Cờ-rắc!Trong hư không vang lên tiếng nứt vỡ lanh lảnh.Ống tay áo Vô Định rộng rãi bị chủy Diệt Không xé ra.Nhưng Chí cũng vô cớ vị đưa vào trong hỗn độn loạn lưu.Đối với hắn, dĩ nhiên nơi này không tính là đầm rồng hang hổ gì, thậm chíkhông chừng còn có nguy hiểm.Chỉ có điều, cũng vì vậy mà hắn thoát khỏi phạm vi đạo trì, tạm thời không thểchi phối những “kẻ phản loạn” Phi Tiên môn, Vu tộc, Huyền tộc, Yêu tộc.Chỉ cần nhóm người Kỷ Linh Hàm không phản ứng chậm, có lẽ chạy trốnkhông khó.Chí không vội vã trở về, mà là vô cùng hứng thú nhìn Vô Định đối diện.“Hào quang lý niệm ư?”Có thể mạnh mẽ dẫn hắn tới đây, chỉ có sức mạnh hào quang.Ngoài nó ra, cho dù lực thanh hay là lực trọc, đều không thể khiến thực lực hắntồn tại lớn mạnh xưa nay chưa hề có không thể ngăn cản trong một thời gian.Vô Định gật đầu.“Ta cũng hơi bất đắc dĩ.”“Thật không hổ là ngươi, ngay cả lý niệm cũng muốn trốn tránh.”Chí chuyển hướng, lạnh lùng cười nói: “Nếu đã như vậy, vì sao ngươi khôngchạy trốn tiếp?”“Cần gì phải chui ra làm kẻ địch với ta, tự tìm đường chết?”Vô Định không bởi vì lời nói đằng đằng sát khí của hắn mà lộ ra vẻ sợ hãi,chẳng qua là khẽ thở dài một hơi.“Thời kỳ kỷ nguyên thứ hai, ta từng nợ Bà Sa Ngọc nhân một ân tình.”Chí lập tức phản ứng lại.“Lần này là nàng thỉnh cầu ngươi ra tay?”“Đúng vậy, thế nên ta sẽ vì nàng mà ra tay một lần, huống hồ…”“Huống hồ cái gì?”Chí có chút hối hận, sớm biết thì lần trước trực tiếp phá hủy hạt trân châu TiênMẫu nỲ.Lúc ấy hắn cảm thấy thời đại thuộc về “người phát ngôn của Thiên Đạo” đãhoàn toàn trôi qua, hôm nay chỉ là kéo dài chút tro tàn mà thôi, căn bản khôngđáng được coi trọng.Nào biết, chút tro tàn cuối cùng trước mắt còn có thể mở một đường cho hắn.“Huống hồ thế giới này rất tốt, vì sao nhất định phải hủy diệt nó, với thiên phútài tình của ngươi, muốn trở nên mạnh mẽ hẳn là còn những phương thức khácnữa…”Vô Định coi như là tận tình khuyên bảo, nhưng Chí nào nghe được tiếp loạichuyện cũ mèm này.“Được rồi, ngươi vẫn nên suy nghĩ làm sao sống sót từ trong tay ta.”Hắn lấy chủy Diệt Không lần nữa, trong mắt nổi lên sát ý lạnh lùng.“Nếu lựa chọn ra tay giúp nàng một lần, vậy thì phải nhận trả giá cho lựa chọn!”Cùng lúc đó, bên kia, đám người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, Thánh Hoàng, Lăngđã chạy ra khỏi “thế giới mới”.Nhìn phía ngoài hỗn độn loạn lưu mịt mờ vô tận, trong một thời gian mọi ngườikhông biết đi đâu về đâu.“Chúng ta nên đi nơi nào?”“Trời đất to lớn, tựa như đã không có đất cho chúng ta dung thân.”Bạch Vô Khải của Huyền tộc quay đầu nhìn liếc mắt về phía tộc nhân khôngthấy đâu, cất cao giọng nói: “Khương hiền giả và Chí có thể sáng tạo ra thế giớingoại thể đủ để che chở mọi người, không phải chúng ta không thể!”Huyền Minh của Long tộc gật đầu lia lịa.“Đúng vậy, Cổ Thánh nơi này của chúng ta cũng hơn ngàn người, dưới sự hợplực, tất nhiên có thể tạo ra kỳ tích.”Các nhân vật thống lĩnh quân như Băng Cực của Băng Tộc, Minh Đồng của Vutộc, Tỉ Trường của Hoang tộc cùng với Quy Tàng, Khúc Vọng lao nhao đứngdậy.“Chúng ta không thể luôn nghĩ tới việc lệ thuộc vào Khương tiên tri, bản thâncũng cần cố gắng.”“Phải, hợp mưu hợp sức, không thể không giải quyết được nguy hiểm!”“Cao thủ các tộc đồng tâm hợp lực, đắp nặn một gia viên chung cũng khôngphải là điều không thể.”Lời của bọn họ nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, sinh linh các phái các tộc phíasau vốn dĩ còn rất sa sút tinh thần, lúc này ý chí chiến đấu lại sục sôi.Chỉ là mới vừa rồi mọi người bay không bao xa, chạm mặt xuất hiện một hạttrân châu.“Đi theo ta.”Âm thanh quen thuộc của Tiên Mẫu vẫn lạnh lùng.Mà đối với kẻ địch một thời, bây giờ nhóm người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề cólòng tin tưởng cực cao.Tin tưởng đến mức thậm chí không hỏi nàng tới từ đâu, lại muốn dẫn bản thânđi nơi nào, mà cứ đi theo như vậy.Khi “Tiên Võ châu” khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người, một trận tiếng thánphục khó có thể tin bộc phát tại chỗ, mà ngay sau đó chính là tiếng hoan hôrung trời.“Trời ạ, thì ra là còn có đào nguyên thế ngoại ở nơi này?”“Tiên Võ châu vẫn còn tồn tại ư?”“Cả Nguyên Tiên giới không bị đại ma đầu đó cắn nuốt sao? Sao còn có TiênVõ châu?”“Ta nhớ ra rồi, năm đó Tiên Võ châu bị Vô Định Cổ Thánh ẩn giấu, không ngờhôm nay thành thiên đường duy nhất không bị cắn nuốt.”Mọi người vội vàng vọt tới đào nguyên thế ngoại, sau đó phát hiện chung quynó vẫn không thể so sánh với Nguyên Tiên giới.Cho dù là tầng thứ vị diện, độ dày tiên lực, cũng vĩnh viễn không đạt tới trìnhđộ trước đây, ba ngàn quy tắc cũng không hoàn chỉnh.Chẳng qua tốt xấu lần này có thể chịu tải mấy tỷ sinh linh tới, có thể cung cấpcho họ một dải đất sinh sống, đã coi như là cực kỳ khó khăn.Quan trọng nhất chính là, nơi này tồn tại tuần hoàn, có thể gọi là một thế giới.Mọi người đợi đã lâu, rốt cuộc đợi đến khi Vô Định Cổ Thánh trở về.Thực lực “Cổ Thánh uy tín lâu năm” này không lường được, lúc này thấy gầnđất xa trời, mặc dù mặt ngoài không có vết thương, nhưng trạng thái uể oảikhiến người khác lo lắng hắn chết bất cứ lúc nào.Hiện trường không có ai khinh thường hắn vì điều này, bởi vì hắn sống trở lại từtrong tay Chí.Hạt trân châu màu trắng nhanh chóng bay đi, Tiên Mẫu vội vàng hỏi: “Thươngthế của ngươi như thế nào?”Gọi Tiên Võ châu là thiên đường là vì tồn tại do Vô Định Cổ Thánh, nếu hắnvẫn chết, vậy rất nhanh cũng sẽ sụp đổ ở đây. Đến lúc đó, bọn họ lại lưu lạckhông nhà để về lần nữa.“Tạm thời không chết được.”Có người lo lắng hỏi: “Chí có đuổi giết tới đây không?”Vô Định chậm rãi nói: “Hẳn là hắn không tìm được nơi này.”Câu trả lời không quá chắc chắn, khiến tâm trạng mọi người nặng nề vài phần.Nhưng vào lúc này, một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào lỗ tai mỗingười.“Thì ra các ngươi ở chỗ này.”Tất cả mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn vui mừng, thậm chí Kỷ LinhHàm suýt nữa đổ lệ tại chỗ.Bởi vì giọng nói kia thuộc về Khương Thành.“Khương chưởng môn!”“Khương hiền giả, là ngươi sao?”“Khương tiên tri, quả nhiên ngươi còn sống!”Bọn họ lập tức nhìn về phía âm thanh, nhưng cho dù cảm giác như nào lạikhông thể thấy hình bóng quen thuộc.“Khương chưởng môn, ngươi ở nơi nào?”“Bổn tọa có ở mọi nơi.” âm thanh Thành ca truyền đến từ bốn phương támhướng.Mọi người lập tức uống viên thuốc an thần.Được, vẫn là mùi vị vua làm màu quen thuộc, nhìn dáng dấp không chỉ cònsống, hơn nữa còn sống rất thoải mái.Vài giây sau, Khương Thành với mức độ anh tuấn, đẹp trai năm đó không hềgiảm lóe sáng lên đài.“Rốt cuộc ngươi đã trở lại rồi!”Kỷ Linh Hàm lập tức nhào tới, ôm ca một cái dào dạt tình cảm.Mặc dù chuyện phân hợp tương tự đã xảy ra quá nhiều lần, nhưng quá trình mỗilần vẫn khiến nàng đau khổ.Mà ngay sau đó, nàng kinh ngạc.“Tiên thể của ngươi xảy ra chuyện gì, hình như cho ta cảm giác…”Ôm Kỷ Linh Hàm trong ngực, thấy nàng muốn nói lại thôi, Thành ca giúp nàngnói câu kế tiếp.“Hình như không giống một người phải không?”Trên thực tế, sinh linh các tộc hoan hô nhảy nhót ở phía sau đã nhận ra khácthường của hắn