Bất Diệt Kinh

Chương 85: Nguyệt Hắc Phong Cao, Chiến Tại Thanh Châu (3) (Đại Chương).



Chương 84: Nguyệt Hắc Phong Cao, Chiến Tại Thanh Châu (3) (Đại Chương).

Ba giờ đêm tại Thanh Châu Thành, lúc này đáng lẽ là nhà nhà đều phải đóng cửa ngủ say, tu sĩ cũng phải nhắm mắt tĩnh tọa tu hành, nhưng mà giờ phút này tại tòa thành lớn do Thái Huyền Tiên Môn cai quản này lại không bình thường.

Bầu trời đêm bị xương mù đêm cho bao phủ khó thấy những vì sao trên bầu trời tạo ra cảnh tượng mờ mịt, gió đang nổi lên rít gào sắc bén trên không trung đánh bay những tản lá khô đang ở dưới đường, đáng sợ hơn là trên bầu trời cao kia lại xuất hiện một mặt trăng màu đỏ như máu bao phủ lấy tòa thành lớn này, sấm sét đánh ầm vang trên bầu trời như muốn chia cắt đi bầu trời ra làm hai, cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện tại không trung này chỉ vì ma khí nơi tòa thành này xuất hiện quá đột ngột.

Lúc này trong một cái tửu quán, tại một căn phòng ở trong thì có một cái thanh niên đang ngồi xếp bằng ở trên giường, khuôn mặt hắn xinh đẹp vô cùng, xinh đẹp đến mức yêu dị, hiện tại hắn đang nhắm nghiền lấy đôi mắt tĩnh tâm trong lòng, một lúc hắn bước vào trạng thái này thì xung quanh hắn khí tức không có gì ba đọng.

Đột ngột một giây sau hắn mở bừng ra đôi mắt, khí tức trong cơ thể lại đột nhiên trở nên cuồng bạo như một con thái cổ hung thú vừa mới thức tỉnh khiến cho không gian run rẩy, xung quanh hư không cũng phải bị vặn vẹo bởi vì nhục thân hắn đứng ở đó quá cường đại.

"Đêm hôm nay thật là náo nhiệt, yêu quỷ xà thần gì cũng đã xuất hiện".

Trương Phàm mỉm cười, thanh âm hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chuyền cảm cho người nghe, hắn thần thức bùng nổ ra bên ngoài sau đó hình như thấy được điều gì, hắn nở lên một nụ cười vui vẻ.

"Đúng thứ ta cần".

Hắn nói nhỏ xong thì thân thể như là một cái bóng ma ngay lập tức không có gì khí tức biến mất.

...

Bên trong Thanh Châu Thành những trận chiến đang bùng nổ ra bên ngoài tạo ra không khí vô cùng r·ối l·oạn, kinh khủng quyết chiến đang diễn ra tạo ra một đoạn huyết khí ngập trời tại nơi này, mà vòng xoáy kinh khủng hơn chính là nơi đây hoàn toàn không hề có bất kỳ phàm nhân nào chỉ còn là cảnh tượng tu sĩ đang quyết chiến.

Thanh Châu Thành đã trở thành một địa điểm cho các phương chém g·iết lẫn nhau, một trận hỗn loạn chiến đấu đã diễn ra ở nơi đây khiến cho nơi đây tràn ngập ra máu tươi.

Kiếm quang vừa nổi lên thì một tiếng ảo diệu tiên quang được phát ra ngay lập tức phá vỡ kiếm quang, đạo tiên quang kia như một tia trường hồng bay trên chiến trường rộng lớn này nhưng mà vừa bay đến giữa chừng đã bị thuật pháp ngay lập tức chém g·iết trên không trung máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.

Một thanh niên hình người đuôi cáo vừa mới thoát vây bởi ba cường giả tiên môn thì đột ngột có cây chiến mâu tụ tập lại bằng ma khí đâm xuyên qua gả khiến cho hắn thân hình bị ma khí ăn mòn đến nỗi không còn sót lại cặn bã.

Đao quang kiếm kích bay loạn khắp trời không phân biệt được địch ta hay người mình, sát ý che đậy trời cao khiến cho mặt trăng cũng đang đổ lên từng vệt máu tươi, trong tiếng g·iết rung trời còn có tiếng la hét giận dữ cùng với oanh minh thuật pháp khiến cho người ta màn nhĩ phải nứt ra, Thanh Châu Thành đã hoàn toàn trở thành tu la địa ngục.

Vậy mà bây giờ chỉ có một thân ảnh xinh đẹp đang nhẹ nhàng lướt kiếm như nhảy múa trên không trung, từng vết kiếm sâu lại mang theo băng lãnh kiếm quang, một kiếm một kiếm đều mang theo một loại thế không thể đỡ, nàng một kiếm vung ra đều có một cái sinh linh ngã xuống, trong mắt Tiên Môn người thì nàng giống như một cái tiên nữ giáng trần, mỗi lần nàng chém xuống một kiếm thì đều có sức hút riêng làm cho mấy cái tiên môn nam đệ tử ngưỡng mộ không thể thoát khỏi, còn nữ đệ tử thì cũng không kém gì bọn, tuy là con gái nhưng là vẫn có thể thích con gái được đấy nha.

Diệp Băng Nhi khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại có một vẻ đẹp lạ thường, cái kia thân ảnh hiện ra một cổ khí thế cao quý như tiên không ai có thể nhúng chàm, mà nàng chính là ngôi sao sáng nhất ở chiến trận Trúc Cơ này, mang theo tu vi là Trúc Cơ Trung Kỳ Đỉnh Phong vậy mà cùng với Trúc Cơ Đỉnh Phong chiến đến không phân thắng bại, dưới Đỉnh Phong Trúc Cơ thì nàng g·iết phải nói là không có chút gì khó khăn, mấy cái sơ kỳ tu vi càng là bị nàng xem là thái kê mà tùy ý đồ sát.

Nàng sau khi vung kiếm rút ra lấy đi sinh mạng của một con yêu cẩu, Diệp Băng Nhi nhìn về phía trên không có một bóng hình đang từ từ khóa chặt lấy hắn, cái cảm giác đè nén kia khiến cho nàng tâm thần có chút nghẹt thở.

"Là Trúc Cơ Đỉnh Phong nhất sao?".



Nàng thì thầm nói nhỏ, mà trong mắt hiện ra chiến ý nồng đậm khiến cho người ta kh·iếp sợ, nàng như tiên nữ từng bước đi về phía không trung, khí tức trong cơ thể mạnh mẽ bộc phát ra bên ngoài cường đại đến mức khiến cho người ta phải nghẹt thở, đây là loại uy áp mạnh mẽ đến mức hóa hình ra thực tại, nàng thiên phú là không thể nghi ngờ.

Dị tượng của nàng cũng được đại đạo hóa ra hình ảnh mà diễn biến ra bên ngoài, thiên địa nơi đây từng tất từng tất hóa thành hàn băng, mà nồng độ băng hàn khí tức nơi đây đều khiến cho kẻ địch xung quanh nơi này cũng phải né đi xa xa, còn mấy cái kia ma tộc cùng với yêu tộc không chạy thoát kịp đều bị khí tức hàn băng đem cho nuốt sống toàn bộ đều hóa thành băng tinh hình người.

Diệp Băng Nhi đôi chân xinh đẹp từng bước ở trên hư không mà từng bước đi đều có thể xuất hiện băng tinh, mỗi cái băng tinh xinh đẹp đều được nàng dẫm lên từ từ bước lên.

"Thủy linh căn dị biến của nhân tộc sao, bây giờ nên c·hết rồi!".

Nồng độ sát ý như là hóa thành thật chất cuồng bạo nổ tung trên bầu trời, thiếu niên trên hư không xung quanh bị bao phủ bởi ma quang từ từ bước xuống như là một tôn cự ma kinh khủng vô cùng, hắn tên là Tiêu Lang một trong các thánh tử của một giáo ma tộc, Tiêu Lang kẹt ở cảnh giới Trúc Cơ đã mười năm, hắn bây giờ quyết định đi ra lịch luyện mong muốn tìm được một tia thời cơ này phá đi bình cảnh đột phá Kết Đan, mà hắn cảm nhận được một tia thời cơ này là từ trong chiến đấu sinh tử có thể tìm được.

Trận chiến mạnh nhất của Trúc Cơ ở Thanh Châu Thành bắt đầu.

...

Ở một nơi chiến trường khác thì không có kinh khủng đến mức như vậy, ở đây tuy cũng có chiến đấu kinh người cũng có là sinh tử giao tranh nhưng mà chỉ là Luyện Khí cảnh giao chiến mà thôi, loại này giao chiến tuy không phải là ghê gớm bao nhiêu nhưng mà lại mang theo khí thế kinh người do là số lượng sinh linh giao chiến đông lắm, ít nhất cũng là gấp năm lần số lượng sinh linh ở đấu trường Trúc Cơ, số lượng t·ử v·ong cũng là gấp nhiều lần với đấu trường khác.

Nơi này xuất hiện một ngôi sao mới nổi, là một thiếu niên chưa bao giờ xuất hiện tại Đông Hoang nhưng bây giờ qua một trận chiến này cường thế sức thủ, cùng cấp chém g·iết cũng phải có năm tên thiên kiêu mới có thể cưỡng ép kiềm chế được hắn ở một khu vực.

"Ta vẫn không thể nào cùng cấp chém g·iết đối thủ hay sao?".

Diệp Lam thở dài, hắn trong lòng thầm than phiền một câu này nếu ngư bị năm tên thiên kiêu trước mắt nghe được thì sợ rằng sẽ tức điên, năm người kia trong yêu tộc cũng có thể gọi là người nổi bật nhất, tuy chưa có thể Trúc Cơ nhưng mà ở cùng cảnh giới vậy mà chỉ bị một tên không có chút nào danh tiếng cho khóa chân ở đây, bọn họ là yêu tộc đối với nhân tộc thì nhục thân cường đại nhiều lắm, vậy mà dù là so nhục thân hay là pháp thuật cũng không thể nào chém g·iết được thiếu niên trước mặt.

Nhưng mà lúc này Diệp Lam thật sự vô cùng phiền muộn, đối với hắn suy nghĩ thì cùng cấp không thể nào vô địch thì còn gọi cái gì là thiên kiêu cơ chứ, hắn cắn răng một cái trong mắt lộ ra quyết tuyệt.

"Kiếm pháp Ảnh Kiếm!".

Diệp Lam hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lộ ra hai đạo kiếm khí sắc bén vô song, hắn trên tay kiếm lại lộ ra hàn quang sát ý đến cực điểm lan tỏa ra ngoài, hắn bước ra một bước sau đó trong tay kiếm như là ảo ảnh hóa ra thành năm đạo cùng đối trộn lẫn nhau với năm yêu tu trước mặt.

Hắn đôi mắt lạnh lùng hiện ra u quang lạnh lẽo thể hiện ra kiếm thứ hai trong ba kiếm trong chuyền thừa.

"Kiếm Đỉnh!".

Thanh kiếm như là một cái đỉnh hấp thu đi linh khí xung quanh sau đó từ từ phóng to lên, trên thanh kiếm được những đạo văn khắc ở trên đó phát ra ánh sáng lộng lẫy nhất khóa chặt lấy năm yêu tu trước mặt.



Năm yêu tu sắc mặt khẽ biến, trên cơ thể hắn yêu khí nồng độ đột nhiên dân lên cao khí huyết ngập trời, năm tên yêu tu đột nhiên thân hình biến đổi trở thành thật sự yêu vật đang ngẩng đầu lâu trên trời gào thét, một tiếng hét chấn động tâm thần người ta.

"Một đám súc sinh!".

Diệp Lam một tiếng hừ lạnh sau đó tính kiếm khổng lồ quét ngang ra ngoài, một thanh kiếm muốn trấn áp năm yêu tu trước mắt.

"Ngông cuồng!".

Năm con yêu thú miệng phun ra tiếng người rống giận ở đó trực tiếp phát ra ngọn lửa xung quanh thân thể, mà huyết khí bọn hắn trộn lẫn với hỏa nhiệt trên đầu năm tên kia hóa thành một cây yêu đao màu đỏ âu.

"Trảm!".

Một tiếng trảm mang theo sát ý thâu thiên khóa chặt lấy thanh kiếm trước mặt muốn phá vỡ nó.

Diệp Lam khuôn mặt trắng bệt nhìn về phía trước, thể hiện ra một thức Kiếm Đỉnh này đã là quá sức đối với hắn rồi, linh lực trong cơ thể hắn chỉ có là luyện khí cho nên là không đủ, linh nguyên dòng suối ở trong cơ thể bây giờ gần như là đang khô cạn rồi, tu vi hắn quá yếu cho nên dù có sử dụng cường đại kiếm pháp lại không thể phát huy hết sát ý trong thanh kiếm, đối đầu với cái kia kì dị yêu đao thì chỉ sợ rằng dù có phá vỡ được sát chiêu của đối phương trong cơ thể mình linh lực cũng hết sạch.

"Tiểu gia không chơi với các ngươi nữa!".

Diệp Lam sau khi suy nghĩ thấu triệt thì cũng không có do dự chút nào, Kiếm Đỉnh chỉ cần thôi động hết linh lực trong người có thể tự hành chém xuống, nhưng mà cái kia yêu đao hình như phải cần người điều khiển, nhân lúc này không chạy còn chờ tới khi nào.

Hắn quay lưng lại dùng hết tốc độ chạy như điên ra ngoài, hắn quay lưng cũng không có quay lại mặt kệ cho những tiếng róng giận phía sau cũng chỉ mặc kệ.

"Tiểu tặc chạy đi đâu, người đâu mau tới chém hắn cho ta!".

"Tên kia thiên tư quá cao cần phải bóp c·hết hắn!".

Năm con yêu thú phía sau đang đối trội với Kiếm Đỉnh đều róng giận, sát ý thao thiên ý chí chuyền xuống ra lệnh cho yêu tu đến chém g·iết Diệp Lam.

Ma Tu trong mắt cũng hiện lên sát ý, tuy là cùng với Yêu Tu trong trận chiến này cũng không cùng chung chiến tuyến nhưng mà bây giờ lại có cùng mục tiêu là chém g·iết Diệp Lam, thiên phú thiếu niên kia hiện ra quá kinh khủng, trong tương lai nếu để hắn trưởng thành thì sợ rằng sẽ trở thành cơn ác mộng của các tộc.

Nhưng mà nếu như Yêu Tộc cùng Ma Tu thấy được tài năng của Diệp Lam thì Nhân Tộc làm sao không nhìn trúng, bọn hắn ở cấp độ luyện khí tuy là tu vi thấp kém nhưng mà nếu đã chịu ra chiến trường mảnh liệt chém g·iết thì đã chứng tỏ một điều là nhân tộc ý chí vẫn luôn trong lòng bọn hắn, bây giờ thấy được Nhân Tộc cơ hội quật khởi thì sao mà không đỏ mắt được chứ.

"Sau Diệp Linh Nhi Thánh Nữ vậy mà còn có con cháu nhân tộc có thể phát uy Đông Hoang ta trong tương lai, cùng ta g·iết ra ngoài bảo hộ thánh tử!".

"Giết hết dị tộc bảo hộ thánh tử ta, hy vọng của Đông Hoang ta từ đây chính là tỏa sáng!".

Các tu sĩ nhân tộc đột nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh người phóng về phía hướng này chiến trường, kinh khủng lực lượng từng người phát ra đều có thể đè ép lấy Ma Tộc cùng với Yêu Tộc, tuy là bọn hắn bị hai tộc kiềm chế nhưng lại đây là sân nhà, số lượng tu sĩ nhân tộc đều chiếm đa số.



Diệp Lam khuôn mặt trắng bệt trên không trung điên cuồng vận chuyển lấy dòng suối trong cơ thể để hấp thu linh khí xung quanh luyện hóa thành linh lực, nhưng mà tình thế quá cấp bách hắn cũng không có dư lực này chỉ vì yêu tộc cùng với ma tu đang công tới.

"Một đám súc sinh!".

Diệp Lam trong ánh mắt hiện ra u quang, khuôn mặt tràn ngập băng lãnh sát ý

Hắn nỗi cơn thịnh nộ hét vang lên bầu trời, cơ thể hắn trực tiếp chia ra làm ba theo trên tay hắn linh kiếm mà chém ra.

'Phốc, phốc, phốc'.

Ba cột máu tươi từ trên không trung nổ búng ra bên ngoài, Diệp Lam cũng không có dừng lại mà bàn chân đạp xuống mặt đất tạo ra sức bật cực lớn nhảy ra bên ngoài, cơ thể hắn đã mệt mỏi vô cùng thân hình đều đang run rẩy, trong đầu hắn oanh minh một tiếng nhanh chóng hoạt động thân thể, dòng suối trong cơ thể cũng đang run rẩy điên cuồng vận chuyển.

"Phá, phá cho ta!".

Diệp Lam hét lớn muốn phá vỡ bình cảnh trong thân thể, hắn ở trên mặt đất tốc độ cực nhanh lượng lờ qua các chiến trường né tránh đao quang kiếm ảnh.

"Thánh tử cầm lấy!".

Mấy tu sĩ bên cạnh cũng biết được tình thế của Diệp Lam nhưng lại bị tu sĩ các tộc khác khóa chân gắt gao, nhưng mà bọn hắn đều thôi động linh khí xung quanh lấy đan dược trong cơ thể phóng tới chỗ Diệp Lam.

Mấy chục quả linh dược đều ném tới hướng Diệp Lam hướng đi khiến cho hắn trong lòng ấm áp, trên tay cũng không có ở không mà liên tục vung ra kiếm ảnh phá vỡ mấy chục quả đan dược đang bay trên không trung kia.

Diệp Lam dựa vào số lượng đan dược bị phá vỡ toát ra linh khí nồng đậm kia mà toàn lực hấp thụ vào cơ thể toàn lực phá cảnh, chỉ cần bước vào luyện khí tầng thứ 8 thì mẹ nó xem hắn có g·iết ngược lại không.

"Phá cho ta!".

Diệp Lam gầm lên một tiếng thanh âm âm vang hữu lực, mà một tiếng hét này tạo lên sóng lớn trong cơ thể khiến cho dòng chảy linh lực ở trong cơ thể sôi động lên, hắn cơ thể bùng nổ lên kinh khủng chiến ý.

Một cổ linh lực từ trong cơ thể Diệp Lam bùng nổ ra bên ngoài, kinh người lực lượng mang theo dòng máu tươi phóng lên, giờ phút này Diệp Lam cảm nhận được cái gì là sức mạnh, hắn đã thấy được trong cơ thể mình có linh lực đủ để g·iết bản thân trước kia vô số lần.

"Luyện Khí tầng thứ 8, cảm giác này rất là mỹ diệu".

Diệp Lam cười lạnh rồi quay mặt lại nhìn lấy đám người phía sau.

Giờ phút này đám người kia cũng đã dừng lại, trong âm thầm lại mắng chửi.

"Mẹ nó lần này coi như xong!".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.