Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2565



Phong Thiên cung cùng Vô Thượng Đạo Cực liên thủ, kế hoạch này hiển nhiên

không phải ý tưởng nhất thời hứng thú nổi lên ngày một ngày hai.

Không ai trong số hai đại trận doanh này có thể chấp chứa được sự tồn tại của

một thế lực bên thứ ba trung lập, vì vậy bọn họ sớm đã lên kế hoạch định loại

bỏ Vô Địch minh.

“Cho ngươi hai sự lựa chọn, hoặc là quy thuận đầu hàng, hoặc là chết!”

Tú Trưởng Cổ Thánh người đứng đầu Phong Thiên cung và Ý Hoành Cổ Thánh

người đứng đầu Vô Thượng Đạo Cực, hai người đứng ở hai bên, nhìn xuống

đám đông phía dưới như hai vị Môn Thần.

“Các ngươi tự mình chọn đi!”

Đối mặt thiên la địa võng xung quanh, nhìn vào đôi mắt sát khí đằng đằng, tất

cả tiên nhân của Vô Địch minh ở đây đều có chút tuyệt vọng.

Nhưng vào ngay khoảnh khắc này, không có một ai thực sự muốn di chuyển

bước chân mà đi đầu hàng cả.

Nếu những người này bằng lòng gia nhập vào hai phe lớn mạnh, thì bọn họ đã

đầu hàng từ bảy đời tám kiếp rồi.

Lý do gia nhập cái tổ chức lỏng lẻo phân tán Vô Địch minh này là để tránh khỏi

vòng xoáy của đại kiếp nạn, đồng thời không phải chịu quá nhiều ràng buộc.

Vậy nên bây giờ dù đối mặt với uy hiếp chí mạng, bọn họ cũng không cam lòng

cúi đầu.

Mà hơn ba trăm vị Cổ Thánh không hoàn toàn khoanh tay chờ chết.

Ngọc Vũ Cổ Thánh lúc này đang điên cuồng điều động cứu binh, đây là chỗ

dựa lớn nhất của bọn họ.

Một lúc sau, trong chính điện phía sau mọi người, một luồng sát khí đằng đằng

tỏa ra xung quanh, đẩy lùi toàn bộ mọi người xung quanh.

Ngay lập tức, tất cả mọi người dường như chìm trong núi xác biển máu tàn

khốc.

Sương khói đen như mực biến thành vô số dị tượng, như dã thú khát máu, như

ác quỷ đoạt mệnh.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, một con hổ yêu cao sừng sững, chân đạp

trên cơn gió khuấy động cùng với tiếng hổ yêu gầm liền xuất hiện.

Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, rất nhiều đệ tử Phi Tiên môn suýt chút nữa phun

nước tại chỗ.

Bởi vì con hổ yêu này chính là Tam Nhãn Hổ - “linh thú trông giữ môn phái”

mà bọn họ biết rất rõ.

Mặc dù Hổ yêu xuất hiện oai phong lẫm liệt, nhưng sau khi cảm nhận kỹ, thì

bọn họ phát hiện ra tu vi của nó vẫn là Thánh Tôn.

Thánh Tôn cũng là cao thủ một phương, nhưng để vào hoàn cảnh hiện có 800 vị

Cổ Thánh thì có vẻ không đủ để xem.

Tuy nhiên điều ngoài dự liệu của bọn họ là, ngay khi Tam Nhãn Hổ xuất hiện,

rất nhiều tiên nhân của Vô Địch minh đã cho một tràng pháo tay chấn động đất

trời.

“Tam Nhãn Hổ Đế đến rồi!”

“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”

“Không sai, chỉ cần Hổ Đế ra mặt, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết!”

Nhìn vẻ mặt vui mừng ngây thơ của bọn họ, trông giống như một người chết

đuối bắt được mảnh gỗ trôi dạt cuối cùng.

Bao gồm cả vị Ngọc Vũ Cổ Thánh, hàng trăm vị Cổ Thánh của Vô Địch minh

ngay lập tức tràn đến vây quanh lấy hắn.

“Hổ Đế tiền bối, rốt cuộc người cũng tới rồi.”

“Đại sự không hay rồi, Phong Thiên cung cùng Vô Thượng Đạo Cực đã liên thủ

đến tập kích chúng ta, chúng có ý định tiêu diệt toàn bộ chúng ta.”

“Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể ra mặt, nếu không chúng ta khó mà qua nổi

kiếp nạn…”

“Cầu xin Hổ Đế tiền bối giúp chúng ta đánh lùi kẻ địch!”

Thấy bọn họ biểu hiện như vậy, Phi Tiên môn đệ tử cảm thấy vô cùng ảo diệu.

Bọn họ hoàn toàn không thể lí giải tại sao những vị Cổ Thánh này lại đặt hy

vọng vào một con Hổ yêu chỉ có tu vi của một vị Thánh Tôn.

Chẳng lẽ, Tam Nhãn Hổ cũng giống như Khương chưởng môn, cũng giỏi vượt

cấp giết địch, hơn nữa còn là vượt mấy cấp giết địch?

Hoặc là, hắn giấu tuyệt chiêu gì đó, trong nháy mắt có thể giết chết một lượng

lớn Cổ Thánh?

Tam Nhãn Hổ - người được tất cả mọi người ngưỡng mộ, rõ ràng là có chút

muốn ngộp thở vào lúc này.

Cằm hắn cao đến mức gần như có thể bắn trúng được mặt trời rồi, giọng nói

lạnh lùng kiêu ngạo vang dội khiến mọi người ù hết tai: “Ta tưởng có chuyện gì

to tát lắ, thì ra là hai nhà kia không biết điều à?”

Từ miệng hắn, cảnh bị kẻ thù hùng mạnh bao vây dường như không đáng để

xem là thật.

Thấy toàn thân hắn bao phủ trong lớp sát khí màu đỏ máu, chân giẫm lên một

đám mây đen, đáp xuống trước mặt Tú Trưởng Cổ Thánh và Ý Hoành Cổ

Thánh.

Sau đó với vẻ mặt không quan tâm, tùy ý đưa ra tối hậu thư cho hai người họ.

“Trước khi ta nổi giận, các ngươi tốt nhất cút cho rảnh mắt ta.”

Nói xong câu này, hắn chờ đợi hơn năm trăm vị Cổ Thánh ở phía đối diện tự

nguyện rút khỏi nơi này.

Tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng, bầu không khí trở nên vô cùng nặng

nề, mọi người dường như có thể nghe thấy âm thanh tíc tắc tíc tắc của thời gian

đang dần trôi qua.

Sau khi một phút trôi qua, hơn 500 Cổ Thánh ở phía đối diện vẫn đứng nguyên

tại chỗ, không hề có ý định rời đi.

Tú Trưởng Cổ Thánh cùng Ý Hoành Cổ Thánh âm thầm nhìn Hổ yêu trước mắt,

trong mắt tràn đầy sự chế giễu, giống như đang xem một tên hề nhảy nhảy nhót.

Điều này khiến Tam Nhãn Hổ rất mất mặt.

Mở đầu hắn đã diễn rất hay rồi, nói năng toàn là phong cách làm bộ làm tịch,

kết quả là những người trước mặt hắn không hợp tác với tiết tấu làm màu của

hắn, vậy rồi sao mà hắn có thể hạ màn chứ?

“Sao, ngươi không định giữ thể diện cho ta sao?”

Khóe miệng Tú Trường Cổ Thánh hơi cong lên, khinh thường nói: “Giữ thể

diện cho ngươi? Ngươi là cái thá gì?”

Ngay sau khi lời náy thốt ra, những tiên nhân của Vô Địch minh ở phía sau đã

được một náo động.

Có vẻ như đối phương không nên có kiểu phản ứng này.

Nhưng trong mắt đệ tử Phi Tiên môn, cái kiểu phản ứng này là lẽ đương nhiên.

Một Thánh Tôn như ngươi lại bắt năm trăm Cổ Thánh giữ thể diện cho ngươi

mà phải rút lui, có thể sao?

Người ta không tát cho ngươi một cái bay văng ra đã là may cho ngươi rồi.

Nhưng Tam Nhãn Hổ không thấy như vậy.

Hắn lập tức bị những lời nói của đối phương chọc cho tức điên lên.

Gầm!

Một tiếng gầm lớn thể hiện sự tức giận tột độ của nó, nó bất ngờ vung vuốt, bổ

xuống nhanh như chớp.

Nhưng không phải là nện qua phía Tú Trưởng Cổ Thánh, mà là cái sàn nhà

trước mặt hắn.

Hiển nhiên là hắn cũng hiểu rõ, biết rằng thực lực yếu kém này của hắn cho dù

có đánh trúng thì cũng chẳng làm rách tí da nào của đối thủ cả.

“Ngươi là tên ngu xuẩn từ đâu tới vậy?”

“Hổ gia ta không muốn nói chuyện với nhân vật bé nhỏ như ngươi!”

“Bảo Lam Đề ra đây, bảo Quy Tàng ra đây, bảo những Thiên Đế kia đến đây

nói chuyện với ta!”

“Ta lại muốn xem xem, bọn họ quản giáo thuộc hạ như thế nào, thật là càng

sống càng thụt lùi, một chút lễ phép cũng không biết!”

“Ha!”

Tú Trưởng Cổ Thánh và Ý Hoành Cổ Thánh liếc nhìn nhau, sau đó cười ha hả

trên nỗi đau của người khác.

“Ha ha ha ha ha…”

Đằng sau hai người bọn họ, Phong Thiên cung và các cao thủ của Vô Thượng

Đạo Cực cũng phá lên cười, như thể họ sớm đã chờ đợi màn này xuất hiện vậy.

“Vị Hổ yêu này lại cho rằng có thể dựa vào mánh khóe kiểu này mà qua quan

kìa?”

“Ha ha ha, thật là thú vị, người mà ngươi trông đợi, một người cũng không tới.”

“Vậy thì ngươi gọi tiếp đi, xem xem có kêu gọi được bọn họ tới đây không?”

“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta sợ ngươi sao?”

“Chỉ là một vị Thánh Tôn, dựa vào một chút giao tình năm xưa mà muốn gây

ảnh hưởng đến cục diện của Nguyên Tiên giới sao?”

“Đừng quá coi trọng bản thân mình thế!”

Những gì họ nói khiến Tam Nhãn Hổ cảm thấy không ổn chút nào.

“Các người nói cái gì? Bọn họ đến một người cũng không tới?”

Đám người phía sau Ngọc Vũ Cổ Thánh đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Các ngươi xuất chinh lần này cố ý giấu bọn họ?”

Vô Địch minh có thể tồn tại ngần ấy năm, ngoài việc rất khó để bắt tất cả họ

cùng một lúc, thì có một lý do quan trọng khác chính là sự tồn tại của lá bùa hộ

thân là Tam Nhãn Hổ.

Bản thân con Hổ yêu này không mạnh lắm, lại còn tham lam không biết xấu hổ.

Khi lần đầu gia nhập Vô Địch minh, hắn suýt chút nữa thì bị đánh cho nhừ đòn.

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện ra hắn có một “thiên phú” quý giá

- hắn biết rất rõ về Khương Thành.

Không chỉ rất quen biết Khương Thành, hắn còn biết một số bằng hữu của

Khương Thành.

Ví dụ như Lam Đề - tộc trưởng của Vu tộc, Quy Tàng hộ pháp của Vô Thượng

Đạo Cực, Hư Uyên, Huyết Đế và Tâm Đế.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.