Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 14: Hưng phấn



Đi được mấy bước, Natalia đột nhiên rung rung đôi tai nhỏ của mình, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi không đưa hắn đi theo, ta thấy tình cảm hai ngươi rất tốt mà?"

Hanz biết cô nàng là một người rất ít nói, lại không muốn tiếp xúc với người khác, nên chẳng thể chào hỏi Aliot, chỉ đành giữ trong lòng rồi ném vấn đề lại cho hắn.

Hanz bĩu môi: "Cô không cần lo cho tên mặt dày ấy, lần này hắn làm cho chúng ta khổ sở như vậy, không bán mặt mũi cho hắn thì thế nào?, ta chưa phạt hắn là may mắn rồi! Hừ!"

"Nhưng... Nhưng dù gì cũng là anh em của ngươi, chả lẽ cứ để hắn đứng như thế ư? " Natalia chày cối khuyên nhủ.

Quái lạ, tại sao cô nàng này hôm nay lại biết quan tâm người khác như vậy? Hanz nhíu mày cúi đầu xuống sát mặt Natalia, nhìn chằm chằm vào mắt cô nàng.

Nhìn thấy ánh mắt trốn tránh cùng vẻ mặt hoảng loạn của cô hắn càng thêm nghi hoặc. Rồi như nhận ra thứ gì, hai mắt Hanz bỗng sáng lên môi nhếch lên, dùng khuôn mặt bỉ ổi ghé vào tai nàng thủ thỉ: "Haha cái này chẳng phải thủ đoạn lấy lòng người nhà trong truyền thuyết đây sao? Aida, không ngờ cô nương đây chưa về dinh mà đã chơi mấy bài này, thật là xảo quyệt à nha!!hahahha"

"Ta...ta mới không có như vậy, ngươi...ngươi đừng nói linh tinh". Cô nàng cắn môi đáp lại.

Nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn ửng đỏ của cô, Hanz biết chắc đoán đúng mười phần rồi, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nàng da mặt mỏng này nữa, quay đầu lại hô: "Này thằng nhãi, cảm tạ chị dâu của ngươi đi, nhờ nàng mà lỗi lầm của ngươi lần này được bỏ qua đấy, nhưng mà ngươi cũng không có diễm phúc đi theo chúng ta đâu, ta không muốn sau đuôi có một cái bóng đèn, tự tìm người đi cùng mà làm quen đi".

Aliot cũng biết lần này mình đùa hơi quá, làm đại ca hắn thực sự tức giận, nên cũng rất biết thân biết phận không dám chạy theo kì kèo, thấy đại ca hắn cũng đã mở lời bỏ qua thầm thở phào một tiếng, sau đó lại ngơ ngác không hiểu bóng đèn trong miệng đại ca hắn là cái khỉ gì, lại liếc nhìn cô nàng mèo bên cạnh đại ca hắn " Chị dâu là thú nhân?" lòng hắn có một chút ngờ vực, nhưng vẫn phối hợp cực kỳ nhịp nhàng bằng cái giọng điệu vô sỉ: "A, cảm ơn chị dâu nhé, ngày khác ta tự mình tới nhà bái phỏng a! Hai người cứ tự nhiên mà làm chuyện CẦN LÀM đi, ta cũng không quấy rầy đâu, ta đi đây!" nói rồi  hắn chạy thật nhanh đuổi theo đám người kia.

Đang hì hì cười, Hanz cảm giác lạnh sống lưng, giật giật môi, quay đầu qua bên cạnh thấy ánh mắt sắc bén của Natalia, một tay đã chạm vào thanh chủy thủ giắt trên giày, sợ hãi chắp tay cầu xin: "A a ta nói đùa nói đùa...nói đùa mà thôi, đừng, đừng.. manh động nha"

Mắt thấy động tác nàng không hề dừng lại, tóc gáy Hanz dựng đứng lên,  nuốt "ực" một miếng nước bọt, sau đó ngập ngừng:"Cô... Cô tính làm gì thế... Đừng...đừng làm ta sợ" , nói xong bỗng dưng hắn trợn to mắt, đưa một tay lên bịt mồm kinh hãi, tay kia chỉ về phía sau lưng Natalia.

Hành động lạ này của hắn cũng khiến Natalia sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhưng nhìn mãi chẳng thấy gì, lúc quay đầu lại thì chẳng còn ai bên cạnh rồi, về phần tên khốn kia chẳng biết đã chạy mất từ bao giờ, biết mình bị lừa, nàng cắn chặt môi dưới, hướng ánh mắt u oán về phía tên vô sỉ kia, giậm chận lẩm bẩm: "Tức chết ta rồi, ta mà bắt được đảm bảo sẽ cắt cái lưỡi nhà ngươi ra".

Dọc đường trở về, túm được một tên người quen cũ, Aliot muốn hắn giới thiệu kĩ hơn về nơi này, về cả mấy món đồ thần kỳ mà mấy ngày nay hắn được nghe từ mồm mấy tên Thần Thám Quân kia.

Đi đến trước mặt hồ rộng lớn, Aliot cảm thấy hết sức vui mừng, đừng nói chỉ có mấy trăm người bọn hắn, cho dù mấy vạn , mấy chục vạn người uống cả đời cũng không hết. Vậy thì từ nay, nguồn nước bình thường làm cho bọn họ hết sức khổ sở cũng đã được giải quyết triệt để rồi.

Lại thấy xa xa, vài người đứng trên mặt băng, cầm trong tay cái thứ dài dài, lại còn buộc dây ở đầu, chăm chú chờ đợi cái gì đấy, Aliot nhíu mày hỏi người bên cạnh:

-Bọn hắn đang làm gì thế?

-Thưa ngài, bọn hắn đang câu cá ạ. Người thanh niên kia cung kính trả lời.

-Câu cá? Ta tưởng chỉ có thể bắt hoặc xiên cá? Chẳng lẽ món đồ kia có thể hút được cá vào hay sao? Aliot nghi hoặc hỏi lại.

"Hút cá?" nghe thấy vậy tên kia suýt cười ra tiếng, cố nén lại, khua khua tay vui vẻ nói:"Không phải thưa ngài, đồ vật ấy được gọi là cần câu, được bệ hạ chế tạo và triệu hồi ra,..." ngài có thể theo ta đến gần hơn để xem và hiểu rõ hơn về vật này"

Sau một hồi nghe tên kia giải thích nào là cần, dây, mồi, phao, lưỡi câu bala bolo , Hanz hiếu kì tiến lại gần.
Đúng lúc này, một trong số đám người hưng phấn giật mạnh cần câu lên, một con cá chép to bự mập mạp bay lên khỏi mặt nước, sau khi được người nọ tháo lưỡi câu ra, nó liền được hội tụ với đám chiến hữu của mình trên một tấm lá chuối.

Nhìn một màn chân thật như vậy, cộng với nãy giờ chăm chú lắng nghe, với trí tuệ của mình, Aliot cũng nhanh chóng hiểu rõ được nguyên lí hoạt động của cần câu này.  "Trông thì cực kỳ đơn giản nhưng hiệu quả lại rất tốt, người đại ca này của hắn từ bao giờ thông minh như vậy? " Aliot tự hỏi trong lòng một câu.

Nhìn những con cá béo mập trên bờ, lại nhìn những người câu cá, cả tên dẫn đường bên cạnh, sau đấy bất giác nhớ đến những người bên cạnh mình những ngày qua, trong lòng hắn bất giác chua xót. Cái gì là chênh lệch? Đây chính con mẹ nó là chênh lệch chứ đâu, trong khi bọn hắn vừa đói vừa khát, lại chật vật chống lại đám hung thú, thì lũ người này ăn sung mặc sướng, nước nôi đầy đủ chẳng phải lo gì. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng hắn.

Quay sang thấy Hanz đang chỉ trỏ một đám người, hiếu kỳ, Aliot vội vã chạy lại hỏi:

-Đại ca, bọn hắn đang làm gì thế?

Hanz kiên trì giải thích cho hắn.

Aliot nghe xong mà choáng hết cả đầu, nhất thời không thể nào tiếp thu hết. Một đống thứ nào là chặt cây lấy gỗ, sau đó xẻ gỗ bằng thứ đồ vật có những chiếc răng ghê người gọi là lưỡi cưa kia, rồi lại bào, mài, làm sạch gỗ, nhìn những món đồ lạ hoắc ấy, Aliot cũng chẳng thể nào tưởng tượng được sao tên đại ca ngốc này của hắn có thể nghĩ ra được.

Hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, Hanz nhếch môi vỗ vai hắn một cái: "Đi, đại ca cho ngươi xem thứ này được làm ra từ gỗ".

-Thứ gì? Có thể nói cho ta nghe không? Những thứ lạ lùng nãy giờ nhìn thấy đã triệt để kích thích trí tò mò và ham học hỏi của Aliot.

Trông thấy vẻ mặt hưng phấn của gã, Hanz chỉ ném lại một câu:"bí mật" sau đó xoay người bước đi, đại ca thần thần bí bí càng làm cho Aliot hưng phấn và tò mò hơn, không biết thứ này sẽ tuyệt vời ra sao? Vứt lại những suy nghĩ trong đầu ra, Aliot nhanh chóng đuổi theo Hanz.

Hai người bước đến trước một căn nhà. Hanz quay đầu lại với Aliot cười hì hì : "Giới thiệu cho ngươi, đây là nhà ta"

Hanz chẳng biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả biểu cảm của tên đệ đệ hắn nữa, chỉ thấy giờ phút này, mồm của Aliot há to đến nỗi nhét vừa cả quả táo vào, hàm thì rớt đến tận đất, hai tay run run chỉ trỏ, cặp mắt trợn ngược, mồm mấp máy không phát ra tiếng. Nhìn một màn này, trong lòng Hanz khoái chí lắm, hắn chính là muốn đả kích tên nhóc này cho hả giận mà.

Sau một hồi lâu, Aliot lúc này mới bình tĩnh lại một chút, chạy ngay đến lắc mạnh tay Hanz, kích động nói: "Đại...đại ca, ngươi, ngươi làm như thế nào mà có thể xây nhà trên cây, quả thật quá thần kì, ngươi...ngươi mau nói cho ta, mau ...mau lên"

Lúc này Hanz đã buồn cười lắm rồi, quyết định không định trêu đùa hắn nữa, kể sơ lược một chút cho hắn nghe, đương nhiên có vài thứ được lừa rằng có được từ những lần triệu hoán của hắn. Aliot hiện giờ đang cực kì kích động, nghe câu được câu không bèn bỏ ngoài tai luôn, hưng phấn chạy luôn lên cầu thang phi nhanh vào nhà.

Như một tên nhà quê ra phố, chăm chú ngắm nhìn, sờ soạng, cảm thán.

- Đây là cái gì?

- Là bình hoa giả, nó sẽ không bao giờ héo, chỉ là không có mùi thơm thôi.

-Thật tuyệt vời, vậy mà có thể không chết, vậy đây là cái gì?

-Là ghế, là đệm, ngồi lên sẽ rất ấm đấy.

-A, đúng là ấm thật, vậy đây là cái gì?

-Là ly thủy tinh, dùng nó để đựng rượu và nước uống.

-Ồ, thật hay...còn đây là cái gì, a, sao lại có cả tên nào giống hệt ta thế kia ?

-Là gương, nó sẽ phản chiếu hình ảnh của ngươi bên trong nó.

-Ồ quả thật quá kỳ diệu...thế còn thứ to trơn trượt này là gì?

-Là bồn tắm, ngươi có thể chui vào đó tắm đấy, bên trên là vòi hoa sen, ....

Liên tiếp là những câu hỏi của tên nhóc kia khiến cho Hanz phải giải thích liên tục và tỉ mỉ, bởi vì hắn biết nếu qua loa thì với tính cách của thằng nhóc sẽ chẳng thể chấp nhận được, hắn muốn hiểu thật thấu triệt mọi vấn đề mà hắn tò mò.

-Ta yêu tất cả chúng nó, không thể tin được đại ca ngươi có thể làm ra những thứ này. Hay ngươi cho ta căn nhà này đi. Cầu xin ngươi, đại caaa! Aliot đáng thương nài nỉ.

-Có cái đuồi bầu! Cho ngươi thì ta ở đâu, căn nhà này ngươi biết ta phải đánh đổi biết bao tinh hoa... À nhầm biết bao tinh thần và công sức để tạo ra nó không? đợi đi, ta sẽ xây cho ngươi một căn nhà khác tốt không kém. Hanz dụ dỗ.

Sau khi đi lên tầng 2, vẻ mặt của Aliot từ hưng phấn chuyển qua thèm khát rồi, nào là nhà bếp, bàn ăn, nơi nghỉ ngơi, vui chơi, ngồi hóng gió,... Rồi lại còn cả tấm kính trong suốt kia nữa, có thể nhìn mọi vật từ bên ngoài mà vẫn ngăn mưa ngăn gió, quá kì diệu.

Và khi đến tầng 3, cảm giác đứng giữa đại ngàn làm cho Aliot như điên rồi, hắn thèm khát căn nhà này còn hơn cả muốn cưới vợ nữa. Sau một hồi nài nỉ van xin, mãi cho đến khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ Hanz mau chóng xây cho hắn một căn nhà y hệt. Thì lúc này, Aliot mới cười ha hả thật to, mơ mộng đến căn nhà trong mơ của mình, mà chẳng hay biết gã đại ca kia của hắn đang bĩu môi khinh thường nhìn mình. Hắn làm sao có thể biết được tên ngồi trước mặt hắn này đâu còn là một người thành thật mà hắn biết trước đây, thật đáng thương cho Aliot mà!









Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.