ra sốt ruột vì người thanh niên trên gờ tường vẫn chưa tụt xuống, anh ta cẩn thận nhìn những tờ giấy vàng mã cháy hết và lửa tắt ngúm thì mới tụt xuống. Tôi cố nán lại thêm vài giây trước khi lấy lá vối ra khỏi miệng, nhón chân nhẹ nhàng tiến đến chỗ cái bát hương rồi nhanh tay rút luôn mấy que hương dụi luôn xuống đất.
-Cháy hết chưa?
Tiếng thì thào bên kia bức tường, tôi có thể nghe rõ.
-Cháy hết rồi. – Một giọng khác đáp lại. -Đi thôi, anh Dực bảo mười lăm phút sau quay lại kiểm tra. -Có cái đéo gì mà kiểm tra. -Cẩn thận vẫn hơn.
Tôi lắng tai nghe tiếng bước chân giẫm trên lá cây sột soạt xa dần. Tôi cũng chỉ chờ cho bọn họ rời đi rồi từ từ đổ túi nước giải đang cầm trên tay vào cái bát hương, mùi khai xộc vào mũi. Mặc dù tôi chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì nhưng tôi tưởng tượng ra cảnh hàng trăm âm binh đang gào thét, giãy dụa khi nơi trú ngụ của họ đã bị ô uế cũng như những nén hương thơm đã tắt ngúm.
Tôi ngồi im trong bóng tối của khu vườn thêm gần một phút rồi lom khom đi đến chỗ giấu ba lô, như tôi đã từng kể trước đây thì với một kẻ đi đêm thì không thể thiếu thẻ hương. Lấy ra ba que hương, tôi phải đi lòng vòng ra ngoài cánh đồng để châm rồi sau đó quay trở lại cắm vào bát hương như cũ, như thế là ngụy trang tương đối thành công, trừ khi bọn họ phát hiện ra bát hương đã bị ẩm. Để đảm bảo an toàn, tôi đi đến gần chỗ hai chị ma đang đứng bất động mới ẩn thân. Một nửa lá vối từ lúc tối cứ bỏ vào miệng rồi nhét vào túi liên tục nên cũng đã nát, tôi vẫn còn một nửa lá chưa dùng nên cũng đến lúc phải dùng, lá vối cũ nhàu nát nhưng tôi không vứt đi mà cho vào trong ba lô.
Không còn bóng dáng âm binh ở trong khu vườn, tất cả bọn chúng đã biến mất, gần chỗ bát hương bây giờ chỉ còn lại Kim quân, xem ra chỉ thiệt hại mất mấy hạt gạo. Tôi thu lại nhóm Kim quân này rồi đổi thành Hỏa binh, khoảng bảy mươi Hỏa binh được bố trí cạnh lũy tre gai đề phòng bất trắc.
-Hai ông ở lại đây canh chừng thêm giúp cháu, bây giờ cháu phải ra ngoài cánh đồng để giúp mọi người. Trong này sẽ yên tĩnh. – Tôi đưa ra lời khẳng định.
Tôi không phải kể gì bởi vì hồn ma người nghĩa binh đã làm việc đó trước tôi, chào hai chị ma một lần nữa rồi tôi ra ngoài cánh đồng.
-Tình hình trong đó ra sao? – Một nghĩa binh đứng chờ ngay ngoài bờ rào hỏi tôi. -Đã ổn rồi ạ. – Tôi đáp. – Ít nhất trong khoảng một khắc tới không có bóng dáng thằng âm binh nào trong vườn cả, chúng nó uống no nước giải rồi ạ. -Mày có mãi cái bài ấy dùng không chán à? -Đơn giản, hiệu quả và không tốn xu nào thì tội gì không dùng ạ.
Tôi đáp lời kèm theo nụ cười ngoác đến tận mang tai.
-Chẳng biết bây giờ ông Tam với đội kỵ binh đã tấn công bọn chúng hay chưa ông nhỉ? -Tao đứng ở đây nên không thấy gì, ngoài kia mấy anh em cũng đang theo dõi rất sát nhưng chưa thấy động tĩnh, có lẽ cũng sắp rồi. -Vậy thì cháu chơi trước. -Mày vừa mới thoát chết vẫn chưa biết sợ à? -Có phải người chết hụt thì sống lâu không ông? -Ờ thì... tao cũng nghe nói như thế. -Ai rồi cũng chết, cháu rồi cũng sẽ thành ma nhưng không phải là đêm nay. -Khẩu khí khá đấy.
Hồn ma người nghĩa binh khăn trắng mô tả cho tôi những gì ông ta quan sát được, điều tôi quan tâm nhất là vị trí của âm binh ở khoảng nào, Thần Sách quân đang ở đâu... để phục vụ công việc dạo chơi của mình ngoài cánh đồng.
-Mày lại làm giống lúc nãy ư? -Cháu cũng chỉ còn cách ấy nhưng lần này hiệu quả sẽ khác, như ông vừa nói thì bọn nó đông như kiến cỏ. Cháu còn hơn hai trăm hạt gạo này, với cách xuất binh tùy ý thì ít nhất cháu cũng làm bọn chúng giảm đi gấp rưỡi. -Mẹ cái bọn này ở đâu ra mà lắm thế không biết, đánh mãi chẳng thấy chúng nó giảm đi tí nào. -Cháu thì nghĩ khác, chẳng có cái gì dùng mãi mà không hết cả. Bọn nó giấu bát hương đi rồi, nếu mò tìm được bát hương thì đơn giản, đập cái bát hương đó đi là xong chuyện. -Có cách nào để phát hiện ra bát hương của bọn nó giấu ở đâu không? Tao là ma mà cũng tò mò. -Các ông cũng nhập hồn về bát hương gia tiên, hiện hồn ở bát hương gia tiên thì đám này cũng tương tự thế thôi, có khác chăng chỉ là chúng nó cả nghìn đứa chung một chỗ. Cháu chẳng hiểu đông như thế thì ở chung có chật không. -Tao không biết, bát hương gia tiên nhà tao có sáu người ở chung cũng thấy bình thường, vừa đủ một mâm.
Túi vải đen cầm bên trái cùng với thanh kiếm gỗ, tay phải đã sẵn sàng cho việc thò vào trong túi lấy gạo ra ném. Tôi lại bỏ lá vối ra rồi nhảy từ bờ rào xuống rãnh nước cạn rồi lên mặt ruộng. Căn cứ theo lời mô tả của hồn ma nghĩa binh thì tôi đi chếch về hướng Bắc ghé sang Tây khoảng một trăm năm mươi mét rồi ném nắm gạo trong tay về phía trước, nắm gạo thứ hai được ném chếch về phía tay phải. Cận chiến nên cứ Kim quân mà gọi, ném xong nắm gạo thứ hai, tôi tự đếm đến mười mới mở miệng túi liên tục gọi thu binh.
Tôi làm như vậy được ba hay bốn lần thì thay đổi vị trí, khoảng ba mươi mét về hướng Tây Bắc so với vị trí đầu tiên để thực hiện thêm vài lần ném gạo gọi quân. Tôi biết, việc tôi đứng chơ vơ giữa cánh đồng này sẽ dễ bị đám đàn em của lão Đường Thốc Tử phát hiện và truy đuổi, thậm chí cả lão trọc đầu tổ tiên của ông ta cũng sẽ phát hiện ra tôi nhưng tôi chẳng quan tâm. Đám tay chân kia mà đuổi thì tôi chạy, lúc này tôi chỉ cần phải đối phó với người sống là chính, còn việc rải gạo tôi làm nhanh, dứt khoát. Tôi kiên trì làm công việc này trong khoảng năm phút mới chịu quay lại đoạn rãnh nước cạn gần lối vào khu vườn, khi nhìn thấy ám hiệu báo an toàn tôi mới ẩn thân.
-Mày với Tam tướng quân tâm ý tương đồng đấy nhỉ, mày ném được vài lần bọn nó lộn xộn, tao nghe nói lại là phía đằng sau của bọn nó cũng đang nhốn nháo. -Ông thấy việc ném gạo kiểu tùy hứng như cháu thì thế nào ạ? -Xem mà đã con mắt, mày cũng gan thật đấy. Hiệu quả nhưng phải cẩn thận vì mày sẽ dễ bị phát hiện, chả lẽ mày định chết hai lần ở một chỗ ư? -Ai cũng phải chết, cháu cũng thế nhưng không phải đêm nay ạ.
Tôi tái khẳng định quyết tâm của mình và mau chóng ẩn thân trở thành một bóng ma.
-Trò của mày cũ rồi nhưng hiệu quả thì đúng là... -Ông thấy như vậy được không? -Tao thấy quá tốt, quá tuyệt vời. -Vấn đề là ông Tam liệu đã đến hay chưa. -Mày ném được vài lần tao thấy lũ âm binh có chút lộn xộn, tao nghĩ là... nghĩ là... ông Tam cũng đã đánh nhanh rút gọn rồi. -Thật tiếc khi không có cái gì để báo hiệu cho nhau.
Tôi mặc kệ trận chiến ở ngoài cánh đồng, việc của tôi bây giờ là phải tìm xem Đường Ba Tài giấu hình nộm ở đâu. Tôi mà tìm được cái bát hương đó xem như trận chiến này khỏi phải đánh nhau nữa. Tôi lục tìm trong ba lô lấy ra cái điện thoại di động đã lâu không dùng đến, tôi để nguyên trong ba lô để bật nguồn lên. Một lúc sau tôi đã ngồi cạnh lũy tre để nhìn sang bên gò miếu, tôi biết đây là một hành động mạo hiểm nhưng cũng là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này. Tôi bấm số điện thoại của lão Dực - trong danh bạ đúng là có cái tên “A Duc” – rồi chờ đợi, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại nào reo nhưng bên kia gò miếu có động tĩnh.
-Đcm! Đéo thể tin được thằng nào lại dùng số của thằng Canh gọi cho tao chưa kịp nghe nó đã cúp máy rồi. -Anh gọi lại thử xem sao. -Tao... tao nghĩ có khi nào... có khi nào thằng Canh và bọn mình đây đang bị một thằng ôn quấy không? Chả lẽ... Ơ, máy bận rồi.
Bận là dĩ nhiên, tôi đang chuyển sang gọi cho số máy của Đường Thốc Tử, cũng không có tiếng chuông nhưng những người đàn ông bên kia đã định vị giúp tôi, tiếng thì thào ngày một lớn:
-Điện thoại của đại ca.. của đại ca đang rung. -Thằng khốn nào... Chúng mày mở ra xem ai gọi. -Nó tắt rồi anh ơi. -Đm, tao gọi nhưng bận liên tục.
Tôi đã rời xa hẳn lũy tre, cái điện thoại di động đã bị gỡ pin nên sập nguồn rất nhanh. Chỉ với hai cuộc gọi trong chưa đầy một phút tôi đã xác định được vị trí của hai tên đầu sỏ. Lão Dực cụt đang giám sát lũ đàn em đào đất còn lão trọc đầu vẫn đang say sưa giấc nồng tại vị trí cũ – cạnh gò miếu.
-Chắc cái bát hương với hình nộm bọn này mang ra đằng sau vườn hoặc để gần lối ra cánh đồng, ngoài hai nơi đó ra không còn chỗ nào khả thi nữa. Nếu như di chuyển cái thứ ma quỷ ấy xa chỗ này thì hai chị phải hết bị đông cứng mới đúng chứ nhỉ?”
Sau khi giấu ba lô đi thì tôi lại quay trở lại gần bụi tre để nghe ngóng, việc hiện thân nguy hiểm nhưng giúp tôi nghe thấy mọi thứ rõ ràng hơn, nghe thêm vài đoạn hội thoại nữa nhưng chẳng có thông tin nào đáng giá ngoài việc đám người đã khẳng định chắc nịch rằng thằng ôn con láu cá đã chơi họ vài vố trước đây đích thị là thủ phạm đứng đằng sau mọi việc, có kẻ còn đề nghị đi ra ngoài cánh đồng để tìm xác của tôi. Tôi nghe được những lời này tuyệt nhiên không có lo sợ hay buồn bực gì, ngược lại tôi rất vui, điều này chứng tỏ rằng bọn họ chưa biết tôi vẫn đang ngồi đây rình bọn họ. Bên cạnh đó, tôi chắc chắn rằng lão trọc đầu kia vẫn chưa thức giấc, nếu lão ta vẫn còn đang nằm bất động ở bên rìa gò đất thì hồn của lão ta lúc này đang vất vưởng ở đâu nhỉ? --- ***