Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2568



Khương Thành vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay sau lưng làm màu.

Hắn cứ ngạo nghễ đứng sừng sững tại chỗ, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng

thèm động đậy.

Công kích của Cổ Thánh Hải tộc đối diện đánh lên người hắn giống như sóng

biển không ngừng vỗ vào đá ngầm mà đá ngầm vẫn không hề suy suyển.

Tuy sóng biển ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa nhưng va phải trọc thể vẫn

bị đồng hóa, tan rã hoặc trực tiếp phá hủy, không tổn thương được đến hắn.

Điều này khiến Khương Thành không khỏi thất vọng.

Hắn ước có ai đó có thể đánh xuyên qua thể trọc của mình.

Suy cho cùng, mỗi lần hắn muốn dùng sức mạnh của hệ thống thanh khí đều

mệt lả thở dốc, nếu thông ra được một con đường thì dễ rồi.

Đáng tiếc, Cổ Thánh Hải tộc đối diện cho thấy mình không làm được chuyện có

độ khó cao như vậy.

Cổ Thánh Hải tộc đã chết lặng.

Lúc ra tay, thấy Khương Thành không tránh không né, hắn còn nghĩ tên này sao

mà chậm chạp quá, không biết chiến đấu à.

Khi công kích đánh trúng Khương Thành, hắn suýt nữa nhảy lên hoan hô.

Đơn giản vậy là xong rồi?

Nhưng khi thấy một loạt công kích của mình đánh mất mấy phút, sát thương

vẫn là con số không, hắn không khỏi hoài nghi sâu sắc.

“Sao lại thế được?”

“Không thể nào!”

“Nhất định là ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác.”

Tìm cho mình một lý do để củng cố lòng tin, hắn hét lên với Khương Thành.

“Trốn trốn tránh tránh, có bản lĩnh thì ra đây đánh với ta một trận!”

Sau đó Thành ca thật sự thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Khương Thành bước ra, tay trái vung lên, vùng nước xung quanh người lập tức

bị đánh về trạng thái mảnh vỡ.

Theo quỹ đạo vung tay, tất cả mảnh vỡ không chịu khống chế mà ngưng tụ

thành hình người lần nữa.

Cổ Thánh Hải tộc kinh hãi. Biến cố này không phải do hắn chủ động tạo ra.

Hơn nữa hắn vốn không đỡ nổi.

Khi hắn tỉnh táo lại, một tay Khương Thành đã túm lấy cổ hắn.

“Ngươi định giết ta chỉ với chút thực lực như vậy?”

Giọng nói bình thản quanh quẩn bên tai hắn, mang theo sự lạnh lẽo chết người.

Cổ Thánh Hải tộc ra sức giãy dụa, lại phát hiện một thân sức mạnh Cổ Thánh

dường như đều bị bàn tay đó bóp chặt, trấn áp gắt gao, làm thế nào cũng không

vùng lên được.

Giờ phút này, cõi lòng hắn rúng động mãnh liệt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được mình đã chọc trúng một sự tồn tại không thể

tưởng tượng nổi.

“Không! Ngươi…”

Hắn vốn định hỏi, ngươi là ai?

Nhưng lúc thốt lên, sâu trong nội tâm hắn đã có một đáp án đáng sợ.

Nếu biết trước mình phải đối mặt là người kia, đừng nói chủ động khiêu chiến,

có cho hắn thêm một trăm lá gan, hắn cũng không dám có điều bất kính.

Song tất thảy đã muộn.

Soạt soạt soạt…

Muôn vàn mảnh vỡ tan thành bột phấn, như cát mịn rơi lả tả xuống đất, phát ra

âm thanh nhỏ vụn.

Một người đường đường là Cổ Thánh cứ như vậy bụi về với bụi, đất về với đất.

Tất cả đều sợ ngây người.

Tuy vị Cổ Thánh Hải tộc vừa rồi là bản thăng cấp nhanh, không có nguyên

nhưng dù sao cũng là Cổ Thánh.

Thế mà mới mấy phút đã chết rồi?

Vì lúc trước Cổ Thành Hải tộc đánh ra một vùng nước mênh mông, sức mạnh

khiến tất cả cảm quan của mọi người đều bị ngăn cách, cho nên họ cũng không

thấy được hình ảnh Khương Thành ăn trọn bộ công kích mà không chịu sát

thương gì.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn nhìn thấy cảnh tượng Khương Thành bóp cổ tên

Cổ Thánh kia.

Lúc đó đám tộc trưởng Hải tộc và Ý Hoành không phải không kịp ra tay cứu

giúp.

Song bọn họ đều sợ ngây người.

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, không kịp ngẫm nghĩ vì sao lại thế thì cuộc

chiến đã kết thúc rồi.

“Này…”

“Cái gì vậy?”

Những cao thủ của hai thế lực lớn đối diện hai mặt nhìn nhau, mà đám Ngọc Vũ

Cổ Thánh của Vô Địch minh phía sau Khương Thành lại không khỏi mừng rỡ.

Tuy Khương Thành chỉ giết chết một người phe đối diện nhưng dù sao cũng

chứng tỏ vị tân minh chủ phe mình có sức chiến một trận, phá vây cũng nắm

chắc phần thắng hơn nhỉ?

“Hay lắm!”

“Minh chủ uy vũ!”

“Minh chủ của chúng ta mạnh quá!”

“Vô Địch minh không dễ chọc đâu!”

Tính cả Qua Hổ, rất nhiều tiên nhân của Vô Địch minh đều reo hò.

Chém giết Cổ Thánh phe địch dưới ánh nhìn của bao người, trong mắt họ,

Khương Thành chính là minh chủ đáng tin cậy.

Gọi tiếng minh chủ cũng thuận miệng hẳn.

Cùng tỏ ra vô cùng hưng phấn còn có Tam Nhãn Hổ.

“Ca! Thật không hổ là ngươi! Vẫn uy phong như năm đó!”

Nó cọ tới cọ lui bên người Khương Thành, hận không thể vác Thành ca chạy ào

vào trận địch càn quét.

Song Khương Thành không thèm phản ứng nó, coi như không quen biết.

Lúc này, phe đối diện cũng tỉnh thần lại.

Tộc trưởng Hải tộc nổi giận.

“Khá lắm, ngươi dám giết tộc nhân của ta, đáng chết!”

Những cao thủ Hải tộc khác bên cạnh hắn cùng hô to, sát khí trùng tiêu.

“Giết hắn!”

“Thiên đao vạn quả!”

Chỉ chớp mắt, Khương Thành đã bị mười hai Cổ Thánh Hải tộc cùng với hơn

trăm Thánh Tôn bao vây.

Đám người này vừa gia nhập Vô Thượng Đạo Cực, đang thỏa sức mơ ước về

tương lai, kết quả Cổ Thánh trong tộc cứ thế chết đi, há lại không giận không

hận?

Ý Hoành Cổ Thánh không ngăn cản trận chiến lấy nhiều đánh ít này, mà lạnh

nhạt đứng ngoài quan sát tất thảy.

Mà đám Ngọc Vũ Cổ Thánh của Vô Địch minh lại không khỏi lo lắng.

Tuy đến giờ bọn họ vẫn chưa biết thân phận thật của Khương Thành nhưng hắn

vẫn là đồng đội của mình, cũng không thể để hắn bị quần ẩu đến chết được.

“Dừng tay!”

“Các ngươi có biết xấu hổ không?”

“Còn không dừng lại?”

Bọn họ đang định xông lên ngăn cản đám cao thủ Hải tộc, lại bị Tam Nhãn Hổ

chặn lại.

“Dừng dừng!”

“Xem cái đám chưa trải đời này, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?”

Ngọc Vũ Cổ Thánh chỉ vào Khương Thành bên kia, gấp gáp kêu lên: “Nhưng…

tân minh chủ của chúng ta bị vây công…”

Giờ hắn cũng không khỏi tán thành thân phận minh chủ của Khương Thành.

“Ta biết là vây công rồi.”

Tam Nhãn Hổ vênh mặt liếc nhìn hắn, khinh thường hỏi ngược lại: “Rồi sao?

Có vấn đề gì?”

“Chỉ có thế cũng đòi ngăn cản ca của ta?”

“Đừng coi thường hắn như vậy. Bình tĩnh lại cho ta!”

Lời hắn nói khiến hai phe địch ta đều hoài nghi có phải hắn là gián điệp muốn

bẫy chết người mình hay không.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức hiểu được Tam Nhãn Hổ lấy tự tin từ đâu ra.

Chỉ thấy giữa mênh mông nước đầy trời và sấm chớp vang rền, một thanh cốt

kiếm toàn thân sắc trắng ngang trời xuất thế.

Trên mũi cốt kiếm còn bám một vầng sáng màu trắng xám, có vẻ không hề nổi

bật giữa những công kích nối liền trời đất.

Nhưng khi thanh cốt kiếm này vẽ một vòng tròn ra xung quanh, công kích của

những tộc nhân Hải tộc đều dừng lại đột ngột, hóa thành bọt nước.

Ngay sau đó, cốt kiếm vẽ ra thế giới kiếm đạo thập tam trọng, bao phủ mười hai

Cổ Thánh trong đó có tộc trưởng Hải tộc, cùng với hơn trăm Thánh Tôn.

Chỉ chốc lát sau, cốt kiếm biến mất, thế giới kiếm đạo từ từ tan rã

Mà đám Hải tộc vừa rồi còn giết long trời lở đất không còn một ai sống sót.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.