Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 52: Cho Mình Một Cơ Hội



Từ Thu ngủ một giấc dài mười hai tiếng, sau khi thức dậy vào giữa đêm cô ngủ lại lần nữa, mãi cho đến buổi chiều hôm sau mới thức dậy.

Trời quang mây tạnh rồi, ánh nắng mặt trời màu vàng ấm áp xuyên qua màn cửa chiếu vào trong, trong phòng yên tĩnh. Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ sẽ truyền đến tiếng xe cộ ồn ào, vách tường cách âm có hiệu quả không tệ cho nên cũng giảm bớt âm thanh bên ngoài một chút. Cô ngồi dậy từ trên giường rồi nhìn xung quanh.

Vô cùng sạch sẽ, đống hỗn độn do cô đập nát đã được thu dọn sạch sẽ, đầu giường chỉ còn lại một máy tạo độ ấm vẫn còn đang phun sương trên tường.

Mãi cho đến khi cánh tay và đầu ngón tay cảm nhận được sự đau đớn, sự hoảng hốt của Từ Thu đã biến mất. Vài ngón tay bị cô cắn chảy máu đã được băng bó, tay áo bị kéo lên, vết máu vẫn còn nhưng có thể ngửi được mùi thơm của thuốc mỡ.

Cửa bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, cô nhìn qua Tạ Ung, nhưng lại không ngờ là Từ Tiêu.

- Vốn tưởng là

Người phụ nữ từng tươi cười rạng rỡ, hôm nay khuôn mặt lại trở nên vô cùng tiều tụy, thấy cô thức dậy, ánh mắt bà mới lộ ra một tia sáng. Bà từ từ đi tới gần kéo mở nửa màn cửa. Giống như không kìm lòng được lại muốn khóc, vẻ mặt bà luống cuống nâng tay che miệng.

Miễn cưỡng mới nuốt nước mắt xuống, Từ Tiêu cố gắng nở nụ cười ấm áp: “... Tiểu Thu, con dậy rồi à. Tiểu Tạ ở ngồi phòng khách, mẹ đi vào xem con một chút, không ngờ con đã dậy rồi. À đúng rồi, sáng nay bác sĩ có tới đây tiêm cho con một mũi thuốc an thần, còn vết thương trên tay con cũng đã được thoa thuốc rồi, như thế nào, con có còn đau không?”

” Từ Thu không nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.

Từ Tiêu cắn môi, bà ngồi ở bên giường, mấy lần bà muốn nói nhưng lại thôi, bầu không khí trong phòng vô cùng vắng lặng.

יי

Thật lâu sau, vẻ mặt Từ Thu do dự nhưng bà vẫn cụp mắt mở miệng nói: “Tiểu Thu, Mẹ muốn nói chuyện với con.” Dường như bà đã trở nên già hơn vài tuổi chỉ trong một đêm, nhìn kỹ hơn thì vẫn có thể nhìn thấy nước mắt chưa khô trên mặt Từ Tiêu. Bà đã hơn bốn mươi, trên mặt có vài nếp nhăn nhỏ, trải qua thời gian cuộc đời, từ lâu bà đã không còn trẻ đẹp như lúc còn trẻ nữa.

Bà thử đưa tay thăm dò, từ từ sờ lên tóc sau lưng của con gái, hốc mắt ửng đỏ tràn đầy yêu thương.

“Lúc đó, ông bà ngoại con đã già rồi, bọn họ già rất nhanh, chỉ có một mình mẹ là con ruột. Bọn họ giao công ty cho mẹ, những cổ đông như sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào mẹ và cả Trường Thanh, cái gì mẹ cũng phải học lại từ đầu, mẹ đã hết đường xoay xở. Từ nhỏ mẹ bị chiều hư, được nuông chiều muốn chết, nhưng trong vòng một đêm, chồng chưa cưới chết lại sinh ra một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ phải một mình nuôi con lớn khôn, còn phải chống đỡ toàn bộ Trường Thanh. Từ Thu hơi dùng lại, cô thở dài một hơi, trong mắt lại có nước mắt. “Lúc đó mẹ vì quá nhớ ba con, vì vậy nhất quyết sinh con ra... Nhưng mẹ vô dụng, mẹ không thể đảm nhiệm trách nhiệm làm mẹ vào lúc đó, mẹ hiểu chuyện quá muộn. Sau khi bị bệnh thì không khống chế được mình cho nên đã tổn thương con, là mẹ có lỗi với con. Là mẹ ích kỷ không nuôi dưỡng con đàng hoàng, cho nên mới để cho con đau khổ như vậy.”

“Sau khi mẹ khỏe lại, mẹ bận trong công ty đến mức không thời gian hít thở, mỗi lần con tới tìm mẹ, mẹ vẫn luôn nghĩ đến sau này rảnh rồi hãy nói, đợi sau này rảnh rồi sẽ ở bên cạnh con, bù đắp cho con...” Từ Tiểu lại thở dài một hơi, nước mắt chảy ra ngoài, “Mẹ không ngờ tạo ra cho con áp lực lớn như vậy, không ngờ con khó chịu như vậy, đợi đến khi con bệnh rồi, đột nhiên mẹ mới ý thức được, đã muộn rồi, tất cả đã muộn rồi.”

“Mẹ biết sai rồi, mẹ đã hối hận từ lâu rồi.”

Lời còn chưa dứt, Từ Tiêu đã khóc không thành tiếng.

Nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn muốn chuộc lại lỗi lầm, muốn bù

đắp cho con, mẹ không mong con có thể tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ hy vọng

con có thể buông tha cho bản thân mình. Trong lòng con vẫn luôn oán hận và hận thù, con đẩy hết cho mẹ đi, không cần giấu ở trong lòng, con đừng tự làm khổ mình. Con còn đang bệnh, mẹ không hy vọng con sẽ vì sai lầm của mẹ mà buồn bã, tổn thương bản thân mình, có được hay không?”

Từ Thu không nói tiếng nào, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Có ánh sáng mặt trời chiếu vào, từ giữa màn cửa do Từ Tiêu kéo ra.

Trong ánh mắt Từ Tiểu còn lộ ra sự chờ đợi yếu ớt, thấy vậy, ánh mắt cô trở nên ảm đạm. Cô cúi thấp đầu, lại cúi sâu hơn một chút, cố gắng đè nén tiếng khóc.

Cô hơi nghiêng sang một bên lau nước mắt trên mặt, hít mũi, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì cả rồi từ từ đứng dậy.

“... Tiểu Thu, con nghỉ ngơi trước đi, lát nữa mẹ tới thăm con sau.

Lời vừa nói xong, Từ Tiêu nhấc chân muốn rời khỏi, vừa đi vài bước, đột nhiên phía sau vang lên tiếng gọi yếu ớt:

"Mẹ"

Từ Tiêu lập tức dừng chân, giống như bà sợ mình đã nghe nhầm, thậm chí bà không dám quay đầu lại. Nhưng giọng nói quen thuộc lại vang lên, là giọng nói bà ngày đêm mong nhớ, giọng nói của đứa con gái bà muốn tìm về nhà.

“... Mẹ, đời này con không thể coi mẹ là một người mẹ ruột mà không có chút khúc mắc nào, nhưng ơn dưỡng dục của mẹ, mẹ lại cho con sinh mang thứ hai, con không thể coi mẹ là kẻ thù. Mẹ nói, mẹ muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp.”

Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Từ Tiểu, cô thấy bà từ từ xoay người lại.

Giọng nói của Từ Thu rất bình thản: “Con cho mẹ một cơ hội.”

“Cũng cho bản thân con một cơ hội.”

Cô không muốn đời này sống như vậy nữa. Người luôn nhìn về phía trước, luôn muốn sống tốt, cần gì phải tự chuốc lấy khổ cực.

Buổi tối Từ Tiêu không ở lại ăn cơm, sau khi nhận được câu nói đó của Từ Thu, bà vui đến vừa khóc vừa cười. Sau đó bà nhận một cuộc điện

thoại đã vội vàng rời khỏi, trước khi đi bà còn đưa cho Từ Thu một tấm thẻ.

“Đây là thẻ chính của mẹ, không có hạn mức. Lần trước quà giáng sinh con lại không cần, đây coi như là món quà bồi thường của mẹ cho con. Chiều mai... À không, sáng mai mẹ lại tới thăm con."

Từ Tiêu cũng không hỏi rõ tại sao Tạ Ung và con gái ở bên nhau và bối cảnh gia thế của anh, có lẽ đối với bà mà nói, người mà Từ Thu thích là được, huống chi nhìn Tạ Ung tuấn tú lịch sự, thời điểm mấu chốt cũng rất đáng tin, bà hài lòng và vui vẻ còn không kịp.

Sau khi Từ Tiêu rời đi, Tạ Ung mỉm cười đứng ở cuối giường, trong tay anh cầm một cái đèn bàn mới.

“Thức dậy đi, cơm tối đã nấu xong rồi, anh làm canh cá sạo mà em thích nhất. Còn cho thêm bách hợp để cho em an thần nữa.”

Về cuộc trò chuyện của Từ Thu và mẹ cô, Tạ Ung không hỏi chữ nào. Anh như đang chăm sóc con gái, ôm Từ Thu ra khỏi giường, đặt cô ngồi ở trong lòng, tự tay mang vớ và dép lê cho cô.

Miệng vẫn khẽ lên án: “Tối qua đập hư hai cái đèn bàn của anh, em đền cho anh đi.”

Cô biết Tạ Ung cố ý nói như vậy, không khí trở nên ấm áp, Từ Thu cũng cười nói: “Anh muốn đền như thế nào?”

Tạ Ung ngẩng đầu lên, anh đưa tay chỉ nửa khuôn mặt đang hướng về phía Từ Thu của mình, “Anh giảm giá cho em, đập hư bao nhiêu cái đèn thì hôn bấy nhiêu cái.”

Nếu như thường ngày, Từ Thu sẽ không thuận theo lời nói của Tạ Ung, ít nhất cô sẽ không dễ dàng thực hiện, thú vui ác ý của cô sẽ thúc đẩy cô nói một vài câu nói không biết xấu hổ, đẩy đầu Tạ Ung ra.

Nhưng lần này, cô không nói gì cả, vừa rồi cô đã quen treo tay mình lên cổ anh, đợi sau khi tới gần, cô hôn lên mặt anh.

Lúc này Tạ Ung hơi ngơ ngác, Từ Thu lại đặt nụ hôn ấm áp lên mặt anh, giọng nói cô rất nhỏ như là lông chim từ từ bay xuống, cô tới gần bên tai Tạ Ung:

“Tạ Ung, cảm ơn anh.”

— Cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em, cảm ơn tình yêu của anh, cảm ơn anh đã giúp em sống lại lần nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.