Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của Vạn Thu, nhưng Sở Ức Quy lại kéo cậu đi giữa chừng.
Khi Vạn Thu nhận ra Sở Ức Quy đưa mình tới phòng ngủ, vẻ mặt cậu bắt đầu bối rối.
"Ức Quy?" Vạn Thu hoảng hốt phục hồi tinh thần, "Mọi người còn chưa đi, chúng ta có thể không ở đó sao?"
"Không sao, cậu không cần phải ở đó suốt đâu."
Sở Ức Quy xác nhận mọi người đều đã nói chuyện với bọn họ, đủ để bọn họ ghi nhớ diện mạo của Vạn Thu.
"Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, cậu rất lo lắng."
Vạn Thu nghe nói có thể nghỉ ngơi, lú này mới ngơ ngác lùi về sau vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa.
"Thật nhiều người... thật nhiều người..." Mặc dù Vạn Thu biết sẽ có rất nhiều người, nhưng biết và thực sự nhìn thấy lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tay Sở Ức Quy khẽ mở cúc áo sơ mi đóng chặt đến chiếc cuối cùng của Vạn Thu, để Vạn Thu có thể cảm thấy thoải mái hơn.
"Cậu đã làm rất tốt rồi."
Vạn Thu luôn mất nhiều thời gian hơn người bình thường để thích nghi với môi trường xa lạ.
Nhưng hôm nay Vạn Thu đã cư xử rất tốt khi đối mặt với nhiều người.
Mặc dù trong mắt Sở Ức Quy, hắn chỉ nhìn thấy một Vạn Thu hoàn toàn dựa vào bản năng và nghe lời để hành động.
Sở Ức Quy rũ mắt xuống, nhìn thấy Vạn Thu đang vươn tay tìm kiếm thứ gì đó.
Sở Ức Quy đưa tay cho Vạn Thu.
Vạn Thu nắm lấy tay hắn.
Đây là điều Vạn Thu thường làm nhất khi cảm thấy lo lắng.
Mà Sở Ức Quy cũng sẽ thỏa mãn thói quen nho nhỏ này.
Khi nắm tay, hơi ấm truyền từ ngón tay của Vạn Thu đủ để Sở Ức Quy một lần nữa lưu giữ vào trong trí nhớ.
Vạn Thu đang thả lỏng.
Dưới tiếp xúc tay và tay, cơ thể Vạn Thu dần dần trở lại trạng thái thoải mái.
Mọi thứ đã bình tĩnh lại.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy thực sự rất lợi hại.
Lúc nào cũng thành thạo như vậy.
Đôi khi Vạn Thu sẽ nghĩ, liệu trên thế giới này có thứ gì có thể khiến Sở Ức Quy hoảng sợ không?
Khi bữa tiệc kết thúc, Vạn Thu nhận được một danh sách quà tặng từ Sở Chương.
Khi nhìn thấy tên những món quà mà mình xem không hiểu trên đó, Vạn Thu trợn tròn mắt.
Vạn Thu dùng điện thoại tra cứu tên từng món quà này, càng kiểm tra càng kinh ngạc.
Giá trị của những món quà này đã cao đến mức phi lý.
Vạn Thu khép danh sách quà tặng.
Sở Chương nói anh đã mua cho Vạn Thu một chiếc ô tô.
Ba mẹ đã mua cho cậu một căn nhà ở trung tâm thành phố, hiện đang thiết kế và trang hoàng.
Dương Tắc đã chọn món quà có chút không giống tính cách, là một bức tranh giá trị rất cao, sẽ treo trong nhà Vạn Thu sau khi trang hoàng xong.
Đôi mắt của Vạn Thu mở to.
Đây là lần đầu tiên cậu mất đi kiến thức và khái niệm về quà.
Chỉ là...
Bây giờ Vạn Thu chưa nhận được quà của Sở Ức Quy.
Vạn Thu có chút do dự.
Ức Quy quên rồi sao?
Vạn Thu vốn tưởng tan tiệc chính là kết thúc sinh nhật.
Nhưng không ngờ mọi người lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó tổ chức thêm một bữa tiệc ngoài trời.
Vì thời tiết vốn đã lạnh nên lửa trại được đốt thêm ở nơi trống trải.
Khi Vạn Thu mặc áo khoác dày hơn và được Sở Ức Quy dẫn đến đây, cậu nhận được một bất ngờ nữa. Bởi vì mọi người ở đây không phải là người xa lạ không quen biết.
Mà là bạn bè của cậu.
Đó là chủ của hàng, Hoàng Hổ, Lục Thanh Hà, Chu Bồi Ngọc, Vương Duyệt, Phó Chính Vũ.
Ngay cả Lý Thước ngày thường không mấy thân thiện với Vạn Thu cũng đến.
Tất cả những người Vạn Thu quen thuộc đều tụ họp vào một đêm lạnh.
Dưới ánh lửa trại rực rỡ, dưới mùi thơm ngập tràn của thịt nướng.
Mọi người xuất hiện trước mặt Vạn Thu, bao quanh một chiếc bánh.
Vạn Thu chợt hiểu tại sao mọi người lại muốn tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật.
Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ chính mình vậy mà cũng nhận được một điều bất ngờ.
Rất hạnh phúc.
Rõ ràng là một đêm tối, nhưng Vạn Thu lại tìm được niềm vui đặc biệt chỉ có thể cảm nhận vào đêm tối ấy.
Sau một ngày một đêm lăn lộn vất vả, Vạn Thu đã kiệt sức đến cùng cực.
Khi chiếc xe đưa bạn bè của Vạn Thu rời khỏi Sở gia, Sở Ức Quy liền đưa Vạn Thu trở về phòng.
Vạn Thu quá mệt mỏi.
Thần kinh ban đầu vì niềm vui và phấn khích mà chống đỡ được cuối cùng đã hoàn toàn xẹp xuống sau khi mọi người rời đi.
Nếu Sở Ức Quy không đỡ Vạn Thu, Vạn Thu gần như có thể ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Sở Ức Quy nói với những người khác hắn sẽ chăm sóc Vạn Thu.
Cuối cùng trong phòng Vạn Thu chỉ còn lại hai người.
Vạn Thu dù buồn ngủ đến đâu cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.
Cậu luôn có chút cố chấp trong các việc cần thiết.
Sở Ức Quy giúp Vạn Thu cởi quần áo, đưa Vạn Thu vào phòng xả nước tắm.
Vạn Thu được nước ấm bao bọc, miễn cương lên tinh thần một chút.
Trong trạng thái kiệt sức, Vạn Thu bàng hoàng nhớ ra Sở Ức Quy vẫn chưa tặng quà cho mình.
Vạn Thu nghĩ nghĩ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn thấy Sở Ức Quy vẫn còn ở đây.
Chống lại cơn buồn ngủ, Vạn Thu vươn tay nắm lấy tay áo của Sở Ức Quy.
Cậu muốn gỡ một chiếc khuy măng sét của Sở Ức Quy xuống làm quà sinh nhật cho mình.
Nhưng khi ngón tay chạm vào khuy măng sét, cậu lại do dự.
Chiếc áo này thật đẹp.
Khuy măng sét cũng được thiết kế tinh xảo, vừa vặn phù hợp với trang phục.
Cứ như vốn dĩ thuộc về Sở Ức Quy vậy.
Vạn Thu do dự một chút, cuối cùng cũng không tháo khuy măng sét ra.
Cậu không muốn bộ trang phục xinh đẹp này vì cậu mà có khiếm khuyết.
Hy vọng những đồ vật xinh đẹp có thể mãi duy trì dáng vẻ của nó.
Vạn Thu cố gắng chống đỡ tinh thần, giác quan trì độn của cậu cảm thấy Sở Ức Quy dường như để lại thứ gì đó trên tay mình.
Vạn Thu mở to mắt, giơ tay lên.
Trên cổ tay cậu có thêm một chiếc vòng.
Vạn Thu nỗ lực chớp chớp mắt mới khiến ý thức mình thanh tỉnh một chút.
Cậu lắc lắc, nghiên cứu chiếc vòng tay.
Một sợi dây màu đỏ được dệt thành hoa văn đều đặn và đơn giản.
Buộc vào sợi dây là một viên đá màu đỏ rất lạ.
Viên đá được mài giũa, nhìn qua có chút trong suốt.
"Đây là cái gì?" Vạn Thu hỏi.
"Không phải đá quý gì cả." Sở Ức Quy nói: "Chỉ là một viên đá bình thường không có giá trị."
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Hôm nay cậu đã nhận được rất nhiều món quà có giá trị khủng khiếp.
Cũng nhận được những món quà mà bạn bè chuẩn bị kỹ càng.
So với quà tặng của người khác thì chiếc vòng tay này thực sự đơn giản, thậm chí không có gì đáng nhắc đến.
Nhưng Vạn Thu lại đột nhiên cười.
Ngón tay cậu cuộn tròn trên ngực, một tay khác lại nhẹ nhàng vuốt ve viên đá đỏ trong suốt.
"Cảm ơn món quà của Ức Quy."
Vạn Thu thực sự vui vẻ.
Khi nghĩ mình sẽ không nhận được quà, sau đó lại sung sướng nhận được.
Dù là món quà gì thì đối với Vạn Thu đều vô cùng quý giá.
Dù chỉ là một viên đá bình thường.
Sở Ức Quy nắm lấy cổ tay đeo chiếc vòng.
Hắn xoay viên đá màu đỏ trong suốt ra phía trước, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn.
"Tớ không có gì để cho cậu." Sở Ức Quy nói: "Viên đá này, chính là cho cậu một hứa hẹn."
"Hứa hẹn?" Vạn Thu không rõ.
"Sau này tớ sẽ thay thế nó bằng một cái tốt hơn, cậu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với tớ." Sở Ức Quy chậm rãi nói.
Sở Ức Quy không có gì cả.
Mọi thứ hắn có được đều là nhờ Vạn Thu.
Vì vậy, bất cứ món quà nào hắn chuẩn bị cho Vạn Thu đều chỉ là những thứ vốn dĩ thuộc về Vạn Thu, không có ý nghĩa gì.
Sở Ức Quy có được viên đá này.
Giữa đống đổ nát, có một viên đá màu đỏ không thu hút, không nổi bật, được bao phủ bởi bụi bặm.
Hắn cẩn thận đánh bóng viên đá, cuối cùng tạo cho nó màu trong suốt.
Dùng dây màu đỏ do chính tay mình bện, quấn quanh cổ tay Vạn Thu.
"Đưa ra bất cứ yêu cầu gì sao?" Vạn Thu nghi hoặc hỏi.
"Yêu cầu nào cũng được." Sở Ức Quy nói.
Đối với Vạn Thu, hứa hẹn là vĩnh cửu.
Đối với Sở Ức Quy, hứa hẹn với Vạn Thu, cũng là vĩnh cửu.
Ngón tay của Vạn Thu và Sở Ức Quy cùng đặt trên viên đá đỏ.
"Vậy cái này không thể cho tớ sao?" Vạn Thu hỏi.
Sở Ức Quy sửng sốt một lát.
Vạn Thu rút bàn tay đang được Sở Ức Quy nắm về, dùng tay còn lại để bảo vệ chiếc vòng.
Mang theo chút mơ màng phòng bị.
"Tớ phải trả lại cái này cho cậu sao? Đây không phải là quà của tớ sao?" Vạn Thu nói.
Hai mắt của Sở Ức Quy chậm rãi mở to.
Đột nhiên cười lớn.
Vạn Thu có lẽ đã thực sự mệt mỏi.
Sở Ức Quy đặt Vạn Thu lên giường, Vạn Thu nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Nhưng ngay cả khi đã ngủ say, cậu vẫn nắm chặt chiếc vòng không chịu buông ra.
Dường như thực sự sợ bị Sở Ức Quy cướp mất.
Sở Ức Quy đặt ngón tay mình lên lòng bàn tay Vạn Thu, ấn nhẹ vào phần thịt mềm mại.
Không biết tại sao lại muốn làm như vậy.
Vạn Thu ngủ say.
Khuôn mặt mềm mại dưới ánh đèn mang theo hơi thở nhẹ nhàng.
Sở Ức Quy biết Vạn Thu rất đẹp.
Mỗi một ngày sẽ lại đẹp hơn ngày hôm trước.
Nhìn viên đá đỏ lộ ra giữa kẽ ngón tay hơi thả lỏng của Vạn Thu.
Sở Ức Quy nhẹ giọng nói: "Có nghĩa là luôn luôn cần tớ ở bên cạnh sao?"
Vạn Thu không nghe được.
Nhưng những lời này cũng chỉ là Sở Ức Quy tự nói với chính mình.
Sở Ức Quy tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Chỉ còn lại nụ cười.
——
Sau giờ học, Sở Ức Quy vô thức ra cửa đợi Vạn Thu, nhưng chủ nhiệm lớp lại gọi hắn đi.
Khi Sở Ức Quy trở lại lớp học, hắn không thấy Vạn Thu ở đó.
Vạn Thu không phải lúc nào cũng đến gặp hắn sau khi tan học, Vạn Thu cũng có quan hệ xã giao riêng với các bạn trong lớp.
Nhưng vì lý do nào đó, Sở Ức Quy không thể bình tĩnh được.
Khi chuông chuẩn bị vang lên, Sở Ức Quy nhanh chóng đi xuống cầu thang, đến lớp của Vạn Thu.
Sở Ức Quy đảo mắt liếc nhìn cửa lớp, hắn không tìm thấy Vạn Thu.
Đối với Sở Ức Quy, Vạn Thu chính là tâm điểm hấp dẫn hắn nhất ở bất cứ chỗ nào hắn nhìn thấy.
Căn bản không có khả năng nhìn lầm.
Nhưng chuông đã reo, Sở Ức Quy vẫn không nhìn thấy Vạn Thu trong số đông những người đã ngồi trong lớp.
Tới phòng vệ sinh sao?
Sở Ức Quy dựa vào tường, nghiêng đầu.
Khi giáo viên trong lớp Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy liền hỏi: "Đã vào lớp rồi, sao em còn ở đây?"
Lúc này, cô gái ngồi ở hàng đầu cũng tò mò nhìn sang, liếc mắt một cái liền thấy Sở Ức Quy.
"Sở Ức Quy." Cô gái ghé trên bàn, cố gắng vươn đầu nhìn ra bên ngoài, "Anh đến gặp Vạn Thu sao?"
Việc Sở Ức Quy và Vạn Thu tìm nhau là chuyện rất bình thường, mọi người trong lớp đều biết.
"Tại sao Vạn Thu không có ở trong phòng học?" Sở Ức Quy trực tiếp hỏi.
"Vạn Thu đánh nhau với ai đó." Cô gái ngồi ở hàng đầu nói với Sở Ức Quy: "Bọn họ đều bị chủ nhiệm lớp gọi đi rồi, còn chưa trở về."
"Cái gì?" Vẻ mặt Sở Ức Quy tràn đầy kinh ngạc.
Vạn Thu đánh nhau với người khác?
Vạn Thu cơ bản sẽ tránh xa bất cứ ai có xu hướng bạo lực chứ đừng nói đến việc đánh nhau.
Vạn Thu như vậy sao có thể chủ động đánh nhau.
Thậm chí còn không hỏi rõ ràng nguyên do, bước chân Sở Ức Quy đã theo tiềm thức lao tới phòng chủ nhiệm.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, trong hành lang rộng lớn không còn bóng dáng một học sinh nào.
Sở Ức Quy cảm giác được bản thân đang lướt qua từng cánh cửa lớp.
Khi Sở Ức Quy tìm tới văn phòng thời, hắn thậm chí quên gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mà lúc này mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu nhìn lại đây.
Trong văn phòng có rất nhiều người, nhưng người đầu tiên Sở Ức Quy nhìn thấy chính là Vạn Thu ngồi trên ghế.
Vạn Thu vừa vặn quay người lại.
Một bên mắt xinh đẹp của thiếu niên hơi sưng lên, khóe mắt có một vết bầm tím lớn.
Vạn Thu có vẻ kinh ngạc nhìn thấy hắn, há miệng nói: "Ức Quy."
Sở Ức Quy vô thức bước tới, dùng hai tay nâng khuôn mặt Vạn Thu.
Tâm trạng bình tĩnh thường ngày vì vậy mà trở nên hỗn loạn, Sở Ức Quy tiến lại gần để kiểm tra mắt của Vạn Thu.
Mặc dù vết sưng lan đến mí mắt nhưng tròng mắt không có vấn đề gì.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Ngón tay của Sở Ức Quy đang run rẩy.
Sở Ức Quy nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu.
Hơi thở của Sở Ức Quy dồn dập, như thể đã vội vã chạy tới đây.
Hiếm khi thấy trong mắt Sở Ức Quy tràn đầy dao động và bất an như vậy.
"Không sao đâu, Ức Quy." Vạn Thu dùng tay mình che mu bàn tay Sở Ức Quy lại, hy vọng có thể làm dịu cơn run của Sở Ức Quy, "Không đau."
Chỉ sợ trên đời này sẽ không có ai hiểu rõ ý nghĩa "không đau" của Vạn Thu hơn Sở Ức Quy.
Những vết bầm tím biến mất đã lâu lại xuất hiện trên cơ thể Vạn Thu một lần nữa, quả thực như đang chế nhạo sự bất tài của hắn. Lúc này, Sở Ức Quy gần như không còn suy nghĩ, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang một học sinh cao lớn khác đứng bên cạnh.
Sở Ức Quy căn bản không chút do dự, siết chặt tay thành nắm đấm.
Tức giận lấp đầy trái tim, dâng cao đến mức khoang mũi như tràn ngập mùi máu.
Nhưng nắm đấm của Sở Ức Quy không vung ra.
Hắn bị ngăn lại.
Chủ nhiệm lớp cũng vô thức chắn người bạn kia vì động tác của Sở Ức Quy, khi nhìn thấy Sở Ức Qquy dừng lại mới trấn an: "Sở Ức Quy, bình tĩnh."
Nhưng Sở Ức Quy hoàn toàn không nghe thấy lời nói của chủ nhiệm lớp, hắn chỉ quay đầu lại nhìn về phía Vạn Thu.
Vạn Thu nắm lấy tay Sở Ức Quy.
Lực đạo này rõ ràng không ngăn cản được Sở Ức Quy, hắn có thể dễ dàng thoát ra.
Nhưng Sở Ức Quy sẽ luôn bị Vạn Thu khống chế.
Giống như một con búp bê có khả năng tự nhận thức, nhưng lại dễ dàng bị một sợi dây mang tên Vạn Thu điều khiển.
"Không sao đâu, Ức Quy, bình tĩnh trước đi."
Ánh mắt Sở Ức Quy hơi chớp động, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút.
Chủ nhiệm lớp ở một bên lập tức nói: "Đúng vậy, đừng nóng vội, không chỉ có Vạn Thu bị đánh, Vạn Thu còn đánh trả, rất lợi hại, đánh đến mức khiến người ta nôn mửa, hiện tại đã đưa đến phòng ý tế của trường rồi, nếu không ổn có khi còn phải đưa đến bệnh viện."
Vạn Thu nhìn nhìn, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Sở Ức Quy cảm giác được ý thức của mình đã khôi phục, phản ứng lại: "Không phải cậu ta đánh nhau với cậu sao?"
"Không phải, là một người khác."
Khi Vạn Thu nói ra, vẻ mặt trở nên trống rỗng trong giây lát.
Dường như cậu chưa hiểu rõ mối quan hệ trong này nên đã hướng về phía chủ nhiệm lớp tìm kiếm sự trợ giúp.
"Sự tình có chút phức tạp, thầy đã thông báo cho các phụ huynh rồi, bọn họ nói một lát sẽ tới, chốc nữa chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Chủ nhiệm lớp kéo ghế của giáo viên ra, đặt sau lưng Sở Ức Quy.
"Trước tiên hãy bình tĩnh đã, lãnh đạo nhà trường cũng sẽ đến đây sớm thôi."
Chủ nhiệm lớp rõ ràng đang cố gắng hết sức để ngăn tình hình rơi vào hỗn loạn lần nữa.
Sở Ức Quy cũng nhận ra trong số những người ở văn phòng, chỉ có Vạn Thu đang ngồi.
Sở Ức Quy ngồi trước mặt Vạn Thu, nhìn vết thương của Vạn Thu.
Hắn khẽ mím môi, trong cổ họng đều là cảm giác chua chát.
Tuy mở miệng nhưng chỉ có thể máy móc hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Vạn Thu nói.
Nhưng Sở Ức Quy lại cau mày, dường như không hài lòng với câu trả lời.
Vạn Thu cũng phát hiện ra bèn sửa lại: "Lúc bị đánh có chút đau, nhưng bây giờ không còn đau nữa."
Khi vết bầm sưng tấy hoàn toàn, cơn đau ngược lại sẽ biến mất.
"Em cũng đừng lo lắng, mặc dù trông hơi khoa trương nhưng chỉ cần tiêu sưng là được, cũng không trầy da, sẽ không có sẹo đâu."
Chủ nhiệm lớp cố gắng giao tiếp với Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy hoàn toàn thờ ơ với những gì chủ nhiệm lớp nói.
Chủ nhiệm lớp chỉ có thể cười nói với Vạn Thu: "Em còn rất lợi hại, đã luyện tập qua rồi sao? Đây không phải là cách học sinh đánh nhau."
"Anh hai đã dạy cho em." Vạn Thu ngoan ngoãn trả lời.
Dù đã có câu trả lời ổn thỏa nhưng rõ ràng tâm trạng Vạn Thu không tốt lắm.
Cậu rất thấp thỏm.
"Anh hai em đã dạy em những gì vậy, chọn điểm yếu của người ta để xuống tay, nếu không làm đúng sẽ xảy ra vấn đề lớn, về sau đánh nhau cũng không thể đánh như thế này được, nghe rõ không?"
Chủ nhiệm lớp chỉ muốn nói chêm chọc cười Vạn Thu, thực sự không có ý trách móc Vạn Thu.
Khi tay chủ nhiệm lớp định gõ vào trán Vạn Thu thì cổ tay bất ngờ bị giữ lại.
Chủ nhiệm lớp quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Ức Quy.
Chủ nhiệm lớp nhướng mày, có chút vùng vẫy, Sở Ức Quy buông tay, mà chủ nhiệm lớp cũng sẽ không chạm vào Vạn Thu nữa.
Chủ nhiệm lớp tùy ý tựa người vào trước bàn làm việc của mình.
Rất ngạc nhiên trước ánh mắt vừa rồi của Sở Ức Quy.
Lúc này Sở Ức Quy vẫn không nhìn chủ nhiệm lớp.
Ánh mắt của đối phương trước sau chỉ dán chặt vào khuôn mặt của Vạn Thu.
Ngay cả khi ánh mắt tập trung vào vết thương của Vạn Thu, nỗi khổ sở mờ mịt và sự lo lắng yếu ớt vẫn từng chút hiện lên.
Đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi nhìn Vạn Thu.
Chủ nhiệm lớp dùng một tay che môi, khẽ nhíu mày.
Sở Kiến Thụ còn đang họp thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp.
Lẽ ra không nên trả lời điện thoại trong cuộc họp, nhưng ông vẫn nghe điện sau khi thấy đó là chủ nhịệm lớp của Vạn Thu.
Khi nghe tin Vạn Thu đánh nhau, Sở Kiến Thụ còn tưởng mình đã nghe nhầm.
"Anh có chắc chắn không? Vạn Thu đánh nhau với người khác thật sao?"
Sở Kiến Thụ thậm chí còn cảm thấy đây là một trò đùa hoàn toàn lỗi thời, sẽ khiến người ta tức giận.
"Đúng vậy, phụ huynh Sở Vạn Thu, trong giờ làm việc chúng tôi sẽ không đùa giỡn những chuyện như vậy."
Sở Kiến Thụ ý thức được đây là sự thật, hỏi: "Vạn Thu có bị thương không?"
"Ừm, bị thương nhẹ, nhưng mà..." Chủ nhiệm lớp còn chưa nói hết lời, Sở Kiến Thụ đã mất đi kiên nhẫn.
"Tôi sẽ đưa luật sư của mình qua đó."
Ngay khi chủ nhiệm lớp muốn nói gì đó, Sở Kiến Thụ đã cúp điện thoại.
Chủ nhiệm lớp nghĩ tới dáng vẻ của Sở Kiến Thụ lúc đó, ngón tay vô thức gõ lên bàn.
Mặc dù mơ hồ nhận ra Vạn Thu rất được Sở gia yêu thương, nhưng mức độ yêu thương dường như còn lớn hơn những gì mình tưởng tượng.
Vạn Thu rất đáng yêu, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Nhưng lại không vì được chiều chuộng quá mức mà trở nên kiêu ngạo, thật sự là trời sinh tính cách.
Thật sự...
Rất khiến người thích.
"Ba sắp tới sao?" Đây là lần thứ hai Vạn Thu bị gọi phụ huynh tới.
Nhưng không giống như lần trước, lần này Vạn Thu thật sự đánh nhau.
"Bây giờ sợ rồi sao?" m cuối của chủ nhiệm lớp giương cao, nhưng lại mang theo vài phần buồn cười trong đó.
Vạn Thu mím môi, không giấu được vẻ lo lắng.
"Có hối hận không?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Nếu không hối hận thì cứ chờ bị phạt thôi." Mặc dù chủ nhiệm lớp rất muốn gõ vào đầu Vạn Thu, nhưng lại không làm vì Sở Ức Quy đứng ở bên cạnh.
"Vâng." Vạn Thu tuy có chút lo lắng, nhưng kỳ thực cũng không hối hận lắm.
Vạn Thu không biết Sở Kiến Thụ sẽ có vẻ mặt như thế nào khi biết mình đánh nhau.
Có thất vọng không?
Cậu gây phiên toái cho gia đình rồi.
Nhưng khi Vạn Thu đang lo lắng thì Sở Ức Quy lại nắm lấy tay cậu.
Dưới ánh mắt của Sở Ức Quy, tâm trạng lo lắng của Vạn Thu đã được trấn an.
Trước khi Sở Kiến Thụ đến, một người phụ nữ khác đã đến văn phòng trước.
Người phụ nữ lập tức hỏi chủ nhiệm lớp về tình trạng của con mình, nhưng chủ nhiệm lớp lại yêu cầu bà ta đến phòng y tế của trường trước.
Khi biết tin con mình bị đánh đến mức phải vào phòng y tế, bà ta tức khắc trợn mắt, khóe mắt đỏ hoe, suýt chút nữa đã khóc tại chỗ.
"Con tôi ở trường mấy người sao lại bị đánh thành như vậy? Thậm chí còn bị đánh tới mức phải đến phòng y tế?"
Người phụ nữ vô cùng tức giận nhìn thẳng vào Vạn Thu, người bị thương duy nhất ở đây.
"Cháu còn nhỏ mà sao có thể ra tay nặng như vậy, cháu ngồi ở đây, còn con dì..."
Nhưng bước chân của người phụ nữ dừng lại, chủ nhiệm lớp đã ngăn giữa hai người.
"Tốt nhất chị vẫn nên đi thăm con mình trước đã, chị không lo lắng về tình trạng của con mình sao?"
Lời nhắc nhở của chủ nhiệm lớp đã khiến người phụ nữ nhận ra điều quan trọng nhất lúc này, bà ta lo lắng quay người rời khỏi văn phòng. Chủ nhiệm lớp có chút bất đắc dĩ: "Rõ ràng được yêu cầu đến bệnh viện của trường trước, tại sao lại đến đây trước rồi?"
Chủ nhiệm lớp ngăn cản người phụ nữ lại cũng để tránh xung đột xảy ra.
Người phụ nữ không nhìn thấy, nhưng chủ nhiệm lớp thì thấy.
Ánh mắt của Sở Ức Quy khi chủ nhiệm lớp quay lưng về phía người phụ nữ.
Trực giác mách bảo chủ nhiệm lớp, nếu không ngăn cản, sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
—————
Kẽo cà kẽo kẹt, dám đánh vợ Rùa, Rùa khoét mắt ra ~