Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 327: Trở về từ cửa tử



Trên đường trở lại bến đò để sang sông, tôi vẫn nhìn thấy những vong hồn được dẫn đi trên đường theo chiều ngược lại, vẫn là những gương mặt ủ rũ, đầu cúi thấp, đôi chân của họ mặc dù không đặt hẳn xuống đường nhưng tôi cảm giác vong hồn nào cũng bước đi với đôi chân nặng trĩu, chỉ là cảm giác như vậy mà thôi.

Ai chết mà không buồn cơ chứ.

Tôi nhìn thấy mặt ông lái đò, ông ta đã gỡ cái nón mê rách nát xuống nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên khi nhận một hũ tiền mà tôi nói rằng tôi trả lại ông ấy kèm theo lời xin lỗi vì hành động lúc trước. Hồn ma ông lái đò, một hồn ma lộ rõ vẻ khắc khổ trên khuôn mặt, ông ấy không nói được vì chẳng còn lưỡi, tại sao ông ấy bị như vậy thì tôi không hỏi, không nên hỏi. Hai ông Hắc Bạch Vô Thường chẳng thèm hỏi han hay nói thêm chuyện gì với tôi trong suốt quãng đường đi từ cổng tam quan đến bến đò, họ còn bận vui với hũ tiền mà thằng lỏi con tặng cho họ. Tiền luôn là thứ làm người ta cảm thấy vui hơn, kể cả khi đang đau buồn thì cầm nhiều tiền cũng sẽ làm nỗi đau vơi bớt đi trong chốc lát, tôi nghĩ như thế. Tôi không nghĩ tiền quan trọng nhưng không có tiền - kể cả khi đã làm ma - thì việc gì cũng khó làm. Ma tốt thì ít mà ma chưa tốt thì nhiều, có tiền sẽ giúp những ma chưa tốt trở nên tốt bụng đột xuất còn những ma đã tốt dĩ nhiên thiện lương sẽ tăng lên mấy phần.

Tôi có chút ngạc nhiên khi Hắc Bạch Vô Thường trả tiền cho hồn ma ông lái đò, ngoài ra mỗi ông còn đưa thêm một vốc tiền xu với giọng rất hồ hởi, họ nói rằng thằng nhóc – chính là tôi – đã cho họ, với chừng này tiền thì việc tôi khiến họ bực tức cũng xem như được đền đáp chút ít. Tôi mặc kệ ba vong hồn hàn huyên, một mình tôi đứng ra trước mũi thuyền đưa mắt quan sát bốn bề, dòng sông này tôi không biết tên, nếu là một lúc khác có lẽ tôi sẽ hỏi rõ ngọn ngành nhưng lúc này điều tôi mong mỏi nhất là trở về thật mau để kịp thời ngăn cản những việc mà Đường Thốc Tử và đám bộ hạ đang làm. Bờ bên kia đã ở trong tầm mắt, Hắc Bạch Vô Thường cũng đi từ phía sau lên gần mũi thuyền chỗ tôi đang đứng, nhân tiện tôi quay lại nói với hai vị quan sai này:

-Cháu xin lỗi vì những gì đã nói với hai ông trước đây!

Tôi nói với giọng rất chân thành kèm theo một cái cúi đầu, tôi nghĩ mình cần phải làm như vậy vì trong suốt chiều đi của cuộc hành trình đến Quỷ Môn Quan, tôi đã rất nhiều lần chọc tức hai vị quan sai này. Thêm bạn bớt thù là điều nên làm, họ làm việc của họ, tôi làm việc của tôi nhưng mấy năm qua tôi biết, khi một đứa trẻ biết hối lỗi và hối lỗi một cách chân thành thì chẳng người lớn nào còn trách phạt, thậm chí còn nhận định rằng đứa trẻ có... biết điều. Người như vậy thì ma chắc cũng không có gì khác biệt.

Hắc Bạch Vô Thường sững người trong chốc lát, họ nhìn tôi rồi cười, tuy rằng nụ cười của họ không được tự nhiên hẳn nhưng tôi cảm nhận rằng những gì đã xảy ra giữa tôi và họ gần như đã được xóa bỏ.

-Không có gì, không có gì. Ngươi còn nhỏ dại mà đã thông tuệ hơn người, bọn ta đã hiểu ra rằng từ đầu những gì ngươi làm đều là mưu kế chứ thật bụng ngươi không phải là người như vậy. – Bạch Vô Thường ôn tồn nói.
-Vâng! Nếu được hai ông hiểu cho như vậy thì cháu cũng đỡ áy náy ạ.
-Bọn ta làm việc này đã bao năm ở làng Bưởi Cuốc, chưa từng có việc tương tự xảy ra nên cũng sơ suất, nếu ngươi không phải là kẻ thông minh, lanh lợi thì đã thành ma do lỗi của bọn ta. Việc tuy đã xong nhưng bọn ta thấy cách ngươi hành xử đúng là bậc chính nhân quân tử, lòng dạ không hẹp hòi. Ngươi đã không để bụng chuyện bọn ta gây ra lại còn tìm cách nói tốt cho bọn ta, nếu là kẻ khác e rằng đã nhân cơ hội trả thù bọn ta ngay trước mặt quan rồi.
-Có khi lại lợi dụng quan trên trị bọn ta không chừng. – Hắc Vô Thường nói thêm.
-Cháu không phải là người như thế ạ. Mục đích của cháu là tốt nhưng đôi lúc cháu phải lựa chọn cách không thích hợp để đạt được mục đích, là do... là do cháu không có cách lựa chọn nào khác.
-Bọn ta đã cảm thấy nhà ngươi rất lạ từ lúc qua cây cầu gỗ nhưng không thể lý giải được là tại sao, cho đến lúc này cũng vậy.
-Lạ... làm sao mà lạ ạ?

Tôi nhảy từ trên con đò nhỏ xuống cây cầu gỗ để đi lên bờ, không quên chào... vĩnh biệt hồn ma ông lái đò. Hai ông Hắc Bạch Vô Thường đi liền ngay sau, họ vẫn giữ khư khư hũ tiền mà tôi đã tặng, tôi không biết tiền xu mà họ đang cầm giá trị đến mức nào, câu chuyện đang tạm ngưng được tiếp tục ngay sau đó.

-Thái độ của ngươi, tinh thần của ngươi là điều làm bọn ta cảm thấy lạ.
Vẫn là Bạch Vô Thường nói.
-Cháu không hiểu lắm. – Tôi đáp
-Phàm là người khi đã bị câu hồn sẽ khóc lóc van xin, suy sụp tinh thần, mỗi bước chân nặng như đeo đá bởi vậy bọn ta mới hay phải sốc nách hồn ma khi dẫn họ đến Quỷ Môn Quan. Còn ngươi, đôi chân của ngươi vẫn thoắt thoắt bước đi, đầu không cúi thấp, đôi mắt vẫn tinh anh không có chút nào sợ hãi.
-Những kẻ sinh thời ngang dọc bốn phương khi thành ma cũng không như vậy, có đứa ban đầu xin không được thì chửi bới, chửi bới chán thì quỳ lạy van xin, xin chẳng được còn đòi ăn thua đủ với hai bọn ta. – Hắc Vô Thường nói. – Tuy nhiên bọn chúng chẳng có bất kỳ cơ hội nào mặc dù trên tay bọn chúng có mang theo đao kiếm khi thác.

Tôi bước đi, im lặng trong giây lát, tôi nghĩ lại lúc mình có ý định hạ sát hai ông này. Hắc Vô Thường lại nói tiếp, ngắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

-Thanh kiếm ngươi cầm trên tay là cái gì vậy? Ta nghĩ nó là thứ đồ chơi của trẻ con.
-Vâng, nó chỉ là đồ chơi của cháu mà thôi.
-Ngươi nói dối! – Bạch Vô Thường nói. – Bọn ta sinh thời tuy võ nghệ không phải cao cường gì nhưng cũng có thể coi là kẻ sống dưới lưỡi đao. Bọn ta nhìn thấy rõ ràng ngươi chỉ cần quét nhẹ một đường kiếm vu vơ mà đã làm đứt đôi cây gậy.
-À, vậy ra hai ông đã nhìn thấy. – Tôi cười gượng.
-Nhưng ngươi không phải là kẻ hiếu sát. – Bạch Vô Thường nói tiếp. – Bọn ta nói với nhau rằng ngươi đang thử xem thanh kiếm trên tay sát thương đến mức nào.
-Ta cũng bất ngờ! Với thanh kiếm kỳ lạ này nếu khi nãy ngươi làm loạn ở cửa quan thì rất ít sai nha có thể thoát, thậm chí cả quan.
-Thanh kiếm này dùng để diệt quỷ. – Tôi giơ thanh kiếm lên khoe. – Cháu dùng nó để diệt quỷ và ma xấu bụng như lũ âm binh chứ không bao giờ có ý định dùng nó để hạ sát những vong hồn vô tội.
-Ta chưa nhìn thấy thứ nào tương tự như thế này, những binh khí mà vong hồn mang theo khi vừa thác đều vô dụng với bọn ta mặc dù đó phần nhiều là những thanh gươm bén.
-Đây là thanh kiếm trừ quỷ. – Tôi cười. – Cháu đã dùng nó tiễn rất nhiều âm binh trở thành những làn khói mỏng chỉ với một đường kiếm. Nếu lũ âm binh ấy đứng ở khoảng cách gần như hai ông bây giờ thì có thể hàng chục tên bị hạ cùng một lúc.
-Chả lẽ nó là của vị cao tăng mà ngươi đã nói khi nãy ư? – Bạch Vô Thường hỏi.
-Quả đúng là như vậy ạ.
-Hôm nay bọn ta đã được mở mang tầm mắt. – Vẫn là Bạch Vô Thường, ông ta có vẻ hay chuyện hơn người đồng nghiệp. – Nếu nó là thứ mà một vị cao tăng đã đưa cho ngươi thì đó chắc chắn là một bảo bối. Ta mạnh dạn đoán rằng việc ngươi cầm theo bên mình đã giúp ngươi định thần, không bị ảnh hưởng bởi âm khí dày đặc xung quanh đây.
-Có... có việc đó sao ạ? – Tôi hỏi lại.
-Ta đoán là như thế, nó là một thứ vũ khí kỳ lạ, lại là của một vị cao tăng thì cũng hợp lý. Ngươi còn nhỏ mà đã có nhiều cơ duyên như thế hẳn là nhân thân không đơn giản.
-Thật may nó không tặng chúng ta một đường kiếm. Ha ha ha...

Hắc Vô Thường cười vang, tôi cũng cười. Nếu ông ta biết rằng tôi đã từng có ý định tặng hai ông một kiếm thì hẳn là sẽ không cười một cách sảng khoái như lúc này.

-Ngươi có kiếm báu như vậy chắc là ngươi cũng là kẻ có chút tài nghệ chứ? Mặc dù vài chục năm qua bọn ta đã ít gặp hồn cầm kiếm đi theo lúc thác.
-Cháu... cháu đã được học rất nhiều nhưng... nhưng không thành tài. Sư phụ cháu nói là do cháu không có thiên bẩm về võ học. – Tôi thật thà thừa nhận.
-Ồ! Sư phụ ngươi là ai?
-Một cao thủ tuyệt luân của cái... cái... , à, của phái Không Động ạ!
-Thật tiếc cho ngươi, ngươi có sư phụ mà lại không học được cái gì ra hồn. Thế sư phụ của ngươi bây giờ ở đâu? ông ta cũng ở trong làng à?
-Cháu không học được nên sư phụ bỏ nghề luôn rồi, giờ không làm sư phụ của ai nữa.
-Sao lại thế?
-Sư phụ cháu đi tìm truyền nhân nhưng không truyền cho cháu được, bực mình nên giải nghệ luôn.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, họ bán tín bán nghi vì lời nói vừa rồi của tôi. Thật sự trên đời tôi cũng chẳng biết có ông sư phụ nào giống như thế hay không, một lúc sau Bạch Vô Thường gật gù và nói:

-Cũng có thể lắm, ta từng nghe nói một số bậc thầy khi chọn học trò đều phải dựa vào duyên số, bởi thế nhiều môn phái sau này đã thất truyền. Ta nghĩ cao nhân có một số không tí là gàn dở.

Cây cầu gỗ đã ở trước mặt, đi trên cây cầu, tôi đưa mắt nhìn xuống sông thêm vài lần, có lẽ con sông này với con sông tôi phải đi đò là một. Dòng sông uốn lượn quanh co, tôi không biết nó rộng bao nhiêu nhưng chẳng thể nhìn được xa vì khói sương che mắt. Tôi quay lại hỏi hai ông Hắc Bạch Vô Thường:

-Các ông làm nghề này nhiều năm có nhiều kinh nghiệm thì cho cháu hỏi, cháu chết lâu như thế rồi chắc là thân xác đã lạnh ngắt?
-Mới đây thôi làm gì mà lạnh. Ta chưa biết ngươi bị người khác sát hại lúc nào nhưng khi bọn ta đến thì thân xác ngươi vẫn còn rất ấm. – Bạch Vô Thường trả lời tôi.
-Còn từ lúc đó đến bây giờ thì sao ạ?
-Chỉ như một cơn mơ, ta nghĩ thân xác vẫn ấm. Nếu như quan giữ ngươi lại điều tra thì... thì có lẽ ngươi sẽ tỉnh dậy trong quan tài tối om.
-Cháu không hiểu lắm.
-Hai bọn ta làm nhiệm vụ câu hồn, dẫn hồn đến ải Quỷ Môn, thời gian lâu thì cũng chưa đến nửa khắc cả đi cả về. Bây giờ ngươi quay lại thân xác thì thời gian cũng chỉ mới trôi qua khoảng một phần ba nén hương là nhiều.

Một lần nữa tôi lại bất giác sờ lên đầu.

-Ngươi đang bị ám ảnh ư? – Bạch Vô Thường tay phe phẩy cái quạt, bước chân lướt nhanh qua tôi, liếc mắt nhìn đỉnh đầu tôi rồi hỏi như vậy.
-Cháu... cháu tò mò. – Tôi đáp lời.
-Ngươi chưa tới số thì lo cái gì nữa, chỉ có một vết lõm nhỏ và dài thôi.
-Liệu cháu có trở thành một thằng ngớ ngẩn không nhỉ?
-Nhìn ngươi lúc này ta thấy rằng nếu ngươi trở thành một kẻ ngớ ngẩn thì tốt biết bao nhiêu. – Bạch Vô Thường vừa nói vừa cười.
-Thật may cho ngươi là nó không vụt vào đỉnh đầu hoặc sau gáy. – Hắc Vô Thường nói chen lời. – Số ngươi đúng là phúc lớn, mạng lớn.
-Lão ta có một thanh kiếm, cháu tưởng lão ta dùng kiếm chém cháu rồi chứ.
-Bởi vậy ta mới nói ngươi có phúc lớn, phàm là kẻ gặp đại nạn mà không chết sẽ sống rất lâu.

Tôi cười và nhắc lại điều mà mình đã nói mấy lần:

-86 tuổi thì cháu mới gặp lại hai ông.
-Ngươi còn xem được cả vận mệnh cho mình ư?
-Sư phụ cháu nói thế, à không, cũng không hẳn là nói nhưng cháu tin điều này.
-Ai cũng muốn trường thọ, ha ha ha... – Hắc Vô Thường cười vang.
-Ông cụ đến báo tin cho hai ông, hai ông còn nhớ mặt không?
-Nếu gặp lại thì bọn ta nhất định sẽ nhớ, trí nhớ về khuôn mặt của bọn ta rất tốt.
-Cái ông đó có bị trọc đầu không ạ? – Tôi hỏi.
-Không, nhìn ông ta tướng mạo phi phàm, tóc bạc, râu bạc, đôi mắt tinh anh, tuổi đã ngoài ngũ tuần, lưng chưa gù nhưng lại chống gậy.
-À, ông bạn nói tôi mới nhớ, không gù nhưng lại chống gậy. – Bạch Vô Thường. – Lão già đó đừng để ta gặp lại, vì lão mà ta dính vào cái việc này.

Tôi chau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một nhận định:

-Có thể hai ông chẳng gặp lại được ông ta đâu.
-Ngươi biết lão già ấy?
-Cháu không biết, chỉ là cháu đoán. Nếu ông cụ ấy là người làng nhất định khi báo tin sẽ biết tên tuổi của cháu, người làng nhìn mặt là nhận ra con cháu nhà ai ngay.
-Có lý.
-Tổ tiên của lão đầu trọc Đường Ba Tài sinh thời là một vị tướng quân nắm trong tay nhiều binh mã. Âm binh mà những tuần binh và các lực lượng khác đang chống lại chính là binh lính dưới quyền của ông ta, cháu nghe nói họ được gọi là âm binh các cụ.

Hắc Bạch Vô Thường im lặng một hồi lâu sau đó ông Bạch Vô Thường lên tiếng trước:

-Nếu có việc như vậy thật thì rất phức tạp, mặc dù âm tào địa phủ đã có nhiều quy định nghiêm ngặt nhưng thực tế rất lộn xộn bởi vì nhiều thầy phù thủy nhúng tay vào việc điều binh khiển tướng. Bọn ta không có phận sự nên dẫu có nhìn thấy cũng chỉ biết làm ngơ, bọn ta ở làng này đã hàng trăm năm nhưng chưa bao giờ thấy âm binh nhiều đến vậy, còn đâu yên bình.
-Ta hi vọng ngươi nói đúng, thật tiếc lão già mà ngươi nói nhìn tướng tá cũng chẳng đến nỗi nào. Nhiều người cả đời anh minh nhưng vì con cháu mà gạt bỏ hết cả.

Hắc Vô Thường đưa ra một nhận xét, tôi nghe cũng cho là đúng. Người xưa có câu “Cá chuối đắm đuối vì con” đúng là chẳng sai.

Đi qua cầu gỗ một đoạn thì đến một cái cổng, tôi không biết cái cổng này nên gọi là gì hay được gọi là gì, chỉ thấy rằng nó được dựng chơ vơ giữa đồng không mông quạnh, ngay phía cuối con đường đất. Hai cột trụ màu đen to bằng khoảng một người ôm, phía dưới mỗi cột là bệ đá hình vuông (cũng chẳng vuông vức lắm), phía trên hai cái cột này là một thanh ngang cũng bằng gỗ màu đen nhưng nhỏ hơn, ở giữa lại gắn một tấm bảng màu đen, viền trắng chữ vàng – thứ chữ tượng hình mà tôi từ chối hiểu. Tôi đứng ngẩn người ra nhìn, Hắc Bạch Vô Thường mỗi ông đứng một bên. Bạch Vô Thường dùng cái gậy tre nhỏ chỉ về phía trước và nói với tôi (sau này tôi biết cây gậy tre ấy được gọi là gậy khóc tang):

-Ngươi bước qua cánh cổng này thì hồn phách sẽ tự nhập vào thân thể.
-Nhưng... nhưng cháu có thấy gì đâu ạ?

Mấy cái cột được đựng lên còn chẳng có cửa, tôi gọi là cổng cho dễ tưởng tượng chứ phía sau cái cổng không có gì đặc biệt, tôi vẫn nhìn thấy những cái cây giống như chết khô mọc hai bên đường.

-Cứ bước qua là ngươi sẽ hiểu thôi mà. Chúc ngươi thượng lộ bình an, hẹn gặp lại.
-Nếu như chúng ta không bao giờ gặp lại thì thật là tốt. – Tôi cười nhe răng, tít mắt.
-Ai cũng mong như thế nhưng không thể. Ngươi nhìn cái cổng này đơn giản đúng không?

Tôi gật đầu, chẳng lẽ tôi lại hỏi là người ngớ ngẩn nào đã dựng một cái cổng đơn sơ, tuềnh toàng, không có cửa này ngay giữa đường.

-Con người hay nói đến cửa tử, đây chính là cửa tử.

Tôi nghe ông Bạch Vô Thường nói như thế thì nhìn lên rồi lại nhìn xuống, nhìn trái rồi lại nhìn phải. Trong suy nghĩ của tôi cửa tử phải là một cái gì đó ghê gớm, kiểu như có quỷ nanh dài khát máu hoặc tử thần mặc áo đen đứng chờ... nói chung là một nơi ghê rợn chứ sao lại hoang vu, tiêu điều như thế này được.

-Thế bây giờ cháu đi qua cái cửa này là trở về, là sống lại, vậy những người sắp được đầu thai cũng đi qua đây hay sao ạ?
-Không! – Hắc Vô Thường lên tiếng giảng giải cho tôi. – Đi đầu thai sẽ có những cửa khác, chỉ có cửa tử mới tiêu điều, hoang phế như ngươi thấy mà thôi. Nếu ngươi đã thấy một phần nào đó cõi tạm dưới âm ty này thì hãy quý trọng cuộc sống ngắn ngủi của ngươi ở trên nhân gian.
-Sau này ngươi làm ma, phải trải qua nhiều thử thách mới đầu thai làm người được, con đường đầu thai làm người hay làm thú vật là khác nhau. Con đường dẫn đến cánh cổng đầu thai làm người rất đẹp và nghiêm trang, bởi vậy bao nhiêu vong hồn luôn phấn đấu để được đi trên con đường ấy. Ta cũng chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được biết. – Bạch Vô Thường trầm ngâm. – Bọn ta chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội.
-Nếu có cơ hội gặp lại cháu sẽ mua rượu tặng cho hai ông, các ông cũng nên ăn thử kẹo lạc và uống nước chè đi, lúc nào cũng uống rượu cháu thấy sẽ không còn được minh mẫn khi về già đâu.
-Bọn ta có già được đâu, ha ha ha... Thôi ngươi đi đi, cố gắng mà làm người tốt, gặp lại ta cũng mong xung quanh ngươi tỏa ra hào quang màu trắng.
-Biết đâu lại màu vàng thì sao. – Hắc Vô Thường cũng cười. – Nó quen vị cao tăng biết đâu lại đi tu.
-Hai ông không đi cùng cháu à? Hai ông không muốn nhìn chữ “Thiên tử quân” khắc trên trán những chiến binh hay sao?
-Nhìn thái độ của ngươi thì ta biết ngươi không nói dối, thôi ngươi đi đi! Cánh cổng này bọn ta chỉ được phép đi vào, còn đi ra sẽ có lối khác. Cửa tử chỉ dành cho người sống.

Tôi nhìn hai ông Hắc Bạch Vô Thường thêm một lần, cúi đầu chào họ, trên môi không quên nở một cụ cười.

Tôi bước vài bước về phía trước, vừa mới bước ngang qua cánh cổng này thì khung cảnh phía trước bỗng tối đen như mực, tôi cảm giác thân hình của mình xoay tròn như chong chóng, chỉ trong một phút giây ngắn ngủi tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.