Đến tận buổi chiều tà, Hanz mới tỉnh giấc, đã rất lâu rồi hắn mới nằm trong chăn ấm đệm êm, có một giấc ngủ ngon đến như thế. Vươn vai một cái, cảm giác bản thân tràn đầy năng lượng. Liếc nhìn thấy giai nhân bên cạnh, một cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy hắn. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà kia, ngắm nhìn thật kĩ " con mèo nhỏ " trước mặt , hắn âm thầm cảm khái " thật đúng là một vưu vật mà!" rồi cúi nhẹ người xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Nhìn xuống bầu ngực sữa đang phập phồng hô hấp kia, máu mũi Hanz suýt thì phọt ra, một ý nghĩa tà ác xuất hiện trong đầu hắn.
Ác quỷ hiện ra :" Cẩu độc thân! Ngươi còn chờ gì nữa, làm một hồi cầm thú đi, nàng không biết đâu, cho dù biết được thì nàng cũng là người của ngươi, sợ cái đếch gì, cơ hội tốt như vậy mà không tranh thủ, ngươi chắc chẳng phải đàn ông ?"
Ngay lập tức một vị thiên sứ khác cũng bất ngờ hiện lên :" Ngàn vạn đừng làm thế, ngươi có nhớ nàng vì sao lại sợ con người không? lại sợ quý tộc không? Hãy dùng tình cảm chân thành để cảm hóa nàng, nếu ngươi làm như tên khốn kia nói, ngươi sẽ mất nàng vĩnh viễn"
Dứt lời, 2 tên tranh qua tranh lại cãi nhau ủm tỏi.
Hanz lúc quay sang phải gật một cái, lúc quay sang trái cũng gật một cái, hồi lâu thành lắc đầu cuồi cuội.
Dứt khoát đứng dậy cách xa thứ "vưu vật" kia. Tranh thủ lúc người gặp nạn mà hôi của không phải bản tính của hắn, hắn cũng chẳng phải là ngựa giống mà suy nghĩ bằng thân dưới, chút suy nghĩ "không thuần khiết" ấy nhanh chóng được dập tan trong đầu. Hanz liếc nhìn về nơi xa, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Thất thần vài phút đồng hồ, đang tính quay đầu bước đi, thì một bóng người bé tí đập vào trong mắt hắn. Phải biết tầng thứ ba này của hắn cực kỳ cao, lại còn được bao bọc bởi toàn bộ kính trong suốt, nên đứng từ đây phóng tầm mắt hầu như có thể bao quát toàn bộ cánh rừng này. Sau bóng người kia là từng bóng, từng bóng người liên tiếp hiện ra, rồi một rừng người dày đặc theo sát phía sau làm cho Hanz kinh hãi tột độ, tim đập loạn xạ, mồ hôi ứa ra.
"Chẳng lẽ có bộ tộc nào đấy phát hiện ra nơi này và muốn xâm chiếm?" Đấy là câu hỏi đầu tiên phát ra trong đầu Hanz, không dám nghĩ tiếp, hắn lay mạnh người Natalia để cô nàng tình lại, nói cô nhanh chóng xuống bên dưới tập hợp có chuyện cực kì quan trọng, mà chẳng kịp kể liền tức tốc chạy ra khỏi căn nhà, đến trước một cái tháp cao khoảng chừng 1m, thò tay vào rung một quả chuông bạc được đổi về chuyên dùng để triệu tập mọi người.
"Leng keng! Leng keng" Tiếng chuông thánh thót vang lên, đám người đã được dạy, tuân theo lệnh triệu tập nhanh chóng buông bỏ mọi công việc của mình hớt hải chạy về phía này, đám người Thần Vệ Quân tốc độ nhanh nhất, từng người từng người xếp thành một hàng ngang thẳng tắp. Đây chính là lực lượng tinh nhuệ duy nhất lúc này Hanz có thể dựa vào để chiến đấu chống lại đám người lạ mặt kia. Hiện tại cả Artemis và Thần Thú Quân đều ra ngoài săn thú chưa quay lại, không thì hắn cũng chẳng gấp gáp đến mức ấy.
Một lúc sau, tất cả đều đã tập trung đầy đủ, thuật nhanh lại một màn vừa rồi, Hanz hô to:" Hỡi những con dân của ta, đây sẽ là một hồi chiến đấu ác liệt, một cuộc sống tươi đẹp hơn dành cho các ngươi đang chờ ở phía trước, hãy dùng đôi bàn tay này, xẻ thịt uống máu quân thù, đặt những viên gạch tiếp theo tạo nên vương quốc hùng mạnh này, những ai rời khỏi, ta không ngăn cản, những ai muốn cùng ta kề vai sát cánh chiến đấu, tất cả cầm lấy vũ khí trong tay, cùng ta XÔNG LÊN giết địch....hhh"
Chẳng một ai quay đầu rời đi, tất cả nhanh chóng tìm kiếm những thứ vừa tay của mình, quyết chiến với kẻ thù, nhìn những gương mặt tràn đầy quyết tâm kia, Hanz cảm thấy một trận ấm lòng, cùng với đó là một trách nhiệm gánh vác càng cao hơn đối với hắn.
Một trận hình kinh người được dựng nên, đứng đầu là Hanz cùng với Natalia, cả hai đều nắm chặt bảo kiếm cùng chủy thủ trong tay, tiếp theo là những những tên to con lực lưỡng của Thần Vệ Quân, lăm lăm những cây rừu chiến, chùy gai, vẻ mặt như lang như hổ nhìn về nơi xa xăm như chỉ trực chờ con mồi vào tầm ngắm là xông lên đồ sát. Tiếp sau nữa là đám nam nhân trông không được đô con cho lắm, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, gương mặt hơi căng thẳng một chút, tay cầm đủ loại cuốc thuổng gậy gộc, bất cứ thứ gì thuận tay đều cầm vào. Đứng cuối là phụ nữ ,trên vẻ mặt có thể thấy rõ sự sợ hãi, nhưng kiên trì không lùi bước, bởi vì đằng sau bọn hắn là con của bọn hắn, là cha mẹ bọn hắn, là nơi sinh sống của bọn hắn. Vì vậy, quyết chiến chứ không thể lùi bước.
Cái gì đến sẽ đến, tên địch nhân đầu tiên cũng đã lọt vào tầm mắt của bọn hắn, rồi tiếp theo một mảng lớn người hiện ra theo, tất cả đều nắm chặt vũ khí của mình, hô hấp ngưng trọng, không khí im lặng đến đáng sợ, chẳng một ai dám thở mạnh, nội tâm đều có chút tư vị khó hiểu trước bờ vực sinh tử, thời gian càng trôi đi thì thời khắc nghênh địch của bọn hắn cũng sẽ tới, Hanz bây giờ nội tâm có chút hoảng loạn, nói quyết chiến sinh tử không phải là giả, nhưng mà làm gì có ai không sợ chết, cầm thanh bảo kiếm tùy thời rút ra, mồ hôi trên trán hắn cũng đã lấm tấm.
Thấy Hanz như vậy, Natalia chủ động nắm lấy tay hắn, đôi mắt sắc bén thêm vài phần, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!" .
"A, gì? Cái gì cơ?" Hanz sửng sốt trong lòng, lắc đầu cười khổ, rõ ràng đây là lời thoại của hắn a, lại để cho cô nàng cướp mất, thật xấu mặt đàn ông mà.
" Ừm, cảm ơn, những kẻ muốn đụng vào cô trước hết cũng phải bước qua xác ta đã !" Hanz ngượng ngùng đáp lại một câu, bàn tay dùng thêm lực nắm chặt tay cô nàng.
Thời gian lặng lẽ trôi, chỉ thấy bóng người kia dần dần rõ ràng lên. Hanz giơ tay thật cao hô to: "Vì Dressora mà chiến!!! Tất cả xô..." .
Nhưng chưa hô xong hết câu, một âm thanh rống to làm tất cả bọn hắn khựng người lại.
"Bệ hạaaaa!"
Theo tiếng âm thanh vọng lại, Hanz cùng mọi người ngơ ngác trừng to mắt nhìn qua, một màn này làm cho bọn hắn sửng sốt, chỉ thấy đằng xa một đám người đông nghìn nghịt tiến đến, đoán chừng phải hơn 100 người cả già cả trẻ.
Mà mấy tên đi đầu không phải ai khác, "chính con mẹ nó là 3 tên thuộc Thần Thám Quân a!", giờ khắc này trong lòng Hanz đúng là muốn chửi cha bới mẹ không thôi.
Tiếp theo ngay sau đó, là một gương mặt in hẳn mấy chữ" cực kỳ đáng ghét" ngay trên trán, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn hiện ra trong kí ức bản thể mà hắn nhập vào này.
"Aliot"
Cái tên này ngay lập tức hiện ra trong đầu Hanz, sau đó là một tràng những kí ức như cuộn băng bật lên, đây chính là một cánh tay trái đắc lực của hắn lúc còn ở thị trấn Troys, một người bạn, một người em đã cùng hắn lớn lên từ lúc tới mảnh đất này, cả hai đều chẳng còn người thân, bởi vì chung hoàn cảnh, lại thường xuyên chơi cùng nên hai anh em rất yêu quý nhau, tên nhóc Aliot này còn là một người cực kỳ mạnh mẽ và thông minh.
Nói chung là nếu chiếu theo thế giới kia của Hanz mà nói thì gọi là" văn võ song toàn". Chỉ có điều... Tên này vô cùng đáng ghét. Là một người hết sức đơn thuần, thật thà, bản thân Hanz trước đó luôn bị gã bày trò trêu chọc. Hanz nhớ tới trong đoạn kí ức về thằng nhóc này, ngày bé tên kia còn đem rết bỏ vào cốc nước của Hanz khiến hắn sợ đến mức ngã bổ nhào từ trên ghế xuống khiến tên kia hả hê cười to hay là nhân lúc hắn ngủ, bê hắn ném vào rừng rồi rời đi, để đến khi Hanz tỉnh giấc thì sợ hãi không thôi, rồi vô số những trò đùa dở hơi cám lợn từ bé đến lớn mà gã bày ra đối với bản thân mình. Nhưng mà sau những trò đùa ấy thì gã em này của hắn vẫn đối với hắn rất tốt.
Còn nhớ lúc 7 tuổi, trong lúc lánh nạn ở thành Iris, có một lần hắn bị Aliot rủ rê, lén mọi người ra ngoài chơi để rồi đụng phải đám con nít khác lớn hơn bọn hắn vài tuổi, lúc đấy bên cạnh không có Artemis, Hanz bị bọn chúng trêu đùa đến phát khóc, khiến cho Aliot đứng bên cạnh cực kì tức giận, một mình xông lên tả xung hữu đột cùng đám người cao hơn hắn cả cái đầu. 2 anh em ôm mặt mũi bầm dập về khiến cho Artemis vừa thương vừa giận. Để rồi lúc cha mẹ bọn hắn đến đòi xử lý 2 đứa trẻ, Artemis lôi mấy gã đàn ông ra xả giận tại chỗ, khiến bọn hắn cúp đuôi đi về.
Từng ký ức hiện rõ mồn một trong đầu Hanz.
-Đại ca vẫn khỏe chứ?
Một tiếng gọi đáng thức Hanz dậy từ trong miền hồi ức, chỉ thấy Aliot tiến đến khoác tay lên bả vai hắn nhe răng cười.
Lúc này, Hanz đã bình tâm lại, nhíu mày hỏi:" Chuyện này là sao? Các ngươi kể rõ ta nghe xem nào?"
Sau khi Aliot cùng 3 tên lính kia tường thuật lại mọi chuyện thì Hanz mới hiểu ra. Thì ra lúc chia người thành nhiều nhóm tản đi khỏi thị trấn, tên nhóc kia cũng đã dẫn mọi người vào rừng trú ngụ, trải qua nhiều lần tìm kiếm, hấp thụ những nhóm người khác, dưới sự dẫn dắt của Aliot, số nhân mạng trong đám người bọn hắn đã lên tới con số 293 người. Về phần 3 tên Thần Thám Quân kia, sau khi chạm mặt đám người Aliot đang đi tìm kiếm nguồn nước, hai bên nhận ra nhau, biết được bên này có điều kiện sống tốt như vậy, Aliot không một chút do dự liền dẫn theo đám người đầu nhập Hanz.
Sau khi nghe xong, Hanz hết sức vui mừng, 293 con người, nếu kết hợp với bọn hắn thì nhân số sẽ lên tới gần 500. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho Hanz đi ngủ vẫn có thể cười được, lại thầm cảm thấy tên nhóc này quá giỏi giang, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tập hợp được từng ấy người, mặc dù trong lời kể của gã có thể biết được cuộc sống của bọn họ trải qua khó khăn, chật vật như nào, nhưng để dẫn dắt được từng ấy người tại thời tiết khắc nghiệt này cũng là quá xuất sắc.
Nhưng ngay sau đó, như nhận ra vấn đề, hắn nghiến răng trầm giọng với một gã Thần Thám Quân: " Các ngươi làm rất tốt, nhưng tại sao không về trước thông báo để mọi người chuẩn bị? Mà bày ra trận hình hết sức dọa người như vậy? "
-A!!! Là... Là ý của ngài Aliot thưa bệ hạ! Ngài... Ngài ấy nhất quyết bảo phải làm như thế để tạo bất ngờ cho bệ hạ ạ! Tên kia ngập ngừng nói
Cái con mọe! Bất ngờ cái rắm a, các ngươi làm chúng ta hoảng sợ như vậy mà gọi là bất ngờ a? Hanz chửi cha bới mẹ trong lòng, nhưng bên ngoài giữ vẻ tươi cười khó coi, đoạn nghiến răng ken két cười nói: "Ồ không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi, nếu đã như vậy mọi người đi đường chắc cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm tối, hôm nay ta sẽ mở tiệc đón mọi người, nếu đã là người mình, thì hãy xem như đây là nhà của các ngươi!"
Nói rồi, không để ý đến những tiếng cảm ơn rối rít của mọi người, hắn phất tay kêu đám người đã buông lỏng vũ khí trong tay và thở phào nhẹ nhõm quay trở lại, nhanh chóng cùng những người mới dựng lều để đêm nay có chỗ ngủ.
Sau đó Hanz cầm tay Natalia dắt đi, bỏ mặc Aliot đứng như trời trồng ở đấy.
Một bộ ẩn cư sau màn, thả phân thân đánh quái cày map cực hay, đã end. Hãy nhập hố