Trong suy nghĩ của Chí, có lẽ một kích của bản thân có thể đánh tan kiếm đạothập tứ trọng của Thu Vũ Tuyền.Bởi vì so với giao thủ lần trước, thực lực của hắn tăng lên quá nhiều.Không chỉ hấp thu toàn bộ căn nguyên thế giới chuyển hóa thành lực thanh,những năm này lại hấp thu phần lớn đạo hạnh, cảnh giới không giống thuở banđầu nữa.Mấu chốt nhất chính là, bản thân dùng lực thanh sâu không thấy đáy, mà thứThu Vũ Tuyền dùng lại chỉ là tiên lực bình thường trong cơ thể.Hai người va chạm, hào quang của Thu Vũ Tuyền một khi rơi vào thế hạ phong,tiên lực tự nhiên sẽ bị lực thanh nghiền áp hoàn toàn.Mà “hào quang bản ngã” của mình đương nhiên cao hơn cảnh giới hào quangcủa nàng.Nhưng khi công kích của hai người thật sự va chạm vào nhau, hắn mới pháthiện mình suy nghĩ quá lạc quan.Đối mặt chủy Diệt Không, kiếm đạo thập tứ trọng của Thu Vũ Tuyền không cóchút hạ phong.“Ngươi lại sáng tạo ra sức mạnh mới?”Trong mắt Chí mang theo sự kinh ngạc nồng đậm.Nếu như chỉ là sức mạnh bình thường, hắn chỉ coi là một trò đùa.Có rất nhiều sức mạnh khác nhau trong giới tu luyện, yêu lực gì đó, nguyên lực,hồn lực, huyết lực, lực vật, kiếm lực, lực tử…Dù sao đều là chung một gốc, tất cả đều thuộc về chi nhánh hệ thống thanh khímà thôi.Nhưng lúc này, sức mạnh Thu Vũ Tuyền thi triển chẳng những không liên quanvới hệ thống thanh khí, đồng thời cũng không liên quan với hệ thống trọc khí.Bởi vì nguyên nhân này, trong một thời gian Chí không thể tạo thành áp chế ởtrên sức mạnh.“Sức mạnh trong thiên địa chỉ là thanh và trọc, sao có thể tồn tại loại thứ ba?”Mượn chiến đấu, hắn cẩn thận lĩnh ngộ một phen.Phát hiện loại sức mạnh này của Thu Vũ Tuyền cũng không thể nào áp chế chủythủ của mình, hiển nhiên tầng thứ cũng không cao hơn lực thanh, điều này khiếnhắn thở phào nhẹ nhõm.Mà theo thời gian chuyển dời, hắn phát hiện chỗ đặc thù hơn nhiều.Loại sức mạnh thứ ba thần bí của Thu Vũ Tuyền và hào quang “kiếm vô địch”của nàng vô cùng phù hợp, hình dạng hai người như một thể, giống như sứcmạnh phối hợp.Chí nghi ngờ trước, chợt kinh hô.“Ngươi lại lợi dụng hào quang thay đổi tiên lực, sáng tạo ra sức mạnh thiên địathật sự thuộc về mình ư?”Đúng vậy, chỉ có giải thích này.Thu Vũ Tuyền có lý niệm hào quang, bản thân chính là một tiểu thiên địa.Thế nên loại sức mạnh cải tạo từ hào quang, hoàn toàn không thuộc về thiên địacủa Nguyên Tiên giới, hiển nhiên không liên quan với hai loại khí là thanh vàtrọc khí.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chí suýt nữa không nhịn được than thở một tiếng.Thật là thiên chi kiêu nữ, thời gian Thu Vũ Tuyền bước vào lĩnh vực “lý niệmhào quang” muộn hơn hắn, nhưng ở khu vực này, nàng đạt tới độ cao vượt quabọn họ.Đó là thiên phú cao hơn, hay là ý chí kiên cố hơn, hoặc là chấp niệm càng mãnhliệt, Chí không biết.Hắn chỉ biết trong bốn “kiệt tác” năm đó, Thu Vũ Tuyền là người có thiên phúkém nhất, mà bây giờ kinh diễm tuyệt thế nhất lại là nàng!Chỉ là… đáng tiếc.“Ngươi thiếu tích lũy sức mạnh, không có cơ hội bù đắp nữa.”Nguyên Tiên giới bị bản thân cắn nuốt, mà Thu Vũ Tuyền lại không thể giốngnhư Khương Thành ban đầu trực tiếp hấp thu hai khí là trọc và thanh khí tronghỗn độn.Tu vi của nữ tử này có hạn.Tự thân thiên địa nàng kinh diễm thế nào, chung quy vẫn còn quá nhỏ.Nếu như tu vi tương đối, có lẽ Thu Vũ Tuyền thật sự có thể chiến thắng Chí,nhưng đáng tiếc đây chỉ là nếu như.Bây giờ Chí thậm chí không cần thu hồi thế giới ngoại thể, cũng có thể đối phóvới nàng, hơn nữa lợi dụng Tứ thần khí và lực thanh, đẩy chiến đấu vào hìnhthức tiêu hao lần nữa.Theo thời gian chuyển dời, chiến cuộc dần dần bất lợi với Thu Vũ Tuyền.Nhóm người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, Mâu Vũ liếc mắt nhìn nhau, sau đóđồng thời gật đầu.“Không thể chỉ coi là người xem!”“Cho dù thực lực của chúng ta chênh lệch rất lớn, không thể thương tổn đượcma đầu đó, ít nhất cũng có thể quấy nhiễu một chút sự chú ý của hắn.”Nói xong, các nàng dẫn đầu bay lên, Chí phát ra công kích thuộc về mình trênbầu trời.Đối với lần này, Chí hoàn toàn không để ý.Chỉ cần thúc giục hào quang bản ngã, hắn có thể trực tiếp miễn dịch công kíchcủa những người khác.Huống hồ hắn hoàn toàn không cần ra tay, một vài thần sử và Thiên La xungquanh cũng sẽ trung thành bảo vệ chủ, thấy Phi Tiên môn và Vu tộc, Huyền tộcra tay với Thần Chủ của mình, đó gọi là cấp bách.“Dừng tay!”“Lớn mật!”“Ngăn cản các nàng!”Bởi vì lo lắng không ngăn cản được, thậm chí bọn họ còn lớn tiếng hô hàonhững tiên nhân xung quanh.“Chém giết một phản nghịch của Vô Địch minh, là trở thành thần sử tam đẳng!”“Chém giết một Thánh Tôn của Vô Địch minh, lại thành thần sử nhị đẳng!”“Chém giết một Cổ Thánh cấp chỉ huy của Vô Địch minh, lại thành thần sử nhấtđẳng, tương lai có tư cách thăng lên làm Thiên La sử!”Quyền hạn của Thiên La sử lớn bao nhiêu, có bấy nhiêu uy phong ở thế giớinày, những năm này mọi người đã nhận thức rất sâu.Dùng bốn chữ hình dung chính là vô pháp vô thiên.Bây giờ nghe thấy cơ hội đang ở trước mắt, có vài người lập tức không nhịnđược nữa.“Chí lại là trụ chính của vị diện chúng ta, ra tay với hắn chẳng phải là muốn hủydiệt người nhà của chúng ta rồi?”“Đúng vậy, nếu Chí chết, tất cả mọi người chúng ta sẽ xong đời!”Hai câu nói như vậy thôi mà bọn họ đã thuyết phục lương tâm của mình, khônghề để tâm ân tình che chở trước kia của Khương chưởng môn.“Phi Tiên môn, các ngươi còn không ngừng tay?”“Phi Tiên môn hành động nghịch thiên, hành vi yêu ma, người người đều giếtđược!”“Không sai, mọi người cùng nhau tiến lên…”Nhóm người Kỷ Linh Hàm vốn dĩ rất khó công kích được Chí, hiện tại phíadưới đột nhiên bay ra hơn trăm tên Cổ Thánh, mấy vạn Thánh Tôn.Mặc dù đối phó những thứ Thánh Tôn và Cổ Thánh không có áp lực gì, nhưngchung quy vẫn bị chùn chân lại, chỉ có thể nhìn Thu Vũ Tuyền tiếp tục mộtmình hăng hái chiến đấu.Điều duy nhất khiến các nàng cảm thấy vui mừng, chính là bộ quận quần tộccủa Lạc Tiên điện trước đây không gia nhập trận chiến này, ví dụ như ThiênTộc.Theo thời gian chuyển dời, Thu Vũ Tuyền đang tiêu hao sức lực trong chiến đấudần dần rơi vào thế hạ phong, sức mạnh bản thân từ từ thấy đáy.Mắt thấy trận đại chiến này sắp kết thúc với phần thua về nàng, trung tâm trậnchiến giữa hai người đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài trời đất mênhmông.“Ài…”Công kích đầy trời giống như đám mây bị thổi tan, một lão già người mặc cát yđầu đội mộc quan chậm rãi đi ra.Chí và Lăng ở nơi xa đồng thời lên tiếng kinh hô.“Mang!”“Vô Định Cổ Thánh?”Chí không tiếp tục ra tay, nhưng sắc mặt thoáng chìm xuống.“Không phải là ngươi thề từ đó không can dự mưa gió ngoại giới sao, tại sao,bây giờ phá vỡ lời thề rồi?”Những năm trước đây Nguyên Tiên giới bị cắn nuốt, bị quấy động đến long trờilở đất, Vô Định Cổ Thánh không rời núi, càng không bị người phát hiện tungtích.Thế cho nên bọn người Khương Thành suy đoán hoặc hắn chết, hoặc là đã rờikhỏi thế giới này.Không nghờ tới, hắn vẫn còn đó.“Chí, cho mọi người một con đường sống đi.”“Ngươi có tư cách gì nói lời như thế với ta?”Chí cũng không cho hắn mặt mũi, mà huy động chủy Diệt Không lần nữa,chuẩn bị xử gọn hắn.Cảnh Vô Định bị giết thê thảm không hề diễn ra.Đối mặt thần khí của Chí, hắn vung ống tay áo thật dài.