Lần này Sở Chương trở về cũng không vội rời đi, bởi vì anh đang chờ sinh nhật thứ mười tám của Vạn Thu.
Không giống như trước đây chỉ mời bạn bè của Vạn Thu đến ăn sinh nhật, sinh nhật thành niên rất quan trọng.
Vì Vạn Thu đặc biệt, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ hoàn toàn coi Vạn Thu như một báu vật riêng mà chăm sóc, mặc dù không giấu giếm nhưng cũng không công khai.
Chỉ là thân phận của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không giống những gia đình chỉ có chút tài sản.
Vạn Thu đã trưởng thành, hơn nữa đang dần trở lại trạng thái bình thường, sẵn sàng đối mặt với công chúng.
Tất cả mọi người phải nhớ kỹ diện mạo người con trai út được Sở gia bọn họ cưng chiều tận trời.
Bây giờ Vạn Thu có thể bước vào vòng phú nhị đại.
Có thể được mọi người tìm kiếm.
Nhưng cũng sẽ thực hiện đủ hành các hành động để kẻ tiểu nhân không thể tùy ý xâm phạm.
Không chỉ Sở Chương và Dương Tắc đều phải có mặt, mà tất cả họ hàng, trưởng bối của Sở gia và Dương gia đều được phát thư mời đến tham dự bữa tiệc thành niên này.
Mọi thứ đều được chuẩn bị gấp rút, Sở Ức Quy cũng nhận được một bản sao thông tin về các khách mời.
Nhiệm vụ của Sở Ức Quy là luôn ở bên cạnh Vạn Thu.
Sở Ức Quy từng là con nuôi của Sở gia, vì ưu tú nên được không ít người biết đến.
Lần này để Sở Ức Quy bên cạnh Vạn Thu, càng thể hiện sự yêu mến dành cho Vạn Thu, cũng có thể bảo vệ Sở Ức Quy.
Mà Vạn Thu...
Trước sinh nhật một ngày mới biết mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc cực kì long trọng.
"Tại sao?" Vạn Thu ngơ ngác, "Em không quen biết nhiều người như vậy."
"Những người ở đây đều là những người Vạn Thu không biết, không phải em cần biết họ, mà là họ cần biết em."
Sở Chương khác với Dương Tắc, là một phú tứ đại thực thụ, anh không kiêng nể gì, thực sự kiêu ngạo.
"Tại sao họ lại cần biết em?" Vạn Thu không hiểu.
"Để tránh sau này Vạn Thu nhà chúng ta bị bắt nạt đi?" Sở Chương thử bộ vest đặt làm cho Vạn Thu, "Ai da Vạn Thu chúng ta mặc đồ sao lại đáng yêu như vậy? Rõ ràng là vest, rõ ràng là vest mà!"
Vạn Thu nhìn mình trong gương, cảm giác hoàn toàn khác với bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình mà cậu luôn mặc.
"Tại sao bọn họ lại bắt nạt em?" Vạn Thu hoàn toàn không hiểu.
"Là để phòng ngừa." Sở Chương mỉm cười giúp Vạn Thu cởi bộ đồ.
Nhìn thấy Vạn Thu vì không biết nên làm gì trong đại yến tiệc nên lộ ra vẻ mặt tái nhợt bất an, anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt Vạn Thu.
"Vậy không có cách nào mời bạn bè của em sao?” Vạn Thu chần chờ.
"Không có cách nào rồi, không phải Vạn Thu xin nghỉ để ăn sinh nhật sao, những người khác còn phải đi học đi làm."
Vạn Thu có chút nho nhỏ mất mát.
"Em nên chiêu đãi khách thế nào đây?" Khi Vạn Thu chấp nhận hiện thực, cậu đã suy nghĩ xem mình nên làm gì.
"Không, Vạn Thu không cần làm gì cả, mọi người đã chuẩn bị hết rồi."
Sở Chương nở một nụ cười xấu xa trước mặt Vạn Thu.
"Chờ ngày mai Vạn Thu nhà chúng ta sẽ nhận được một món quà không thể tưởng tượng được, anh cả cũng đã chuẩn bị quà cho em rồi, Vạn Thu có thể mong chờ nha."
Vạn Thu...
Rất khẩn trương.
Sinh nhật của cậu sẽ diễn ra như thế nào?
Không cần làm bài tập, mặc vest trong sinh nhật, vậy sẽ sẽ phải long trọng tới mức nào?
Tại sao người lạ lại đến dự tiệc sinh nhật của cậu?
Tại sao bọn họ lại xin nghỉ đi ăn sinh nhật của cậu?
Bọn họ trở về biệt thự, nghe nói biệt thự lớn mới có thể chứa hết người đến.
Nhưng...
Biệt thự nhà cậu rất lớn rất lớn.
Vạn Thu nhận ra điều đó liền bắt đầu khẩn trương.
Cậu đến đại sảnh, nhìn thấy trong nơi này đã bày sẵn khá nhiều bàn ghế.
Ở bên cạnh sẽ bày biện chậu hoa, nghe nói hoa tươi sẽ được vận chuyển đến chứ không phải hoa thủ công.
Khi nhìn ánh đèn phản chiếu trên sàn, Vạn Thu hít hà một hơi.
Toàn bộ đại đều sảnh lấp lánh, sạch sẽ hơn cả căn phòng ngủ nhỏ mà Vạn Thu cật lực dọn dẹp.
Vạn Thu đi vào bếp, nhìn thấy khá nhiều đầu bếp, dường như bọn họ đang trao đổi gì đó.
Vạn Thu đến gặp những người giúp việc vẫn đang dọn dẹp dù đã muộn.
Nhìn một vòng, Vạn Thu cảm giác chân mình đều run lên.
Vạn Thu đi tìm Dương Tắc, Dương Tắc đang thử đồ.
Khi cậu nhìn thấy người anh cao lớn trong bộ vest phẳng phiu, hai mắt liền mở to.
Đột nhiên cảm thấy anh hai của mình vậy mà còn khí thế hơn hẳn ngày thường.
"Vạn Thu?" Vì muốn dùng trạng thái tốt nhất để mừng sinh nhật Vạn Thu mười tám tuổi, Dương Tắc không chỉ mặc thử vest mà còn tạo kiểu cho mái tóc của mình để xem hiệu quả.
Lúc này hai mắt của Vạn Thu đều mở to.
Trên mặt Dương Tắc hiện lên một tia xấu hổ: "Như vậy có phải hơi khoa trương quá rồi không? Quả thực khác với việc anh thường làm, chỉ là ngày này cần trịnh trọng hơn một chút."
"Anh hai rất đẹp trai." Vạn Thu nghiêm túc nói.
"Nhưng nhìn em có vẻ sợ hãi." Dương Tắc cũng có chút chân tay luống cuống.
"Em chưa từng thấy anh hai như vậy …" Vạn Thu cảm thấy tràn đầy áp bách.
"Không sao đâu, sẽ không thường xuyên đâu." Dương Tắc hơi cúi người xuống, muốn trấn an Vạn Thu.
Khi Vạn Thu nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc vì căng thẳng của Dương Tắc, đầu óc nhất thời trống rỗng.
"Rất... rất đáng sợ sao?" Dương Tắc ngập ngừng hỏi.
Vạn Thu xoay người, cứng ngắc đi tới phòng Sở Ức Quy gõ cửa.
Để lại Dương Tắc hóa đá tại chỗ.
Nghe thấy Sở Ức Quy mở cửa, Vạn Thu bước vào phòng Sở Ức Quy.
Dương Tắc trở lại phòng ngủ, nhìn mình trong gương.
Hắn... lớn lên thật sự trông có chút hung dữ, ăn mặc như thế này quả thực trông càng hung dữ hơn.
Sẽ dọa trẻ con sao?
Nhưng trong số những người đến ngày mai, hầu như không có trẻ con.
Trước mặt người khác, ít nhất cũng phải thể hiện khí thế để không bị coi thường, mặc nhưu vậy hẳn không thành vấn đề.
Dương Tắc ngồi trước gương, quan sát thật lâu.
Khi Vạn Thu bước vào phòng Sở Ức Quy, cậu lập tức nhìn thấy một bộ đồ mới toanh treo gần đó.
Vạn Thu trợn tròn hai mắt.
"Vạn Thu?" Sở Ức Quy thấy Vạn Thu dừng bước bèn quay đầu nhìn đối phương, "Sao vậy?"
"Ngày mai hình như là một ngày rất quan trọng." Giọng nói run run của Vạn Thu lộ rõ vẻ lo lắng.
"Đúng vậy, là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, là ngày rất quan trọng." Sở Ức Quy nói.
"Không phải." Vạn Thu muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không có lý do gì để phủ nhận.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Rõ ràng đang lo lắng vì bữa tiệc hoành tráng xa lạ.
Vạn Thu chưa bao giờ là nhân vật chính trong một môi trường xa lạ như vậy, có lẽ hoạt động hoành tráng nhất mà cậu từng tham gia chính là lễ khai giảng. Sở Ức Quy rũ mắt, nhìn thấy Vạn Thu đang nắm lấy quần áo mình.
Giống như mọi khi, mỗi lúc cảm thấy lo lắng, Vạn Thu sẽ có thói quen dựa vào hắn.
"Không sao đâu, đừng lo lắng, cả ngày mai tớ sẽ ở bên cạnh cậu."
Hắn nửa quỳ trước mặt Vạn Thu, nhìn thẳng vào mắt Vạn Thu rồi nói.
"Ngày mai sẽ có người lạ, nhưng không sao cả, tớ sẽ nói cho cậu biết đó là ai, cậu nên làm gì."
"Sẽ có người đến chúc mừng cậu, tớ sẽ nói cho cậu cách đáp lại họ."
"Có quà, chỉ cần nói một lời cảm ơn."
"Bọn họ kính rượu cậu, tớ sẽ chuẩn bị đồ uống cho cậu."
"Bọn họ…"
Thanh âm của Sở Ức Quy từng chút một nói hết tất cả những gì có thể xảy ra vào ngày mai.
Mặc dù Vạn Thu rất muốn nhớ tất cả những gì Sở Ức Quy nói nhưng nó quá rườm rà.
Bắt tay như thế nào.
Mỉm cười như thế nào.
Chạm cốc như thế nào.
Tóc nếu rối thì phải làm sao.
Rườm rà đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Nhưng đằng sau mỗi câu Sở Ức Quy nói đều có hai từ "Tớ sẽ".
Cho nên dù có rườm rà đến đâu, Sở Ức Quy cũng sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ cậu.
Mặc dù Sở Ức Quy nói nhiều nhưng tốc độ lại rất chậm.
Mỗi khi Vạn Thu bối rối không biết phải làm sao, Sở Ức Quy nhất định sẽ hướng dẫn cậu như trước kia đã từng.
Tâm trạng bực bội giống như bụi bay trong không khí, vì được hắt nước sạch nên rơi xuống mặt đất, không bay lên nữa.
Hai tay Sở Ức Quy đặt lên chân Vạn Thu.
Vạn Thu đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy hơi khựng lại, sau đó khẽ mỉm cười: "Yên tâm chưa?"
"Ừ." Vạn Thu nói.
"Đừng lo lắng." Sở Ức Quy nói.
Vạn Thu lắc đầu: "Không lo lắng."
"Thật sao?" Câu hỏi ngược lại này giống như một lời trêu chọc để Vạn Thu thả lỏng.
"Ừ." Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu, "Ức Quy xuất sắc sẽ giúp tớ."
Sở Ức Quy xoay tay lại, nắm lấy tay Vạn Thu.
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho đối phương.
"Như vậy Ức Quy có mệt không?" Vạn Thu đột nhiên hỏi: "Cảm giác Ức Quy phải làm rất nhiều việc."
"Không đâu." Sở Ức Quy nói.
"Thật sao?" Vạn Thu cũng hỏi ngược lại.
"Thật."
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Nhìn qua không khác gì bình thường, rất bình tĩnh, ổn định, dường như không hề lo lắng về ngày mai.
Có lẽ bình tĩnh có tính lây lan, Vạn Thu nghĩ vậy.
Hình như cậu không còn lo lắng nữa.
Vạn Thu buông tay Sở Ức Quy ra, kéo Sở Ức Quy tới gần: "Ngày mai Ức Quy cũng sẽ mặc rất ngầu sao?"
"Ừ." Sở Ức Quy nói.
"Cũng là đồ anh cả đặt làm sao?" Vạn Thu nhìn bộ vest trên tường.
"Ừm."
Vạn Thu và Sở Ức Quy trò chuyện câu được câu không.
Cho đến khi Vạn Thu trở về phòng.
Sở Ức Quy trở lại phòng máy tính, trên máy tính là danh sách khách mời cả ngày mai.
Phải mất mấy tiếng đồng hồ để ghi nhớ toàn bộ.
Nhưng cũng không nhàm chán.
Đây là những người mà Vạn Thu có thể gặp trong tương lai.
Là những người có khả năng va chạm với Vạn Thu.
Như vậy, việc hắn nhớ kỹ liền trở thành điều đương nhiên.
Tay Sở Ức Quy lặng lẽ giật giật, tựa như hơi ấm của Vạn Thu vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.
Những ngón tay vô thức nắm lại, như muốn tiếp tục giữ chặt hơi ấm đó.
Có chút tham lam không muốn buông bỏ.
Sở Ức Quy ngước mắt, nhìn thấy màn hình máy tính lúc này đã tối đen.
Trên đó lờ mờ ảnh ngược của hắn.
Dường như đang nói, hắn được bóng tối tạo thành.
Vạn Thu sẽ vô thức ỷ lại hắn khi cảm thấy lo lắng.
Và hắn không thể phủ nhận, hắn vô cùng khát vọng Vạn Thu yếu ớt và thấp thỏm.
Khi được ỷ lại.
Mới có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Sinh động, kích động, kịch liệt.
——
Vạn Thu nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ Sở Ức Quy vào đúng mười hai giờ đêm.
Còn có Sở Chương và Dương Tắc.
Nếu không phải lúc này đã là mười hai giờ, Vạn Thu cảm thấy dựa vào những dòng chữ dài dòng mà Sở Chương chúc, có lẽ Sở Chương sẽ trực tiếp vọt tới phòng ngủ của cậu.
Nhưng Vạn Thu buồn ngủ rồi.
Sau khi xem tin nhắn chúc mừng liền cảm thấy mỹ mãn rồi chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù Vạn Thu rất lo lắng nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy vẫn là thời gian như mọi khi.
Vừa mở mắt ra, Vạn Thu nghĩ về những gì mình sẽ làm hôm nay liền bắt đầu lo lắng.
Vạn Thu nhìn bộ vest nhỏ, đang phân vân có nên chủ động mặc vào hay không thì tiếng gõ cửa vang lên.
Vạn Thu mở cửa, nhìn thấy Dương Tiêu Vũ đang đứng trước mặt.
"Bảo bối, chúc mừng sinh nhật thứ mười tám!" Dương Tiêu Vũ ôm Vạn Thu thật chặt.
"Cảm ơn mẹ." Vạn Thu ôm lại Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu nói mình còn chưa rửa mặt, nhưng Dương Tiêu Vũ lại không có ý định rời đi.
Vì Dương Tiêu Vũ chủ yếu đi công tác ở nước ngoài, hai ngày nay mới về nước để chúc mừng sinh nhật Vạn Thu, nhất định muốn nhìn Vạn Thu nhiều một chút.
Khi Vạn Thu đang rửa mặt, cậu cảm giác Dương Tiêu Vũ vẫn luôn nhìn mình.
Sau khi rửa mặt xong, Vạn Thu mới nhìn Dương Tiêu Vũ, nhận ra Dương Tiêu Vũ đang ngẩn người.
"Bảo bối..." Dương Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Có phải cao hơn mẹ rồi không?"
Vạn Thu sửng sốt.
Đột nhiên Dương Tiêu Vũ nắm lấy tay Vạn Thu, đưa Vạn Thu vào phòng thử đồ trong phòng ngủ.
Vạn Thu có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Dương Tiêu Vũ giơ tay lên, cậu cũng thuận người cúi xuống để Dương Tiêu Vũ dễ dàng hành động.
"Bảo bối, sao con lại có thể lớn nhanh như vậy chứ."
Dương Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút cảm xúc vi diệu mà phức tạp.
"Mẹ còn chưa chăm sóc bảo bối thật kĩ, vậy mà bảo bối đã trưởng thành rồi."
Dương Tiêu Vũ nhớ về Sở Chương và Dương Tắc, hai đứa trẻ này dường như cũng bất tri bất giác mà trưởng thành.
"Mẹ?" Vạn Thu nhận ra Dương Tiêu Vũ có chút mất mát.
Giống như mưa rơi tí tách xuống mặt đất, cửa kính, mái nhà, thanh âm nghe có chút buồn nhưng không phải thanh âm của khổ sở.
"Bảo bối cởi áo ra cho mẹ xem, đã lâu mẹ không nhìn bảo bối." Dương Tiêu Vũ đột nhiên cười hỏi.
Vạn Thu gật đầu, ngoan ngoãn cởi áo ngủ.
Trên phần thân gầy gò, những vết sẹo từng dày đặc đã theo thời gian biến hóa.
Nên biến mất đã biến mất, quá khó loại bỏ thì chỉ còn lại vết sẹo hồng nhạt, ở trên làn da trắng sữa của Vạn Thu lại có mấy phần phần đáng yêu.
"Bây giờ còn dùng thuốc xóa sẹo không?"
Những ngón tay của Dương Tiêu Vũ chạm vào vết sẹo đã từng đe dọa tính mạng của Vạn Thu, cái này có lẽ rất khó loại bỏ.
"Không còn nữa." Vạn Thu nói.
"Cũng đúng, bây giờ bôi thuốc xóa sẹo cũng không còn có tác dụng gì nữa."
"Con nghe nói có một cách để xóa sẹo, đó là phá hủy da..."
Vạn Thu cũng lén lút hỏi thăm, Chu Bồi Ngọc nói đây là một phương pháp làm đẹp để loại bỏ vết sẹo.
"Không cần đâu." Dương Tiêu Vũ nói thẳng: "Mẹ không muốn bảo bối nhà chúng ta chịu đau."
Đau...
Từ này dường như đã cách Vạn Thu rất xa.
Cậu thậm chí không còn rõ cảm giác thời thời khắc khắc đều đau đớn là như thế nào nữa.
"Bảo bối, con gầy quá." Ngón tay Dương Tiêu Vũ lướt qua làn da của Vạn Thu, bà có thể cảm nhận rõ dấu vết của xương sườn, "Có phải vì con chỉ cao lên không?"
Vạn Thu suy nghĩ một chút, nhéo nhéo cánh tay của mình: "Con có thịt."
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu nghiêm túc nhéo tay mình, nhìn qua giống như véo một lớp da hơn.
Nhất thời bà cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
"Cái này mà gọi là thịt gì chứ, da cũng tính là thịt sao." Dương Tiêu Vũ nắm tay gõ gõ lên bụng Vạn Thu, "Sau này bảo bối sẽ dần dần lớn hơn, trở thành một anh chàng thật đẹp trai."
Vạn Thu cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù Vạn Thu cũng muốn rèn luyện với Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy từ chối, nói khiêu vũ cũng là một loại rèn luyện.
Nhưng Vạn Thu đã tham gia các lớp khiêu vũ rất tốt, giáo viên hiện tại cũng nói cậu nhảy rất giỏi.
"Bảo bối đã lớn rồi." Dương Tiêu Vũ mặc lại đồ ngủ cho Vạn Thu, "Mẹ có thể cưng chiều bảo bối thêm một thời gian nữa được không?"
Vạn Thu không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Tiêu Vũ mỉm cười.
Dù bà biết mình có nói gì thì Vạn Thu cũng sẽ gật đầu.
"Nhà tạo mẫu sẽ đến tạo kiểu cho bảo bối sau bữa trưa, buổi sáng cứ thư giãn, làm những thứ mà bảo bối muốn làm đi."
Dương Tiêu Vũ nhéo má Vạn Thu, chợt cười: "Hay là đi so vóc dáng với ba?"
Dương Tiêu Vũ cũng nhận ra Vạn Thu đang lo lắng vì ngày sinh nhật quá long trọng này, cho nên cố gắng tìm việc gì đó để Vạn Thu làm.
Vạn Thu đồng ý.
Dương Tiêu Vũ lại cười.
Dù đã thành niên nhưng chỗ nào cũng không giống một người thành niên.
Vẫn cứ như một đứa trẻ vậy.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ trộm quan sát người khác.
Nhưng ánh mắt và hành động không còn giống như trước kia.
Dường như hy vọng thông qua quan sát, có thể mang lại vui vẻ cho mọi người.
Vạn Thu vẫn còn lo lắng.
Khi đi ngang qua đại sảnh, cậu thấy mọi người vô cùng bận rộn, áp lực có chút không thở nổi.
Sở Ức Quy không ở trong phòng ngủ, Vạn Thu biết sáng sớm Sở Ức Quy có thời gian sẽ tập thể dục nên cũng không làm phiền.
Vạn Thu thực sự nghe lời Dương Tiêu Vũ, đến gặp Sở Kiến Thụ để so sánh chiều cao.
Vạn Thu vẫn chưa cao bằng Sở Kiến Thụ.
Nhưng so với cậu bé thấp bé gầy yếu ngày xưa, Sở Kiến Thụ nhất thời cũng cảm thấy hoảng hốt.
Sở Kiến Thụ khó phán đoán được liệu Vạn Thu có thể cao thêm nữa không, dù sao thời thơ ấu cũng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành.
Mặc dù ông có ý định đưa Vạn Thu đi khám sức khỏe lần nữa nhưng sau đó lại từ bỏ.
Không cần phải có những kỳ vọng vô nghĩa với Vạn Thu.
Sở Kiến Thụ chỉ cười nói với Vạn Thu: "Không tồi, đã cao lên rồi."
Sở Chương ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, vừa dậy đã bắt đầu la hét không ngừng khiến Vạn Thu không có thời gian để lo lắng.
Phải đến khi nhà tạo mẫu đến, Vạn Thu mới có chút thời gian để thở.
Dưới bàn tay của nhà tạo mẫu, Vạn Thu cảm giác như mình đang bị lăn đi lộn lại. Nhìn nhà tạo mẫu đang cẩn thận tạo hình cho mình, Vạn Thu lại trở nên căng thẳng.
Khi Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy, cậu ngây ngẩn cả người.
Để có thể đứng bên cạnh Vạn Thu một cách tốt nhất, Sở Ức Quy ăn mặc vô cùng chỉnh tề và tỉ mỉ.
Huống chi Sở gia trước nay chưa bao giờ bạc đãi với Sở Ức Quy.
Bộ vest của Sở Ức Quy phẳng phiu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, khuôn mặt tuấn tú nhờ trang điểm mà mất đi vẻ non nớt, trông chững chạc hơn rất nhiều.
Vạn Thu choáng váng trước vẻ đặc biệt của Sở Ức Quy.
Khi Sở Ức Quy quay lại nhìn Vạn Thu, hắn cũng sửng sốt.
Bộ vest Vạn Thu mặc không quá trang trọng, rõ ràng kiểu ăn mặc này cũng là một cách khiêm tốn để nói Vạn Thu là người không phải chịu sự ràng buộc.
Vạn Thu để ý Sở Ức Quy đang cẩn thận nhìn mình.
Ánh mắt dừng trên người cậu rất lâu.
Từ hai chân đến trước ngực, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cậu.
Vạn Thu yên tĩnh đứng đó cho Sở Ức Quy xem.
Cuối cùng, Sở Ức Quy chỉ cười: "Hôm nay Vạn Thu rất đẹp."
Vạn Thu rất vui khi được Sở Ức Quy khen.
Chỉ là không nghĩ tới lời khen của Sở Ức Quy lại cần thời gian quan sát lâu như vậy.
"Ức Quy hôm nay cũng rất đẹp."
Vạn Thu cười nói.
Vạn Thu cảm thấy không chỉ có Sở Ức Quy rất đẹp.
Người nhà cậu hôm nay đều tỏa sáng lấp lánh.
Vạn Thu chưa bao giờ thấy gia đình mình như thế...
Hào quang tỏa bốn phía? Vạn Thu chỉ có thể nghĩ tới từ này.
Vạn Thu mơ mơ màng màng được mẹ nắm tay.
Ánh đèn và ánh mặt trời rực rỡ đan chéo vào nhau, cậu nhìn thấy rất nhiều người.
Bọn họ thời thượng, ưu nhã, sạch sẽ, mỗi người đều có một sắc thái riêng.
Vạn Thu đứng giữa đám đông.
Lần đầu tiên hiểu cảm giác được nhiều người chú ý tới.
Vạn Thu không biết làm thế nào mình đến được đây.
Cậu lo lắng đến mức thậm chí không biết đặt tay và chân như thế nào.
Mẹ nói gì đó, cậu không nghe rõ.
Ba nói gì đó, cậu cũng không nhớ được.
Khi anh cả quàng tay qua vai và nói chuyện với mọi người, Vạn Thu chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết làm sao.
Khi có người chuẩn bị đưa ly rượu cho cậu, anh hai sẽ trực tiếp lấy đi và thay thế bằng đồ uống khác.
Vạn Thu không biết phải làm gì.
Nhưng có vẻ như cậu không cần làm gì cả.
Khi cậu không biết phải làm gì, Sở Ức Quy đã ở ngay phía sau, nói cho cậu biết phải làm gì, phải làm ra sao.
Vạn Thu nhìn rất nhiều người mỉm cười với cậu, dù là nam hay nữ.
Vạn Thu cũng mỉm cười nói chuyện với mọi người theo lời của Sở Ức Quy, mặc dù toàn thân cứng đờ nhưng dường như vẫn đang làm rất tốt.
Vạn Thu lo lắng đến mức không biết mình đã hành động như thế nào, nhưng...