Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2541



Cứ như vậy, mấy đội ngũ lục tục mỗi người đi một ngả.

Nhìn bóng lưng hăng hái của mấy người Phong Hạnh và Địch Hoàng, Khương

Thành âm thầm lắc đầu.

Đám người này đúng là không biết sống chết.

Con quái vật lúc nãy cũng không đơn giản như vậy.

Phòng thủ tuy yếu, nhưng mấu chốt là các người có thể đánh được nó mới được

chứ.

Nhưng mà hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, không nói ra ngoài, càng không có

ý thuyết phục mấy người này trở về.

Dù sao tính hắn cũng có hơi nóng nảy.

Sau khi tách ra, “Xa Hoa đội” của mấy người Phong Hạnh, Địch Hoàng, Ngụy

Tư một đường sĩ khí tăng vọt, nhân tiện còn không quên tụ lại một chỗ tiếp tục

chế giễu Khương Thành mấy câu.

Bầu không khí dần dần nóng lên, cho đến khi bọn họ đột nhiên bị quái vật tấn

công.

Trong giây phút con quái vật hai đầu bắt đầu tấn công, mấy người Phong Hạnh,

Địch Hoàng mới bước vào trạng thái chiến đấu.

“Không tốt!”

“Cẩn thận!”

Trong tiếng thét đầy thê lương, quái vật hai đầu đã nhẹ nhàng chen vào tách

đám người ra.

Lại có một tiên nhân không kịp thi triển nguyên thuật ngã xuống, khiến cho

người ta có cảm giác hắn cũng không phải Cổ Thánh, mà chỉ là Tôi Thể cảnh.

Bởi vì thật sự cái chết cực kỳ qua loa, cực kỳ dứt khoát, như là tạp binh vậy.

Da đầu Phong Hạnh và những người khác đều tê dại cả lên.

Đây không phải là cảnh tượng trong dự đoán của bọn họ.

Không phải đã nói chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có chuyện gì sao?

Kết quả bọn họ cẩn thận đúng là có cẩn thận đó, nhưng vẫn phải mở màn bằng

việc hiến tế ba người đồng đội, chuyện này còn không bằng cái trận trước đó

nữa.

Mà sau khi bắt đầu chiến đấu, bọn họ mới cảm nhận được chỗ khó chơi của nó.

Mặc dù quái vật đụng phải nguyên thuật thì sẽ chết, nhưng nếu như bọn họ có

chút sơ sẩy, bị quái vật đụng trúng thì cũng chết luôn.

Kiểu chiến đấu này thật sự như đi xiếc trên dây.

Lần quần nửa canh giờ, mười hai người còn lại cuối cùng cũng chiến thắng

trong gian lao, tiêu diệt được hai con quái.

Nhưng trên mặt ai nấy đều không có vẻ vui mừng khi thắng lợi.

Ngụy Tư không khỏi lau mồ hôi, Phong Hạnh cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Có thể khiến cho tiên nhân lộ ra vẻ mệt mỏi như thế này, có thể tưởng tượng

được vừa rồi đã tiêu hao bao nhiêu tinh lực.

Mà một câu hỏi then chốt cũng được bày ra trước mắt mọi người.

Nếu như mỗi lần gặp quái vật đều phải hiến tế mấy người mới có thể thắng, vậy

mười hai người bọn họ còn có thể sống sót thắng được mấy trận?

Đến bây giờ bọn họ mới bắt đầu hối hận vì đã rời khỏi đội ngũ.

Nếu như bên cạnh có hơn một trăm người, ít nhất cảm giác an toàn có thể tăng

lên mấy lần.

Mà ở một số nơi khác, tình hình của ba đội còn lại cũng chẳng khá hơn tí nào.

Mặc dù nhân số của ba đội kia đều hơn ba mươi người, kết thúc cũng giành

được thắng lợi, nhưng đối mặt với con quái vật xuất quỷ nhập thần, kiểu gì bọn

họ cũng bị đánh lén chết mất hai ba người.

Bất kể là cẩn thận đến mức nào cũng không phòng bị được.

Kiểu chiến đấu mà chắc chắn sẽ giảm quân số như thế này ai có thể chịu được

chứ.

Cảm giác sợ hãi lúc nào cũng tràn ngập trong đội ngũ, nụ cười tự tin trên mặt

mọi người lúc vừa bắt đầu thành lập đội đã biến mất không dấu vết.

Có ít người thậm chí còn muốn rời khỏi khảo hạch vì không muốn chết.

Nhưng mà trận khảo hạch này căn bản không có cách rút lui.

“Sao lại có thể như vậy?”

“Bỏ cuộc cũng không được sao? Ta không muốn tham gia! Ta muốn trở về!”

“Đây là âm mưu! Là đang lừa giết chúng ta!”

So với những tiếng kêu rên và nơm nớp lo sợ của mấy đội ngũ đó, đội mười bốn

người này của Khương Thành lại một đường cười nói vui vẻ.

Mấy người Triển Hải, Hàn Triệt vờn quanh trái phải hai bên Thành ca, một

đường không ngừng cất tiếng xu nịnh.

Khiến cho người ta có cảm giác không phải đang đến tham gia khảo hạch, mà là

đang cùng lãnh đạo thị sát sân bãi.

Về phần cái gọi là “Quái vật”, đó là cái gì?

Có vị nóc nhà Khương chưởng môn ở đây, cớ nào phải không trâu bắt chó đi

cày?

Mang theo loại tâm lý này, bọn họ tùy tiện chọn một phương hướng, hi hi ha ha

đi về phía trước.

Còn chưa đi được bao xa, Khương Thành lại lần nữa phát hiện có khác thường.

Vẫn là không có bất cứ tiên lực hay khí thế gì dao động, hắn có thể cảm nhận

được cũng không phải là do cảnh giới Cổ Thánh.

Dù sao mấy “Cổ Thánh” bên cạnh này không có lấy một người phát hiện ra kẻ

địch.

Hắn có thể phát hiện, hoàn toàn là nhờ năm đó rèn luyện ở co đường vàng kim

đóng vai Thiên Đạo.

Lấy mình làm trung tâm, hết thảy địa giới xung quanh đều bị bản năng của hắn

xem thành lãnh địa riêng của mình, mà lúc này nếu có bất kỳ dấu vết bất thường

nào để lại, đều sẽ tác động đến một loại “Trực giác” đặc thù nào đó của hắn.

Vì để tránh cho quái vật tập kích đội ngũ làm hại đến những nhân tài đáng được

bồi dưỡng bên cạnh, lần này hắn lựa chọn chủ động tấn công.

Lực trọc lặng yên không một tiếng động lan tràn đến vị trí tương ứng.

Đối phương dường như cũng không phát hiện.

Mãi cho đến lực trọc cuối cùng vây quanh thành hình, đối phương mới phát

động tấn công.

Nếu như là một đội khác, trong nháy mắt sau đó sẽ có người ngã xuống.

Nhưng lần này, trước khi con quái vật nọ kịp giết tới trước mặt mọi người, đã bị

lực trọc ngăn cản lại.

Sau đó, Khương Thành cảm nhận được lực trọc của mình chấn động.

Như một cái mạng nhện đột nhiên có côn trùng đụng vào.

Rung động dữ dội kéo dài mấy giây, mạng nhện do Khương Thành bện xuất

hiện một hư hại bé nhỏ, nhưng động tĩnh bên kia truyền đến cũng dần dần bình

tĩnh lại.

Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, Khương Thành thu hồi lực trọc.

Hai con quái vật rơi xuống từ khoảng không trước mặt họ, đáp xuống đất mà

không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

Đến tận bây giờ, cuối cùng mười ba tên đồng đội còn lại mới có phản ứng.

“Có địch tập kích!”

“Không tốt rồi!”

“Có gì mà không tốt chứ, quái vật cũng đã chết rồi.”

Đám người nhìn xem thì đúng vậy, lúc hai con quái vật nọ rơi xuống đất không

có bất kỳ âm thanh, mà lại như chất lỏng nhanh chóng hòa tan, rõ ràng là đã

chết.

Quái vật đương nhiên không có chuyện vô duyên vô cớ chết, mà lại chết trước

mặt mình.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thành, lòng kính trọng và

ngưỡng mộ gắn càng như nước lũ cuồn cuộn.

Trước đó bọn họ đã tưởng tượng tới cảnh được đùi to gánh bay lên, nhưng ảo

tưởng tốt đẹp nhất cũng là quái vật đột nhiên giết tới, Khương chưởng môn ra

mặt ngăn cản, sau một trận sau đại chiến giải quyết hết thảy kẻ địch.

Nào biết được đại chiến kịch liệt không thấy được, thậm chí quái vật chết như

thế nào cũng không biết, chỉ thấy chiến tích trực tiếp văng ra.

“Đơn giản như vậy sao?”

“Cái gì mà đơn giản, đây là do Khương tiền bối ra tay nên mới thấy đơn giản,

đổi thành những người khác thử xem?”

“Không hổ là Khương tiền bối mà, đây là thủ đoạn cỡ nào chứ?”

Trước đó bọn họ tâng bốc Thành ca cũng chỉ là vì truyền thuyết trước kia, bây

giờ rõ ràng đã nhiều hơn mấy phần rung động chân thật.

“Lúc nãy nhiều người như vậy vây công mới khó khăn giết được, bây giờ

Khương tiền bối hời hợt như thế cũng nhẹ nhõm giải quyết được, thật sự là cách

biệt một trời một vực mà!”

“Ngươi vậy mà so sánh Khương tiền bối với mấy người kia sao, đang vũ nhục

hắn à?”

Một trận ca ngợi này, thật ra Khương Thành không nghe lọt tai chút nào.

Bởi vì sự chú ý của hắn đều đặt trên hai thi thể quái vật đang hoà tan trên mặt

đất.

“Mấy con quái vật này gặp nguyên thuật sẽ chết ngay tại chỗ, tại sao đụng phải

lực trọc lại có thể kiên trì được một lát?”

“Chẳng lẽ lực sát thương của lực trọc ta lại không bằng nguyên thuật sao?”

Đây đương nhiên là chuyện không thể nào.

Nếu không những Giáng Thần giả bị hắn dùng lực trọc xử lý phải giải thích thế

nào đây?

“Xem ra vấn đề nằm ở bản thân mấy con quái vật này.”

Hắn cẩn thận cảm giác mặt đất sau khi hoàn toàn hoà tan, biến thành một làn

khói dày đặc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.