Đèn ngủ màu vàng ấm áp trên đầu giường chiếu ra ánh sáng yếu ớt, Từ Thu ôm gối ngồi tựa vào đầu giường, Tạ Ung ngồi ở bên cạnh, trong tay anh cầm một ly nước ấm, hơi nóng lượn lờ bay lên từ miệng ly.
Nửa tiếng trước, Từ Thu bình tĩnh từ chối đề nghị đi khám bệnh của Tạ Ung, ngoại trừ lần đó, cô cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Dường như cô bị người ta câu mất hồn phách, cô không khóc cũng không làm ồn mà chỉ yên lặng như một con rối.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hơi thở và tiếng tim đập của hai người càng ngày càng rõ ràng.
Mãi cho đến khi tiếng điện thoại của ai đó vang lên, tiếng rung phá vỡ cục diện cứng đờ này, Tạ Ung đặt ly nước ấm lên bàn đầu giường, trước khi anh đi ra ngoài còn nhìn Từ Thu một cái.
Trạng thái của cô rất bất ổn.
Tạ Ung đã từng học qua một khóa lớp tâm lý, tinh thần dissociative stupor*, chỉ sợ là một chứng ngại tâm lý nào đó.
Người gọi đến là Từ Tiêu, trước khi Tạ Ung đưa Từ Thu về nhà đã bị mấy người Từ Tiêu chặn lại, dường như có thể nhìn thấy cô không để cho bất kỳ ai tới gần, chỉ tồn tại sự tin tưởng cuối cùng cho anh. Sau khi hỏi thăm, Từ Tiêu và anh trao đổi phương thức liên lạc và địa chỉ, bà mới đồng ý cho anh đưa Từ Thu đi.
Từ trong miệng của Từ Tiêu, anh biết lý do đột nhiên Từ Thu trở nên như vậy, anh đã hiểu quá khứ của cô và cũng từ từ có xu hướng hiểu rõ tất cả.
Những chuyện trong quá khứ đã qua lâu như vậy, nhưng nó như một lưỡi dao sắc bén, cho dù xuyên qua thời gian dài vẫn có thể đâm người ta thành tổ ong.
Đến phòng khách, xác định trong phòng ngủ không thể nghe được, Tạ Ung mới bắt máy.
"Alo, Tiểu Tạ à, dì là dì Từ đây. Ừm... Tiểu Thu như thế nào rồi...” Người phụ nữ vội vàng hỏi, trong giọng nói kèm theo tiếng nức nở tràn đầy bất lực, hoàn toàn khác một trời một vực với người cầm quyền lão làng nổi tiếng trong tài liệu điều tra của Tạ Ung.
“Tạm thời cô ấy không có vấn đề gì.” Tạ Ung quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, “Bây giờ cô ấy đã trở nên yên tĩnh, không khóc lóc. Dì à, dì để cho cô ấy bình tĩnh trước đi, xoa dịu tâm trạng một chút. Đợi sáng mai con gọi lại cho dì, xem tình hình có cần đưa cô ấy đi bệnh viện hay không.”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vội vàng đồng ý, bà nhanh chóng cúp máy.
Tạ Ung đẩy cửa phòng đi vào, Từ Thu vẫn còn giữ tư thế không nhúc nhích. Anh từ từ đi tới gần rồi cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô. Rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, cô cũng không nhìn anh mà ánh mắt chỉ trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mắt, không biết cô đã nghĩ cái gì.
"Em có muốn uống nước không?” Giọng nói của Tạ Ung vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận.
Từ Thu không có bất kỳ phản ứng nào.
“Hoặc là, em nằm xuống trước đi, ngoan ngoãn ngủ một giấc. Em không cần nhớ lại chuyện đã qua, đều đã qua hết rồi.” Anh sờ bàn tay đã đặt ở bên chân của cô, bàn tay có hơi lạnh.
Không ai trả lời, Tạ Ung từ từ nắm chặt tay Từ Thu, anh đang giúp cô sưởi ấm.
Không biết qua bao lâu.
“... Em muốn ở một mình một lát.” Cuối cùng Từ Thu cũng đã mở miệng, giọng nói đã trở nên yếu ớt.
Tạ Ung mấp máy môi, có lẽ anh đã đắn đo vài giây, cuối cùng anh gật đầu, “Được, anh lập tức đi ra ngoài, anh chỉ ở trong phòng khách bên cạnh, em có việc gì thì cứ gọi anh bất kỳ lúc nào.”
Trước khi đi, Tạ Ung còn yên lặng nhìn xung quanh một vòng, anh cầm ly nước, xác định cửa sổ đã khóa kín và cũng không có những vật bén nhọn có thể gây tổn thương như thủy tinh.
Cửa sau lưng anh từ từ đóng lại.
Đầu mùa hè, hoa tường vi ở nhà cũ Từ gia đã nở rộ.
Từ Thu ngửi được hương hoa quen thuộc, cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, vốn dĩ nên là hoa tường vi xinh đẹp ướt át đã trở thành một hình ảnh xám trắng. Cô lùi ra sau một bước, nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn của mình đang phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh.
Vừa chớp mắt, Từ Tiêu đã đứng ở trước mặt, cô không khống chế được cơ thể mình đưa tay muốn bà ôm, nhưng lại bị bà đẩy ra, “. Cách xa tạo một chút có được không, nhìn thấy mặt mày là thấy phiền!” Cô nghe thấy lời trách cứ sắc bén của mẹ mình.
Một giây sau, cô lại ngồi lên, cách đó không xa Từ Tiêu như phát điên đập vỡ tất cả đồ đạc trong nhà, có lúc còn trúng cô, nhưng hình như đối phương không nhìn thấy. Cô nghe thấy mình đã khóc lóc thảm thiết gọi
"Mẹ"
Đột nhiên cô đi tới trước một cánh cửa, hình như có người bị nhốt ở trong, bên tai vang lên tiếng đập cửa điên cuồng, hình như cũng có tiếng gọi quản gia và cũng có tiếng gọi mẹ, giọng nói vừa uất ức vừa điên dại, "Thả con ra, thả con ra!!!”
Cô nghe thấy tiếng hét thê thảm bên trong, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tạ Ung đứng sau lưng cô, vẻ mặt tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét, trong miệng anh phun ra hai chữ: “Đồ điện.”
Từ Thu giật mình tỉnh dậy, trong bóng tối cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của mình.
Cô từ từ dùng hai tay ôm đầu, sau đó vô thức nắm tóc, móng tay án sau vào vai, dường như cô không cảm nhận được sự đau đớn, cô bắt đầu cào lên cánh tay mình.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
Cô bắt đầu cắn tay mình, co quắp ngồi trên giường, chăn và gối đều bị cô ném hết, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm bậy bạ.
“... Đều là giả... Đi chết đi...”
Lúc Tạ Ung nghe thấy tiếng động đi vào trong phòng, đèn bàn trong tay Từ Thu bị ném vỡ trước mặt anh, nằm ở bên chân anh. Anh bật đèn lên,lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đột nhiên con người anh co rụt.
“Từ Thu!”
Tạ Ung lập tức chạy qua, dép lên đạp lên mảnh thủy tinh của đèn bàn, anh vội vàng ôm cô vào lòng, kéo tay Từ Thu ra khỏi miệng, sau đó anh nắm chặt tay cô.
Lúc này Từ Thu phản kháng kịch liệt, cô dùng sức đẩy Tạ Ung ra, miệng vẫn lẩm bẩm như đang nguyền rủa cùng với tiếng khóc to khi tinh thần tan vỡ: “... Các người đều là giả, đều là giả! Đều hận chết tôi có đúng không, đều ghét tôi có đúng không... Anh cũng là giả, anh cũng vậy...” Lần đầu tiên cánh tay Tạ Ung dùng sức ôm chặt cơ thể Từ Thu, vẻ mặt anh rất đau khổ, trong mắt cũng là vẻ đau đớn, nhưng anh vẫn ôm chặt người trong lòng, “Không sao, anh ở đây, em mở mắt ra nhìn anh đi, anh là người thật...”
Tạ Ung đã đoán được Từ Thu gặp ác mộng, giọng nói dỗ dành an ủi của anh rất vội vàng nhưng vẫn ấm áp, cho đến khi Từ Thu không còn sức cào cấu, động tác đánh anh cũng từ từ chậm lại, ánh mắt dần dần hồi phục vẻ thanh tỉnh.
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kia.
“Là mơ thôi, em đừng sợ.” Tạ Ung vỗ nhẹ lưng cô, cô vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở anh cũng miễn cưỡng trở nên bình tĩnh, “Đều đã đều đã hết rồi...”
Từ lúc bọn họ quen biết nhau, Từ Thu chưa từng vì buồn bã khó chịu mà khóc trước mặt anh. Bây giờ cô lại nghẹn ngào, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như con thú bị vây bắt, cô nắm chặt áo của Tạ Ung, cuối cùng vẫn khóc ra tiếng.
Tạ Ung cụp mắt nhìn thấy vết máu bắt mắt trên cánh tay và ngón tay của
Từ Thu.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Từ Thu đã hơi ngừng lại, cô vẫn nằm im trong lòng Tạ Ung. Lúc nói chuyện, giọng nói trống vắng yên tĩnh. Lần đầu tiên cô nhắc lại quá khứ của mình với anh, dường như đã kể một câu chuyện xa xưa:
. "Năm em bốn tuổi, mẹ em bị trầm cảm sau sinh vẫn chưa khỏi, bà ấy rất ghét em. Người bên cạnh đều nói em rất giống ba, là do em khắc chết ba mình, em mượn mạng của ông mới có thể tới thế giới này... Bà ấy tin như vậy. Bà ấy nói “Nếu như mày chết đi đổi lại cho ba mày sống thì tốt rồi”.”
Tạ Ung nhíu mày, anh nghe từng câu từng chữ của cô mà trong lòng vô cùng đau đớn.
Hôm đó là ngày giỗ của ba em, mẹ em mặc váy đen dài đứng trên cầu thang. Em ôm bó hoa cúng lên lầu, vấp ngã vào chân bà ấy, chỉ vì nụ cười vô tư của trẻ con, bà ấy tức giận đẩy em ra. Em lăn từ trên cầu thang xuống, đầu chảy đầy máu, một giây trước khi nhắm mắt, em nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bà ấy đứng yên tại chỗ, không thèm nhúc nhích, trong mắt bà ấy chỉ có sự thù hận.”
Từ Thu hơi run lên trong lòng Tạ Ung. “... Rất đau, Tạ Ung, em đau lắm.”
Giọng nói cô nhỏ đến sắp không nghe rõ nữa, nước mắt lại chảy ra, “tí tách”, nhẹ nhàng rơi xuống cổ tay Tạ Ung, dường như trong tim anh bị đâm thủng một lỗ.
“Em vẫn luôn cảm thấy, em hận bà ấy là chuyện đương nhiên. Tất cả thống khổ của bà ấy không phải là do em tạo ra mà là vì người đàn ông đã chết đi kia. Nhưng tất cả thống khổ của em đều do bà ấy mà ra, em không thể xem bà ấy là mẹ ruột mình thêm lần nữa. Những năm nay, bà ấy vẫn luôn nghĩ cách đền bù cho em, em thấy bà ấy đã hối hận, thấy bà ấy tỏ vẻ cẩn thận trước mặt em, em cảm thấy rất vui lại rất oán hận bà ấy, dựa vào một chút hận thù để chống đỡ, em mới miễn cưỡng chạy trốn khỏi cơn ác mộng trước đây. Hai mươi năm, đã hai mươi năm rồi, em vẫn không quên được dù chỉ là một ngày.”
Loại đau khổ không phải một lần là xong, mà nó như dao cùn chậm rãi lăng trì cô, thời gian càng lâu, cắt càng đau.
“Nhưng mà bây giờ, bọn họ nói người đã hiến lá gan cứu em một mạng chính là ngươi mà em hận nhất. Nói em phát điên, em bệnh tâm thần, cũng là bà ấy ra sức tìm người chữa trị cho em. Họ nói với em, nhiều năm như vậy, em đã hận sai người rồi.”
* Tạ Ung nghiến răng, anh nhắm mắt lại, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được chữ nào.
“Là em sai rồi sao? Nhưng mà Tạ Ung, cuộc đời của em đã bị phá hủy rồi. Đến cuối đời em cũng không thể khôi phục lại thành một người bình thường, đau khổ đó vẫn luôn tồn tại vĩnh viễn, em đã mất đi tư cách làm một người bình thường được yêu thương rồi.”
Ngay cả sự bầu bạn và tình yêu của anh cũng là kết quả của tính cách cực kỳ đê tiện của cô. Cô mơ thấy ác mộng, cô sợ hãi, sợ một ngày nào đó Tạ Ung cũng sẽ chán ghét cô.
Anh phải làm thế nào mới kéo cô ra khỏi vực sâu này đây? Cô đã ở trong bóng tối quá lâu rồi, ánh mắt trời chiếu vào làm cho cô cảm thấy đau đớn.
Tạ Ung hít sâu một hơi, hốc mắt ửng đỏ, anh cúi đầu, mặt anh dán lên trán cô, nước mắt chảy ra từ đuôi mắt.
Giống như nhớ lại chuyện trước đây, khóe môi anh kéo ra một nụ cười, lúc nói chuyện, giọng nói anh rất chậm nhưng lại rất chắc chắn:
“... Em có biết không, lần đầu tiên anh quen biết em, trong lòng vẫn luôn nghĩ tại sao lại có một cô gái kỳ lạ như vậy? Nhưng sau này, anh thích em rất nhanh, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
Sau khi yêu em, anh chưa từng cảm thấy hối hận. Anh thổ lộ với em, em nói lời khó nghe từ chối anh, dáng vẻ và vẻ mặt lúc đó của em như muốn nói cho cả thế giới biết, nói em không cần tình yêu của người khác, em không thèm. Nhưng mà Từ Thu, trong lòng anh vẫn luôn có một suy nghĩ rất cố chấp, thế giới này có rất nhiều người được yêu, tại sao trong những người đó lại không em.”
“Anh muốn yêu em.”
Anh không sợ khổ, không sợ khó, không sợ bị cô từ chối. Trăm ngàn đau khổ thì sao, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô.
“Cho dù tất cả bọn họ đều là giả, anh vĩnh viễn là thật. Em không cần khôi phục thành người bình thường, ít nhất ở chỗ của anh, em mãi mãi là người có tư cách được yêu thương”
“Em tin anh.”
(*) Dissociative stupor: Căn bệnh được chẩn đoán trên cơ sở giảm rõ rệt hoặc vắng mặt của các chuyển động tùy ý và phản ứng bình thường đối với kích thích bên ngoài, chẳng hạn như ánh sáng, tiếng ồn và cảm ứng, tuy nhiên việc khám và kiểm tra không cho thấy nguyên nhân thể chất rõ ràng. Ngoài ra, có một bằng chứng tuyệt đối của một nguyên nhân gây tâm thần trong các hình thức của các sự kiện căng thẳng gần đây hoặc các vấn đề.