Khi cái bóng đen ngã xuống, lộ ra bộ mặt thật, mọi người đều không phản ứnglại kịp rằng trận chiến đã kết thúc rồi.Vậy mà vẫn có người còn đang động thủ.Suy cho cùng thì mọi thứ đều xảy ra quá bất ngờ.Đánh lén bất ngờ, một đòn chí mạng, đối mặt với hàng trăm Cổ Thánh liên thủ,còn có thể dễ dàng đi lại giữa thánh giới, lại có thể tránh được khóa nguyênthuật.Khai chiến chỉ mới có hai giây, mọi người đều giật thót tim.Thậm chí còn lo mình sẽ bị giết nữa.Kết quả đối phương chết quá đột ngột.“Vậy là chết rồi sao?”“Chết quá dễ dàng vậy sao?”“Cẩn thận, coi chừng có bẫy!”Sau khi bọn họ dừng tay, những thứ nhìn thấy được đều là những mảnh vỡ laliệt khắp nơi.Những mảnh vỡ sáng chói màu ngọc lục, trông không giống như máu thịt, cũngkhông giống vảy.Có người nhặt vài mảnh lên cảm nhận, dò xét kỹ lưỡng, sau đó trong ánh mắttràn đầy sự nghi hoặc.“Đây rốt cuộc là thứ gì?”“Tàn cốt của nó trông không giống sinh vật sống chút nào.”Bọn họ nói cũng không sai.Khương Thành lúc này cũng đang cảm nhận được những mảnh vỡ kia, pháthiện dường như toàn bộ Nguyên Tiên giới không tồn tại thứ này.Chỉ có thể kết luận là chủng vật thần kỳ do Thiên Đạo tạo ra.“Ta không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào từ tàn cốt này. Lúc nãy sao mànó có thể mạnh đến như vậy chứ?”“Có gì mà mạnh chứ, một chiêu nguyên thuật là chết rồi, cũng chỉ thế thôi?”Mọi người như được giải thoát khỏi sự căng thẳng trước đó.Phong Hạnh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, rồi lạnh nhạt nói: “Vừa rồi chỉ là domất cảnh giác nên mới bị trúng đạo của nó.”“Thực ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”Những người khác cũng gật đầu tán thành.“Đúng vậy, thứ này cũng chỉ có thế.”“Nó có đặc điểm là tính ẩn thân và tính linh hoạt, thực tế lại không có sứcphòng ngự, phỏng chừng một cái Đạo Thần bình thường cũng có thể dễ dànggiết chết nó.”“Đúng vậy, vừa rồi là chúng ta quá sơ ý, sau này cẩn thận một chút là ổn thôi.”Tinh thần lạc quan của bọn họ khiến Thành ca cạn ngôn.Nếu con quái vật đó vừa rồi không phải là bị bao vây, đơn phương độc mã chạmtrán trực diện với nó, e rằng không ai trong đám người này có thể sống sót.Đó không phải là chuyện chỉ cần cẩn thận một chút là ổn đâu.Lúc này, chợt có người nghĩ ra một chuyện gì đó.“Đúng rồi, quái vật này có lẽ nào là cửa ải sát hạch này của chúng ta?”Lời vừa được thốt ra, mọi người chợt hiểu ra.“Nhất định đúng là vậy.”“Ải này cái chính là chiến tích.”“Theo ta suy đoán, tiêu chí đánh giá thứ hạng chiến tích phụ thuộc vào việc xemai là người giết được nhiều quái vật nhất.”“Quy tắc sát hạch của Vô Thượng Đạo Cực không phức tạp, cửa ải này hẳn là tỉthí phương thức giết quái.”“Vừa rồi là ai giết quái vật vậy?”Mọi con mắt đều đổ dồn vào một người trong số họ.Vào thời điểm đó, thứ mà con quái vật đụng trúng chính là nguyên thuật củahắn.“Lôi Nguyên đạo hữu, vận may của ngươi thật là tốt nha.”“Trận đấu này vậy mà lại là ngươi mở đầu tỷ số, ngưỡng mộ nha.”Lôi Nguyên kia mặt lộ vẻ vui mừng, giống như hắn chiếm được ưu thế trongcuộc so tài này vậy.“Ha ha, may mắn, may mắn thôi!”Sau khi hiểu rõ quy tắc của trận đấu, biểu cảm của mọi người có mặt ở đó đềutrở nên hơi vi diệu rồi.Lôi Nguyên vừa rồi có thể giết quái vật, không phải bởi vì hắn mạnh nhất.Chỉ là do con quái vật trong lúc tránh sự truy kích nguyên thuật của nhữngkhác, đã vô tình đụng phải nguyên thuật trước mặt.Hắn đây là mèo mù đánh chuột chết, thực sự vận may tốt.Nhưng đây là sát hạch, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh của mình, ailại nguyện ý làm chuyện có lợi cho kẻ khác chứ?“Tách ra đi.”Phong Hạnh khẽ liếc nhìn đám đông xung quanh một vòng.“Chúng ta tụ lại một chỗ cũng không có ý nghĩa gì.”“Vô Thượng Đạo Cực tuyển dụng có chọn lọc, không thể nào mà đi kiểm tranăng lực phối hợp và hợp tác của chúng ta.”Địch Hoàng và Ngụy Tư cũng đứng ra.“Không cần thiết phải tụ lại với nhau, nếu không đến quái vật cũng không đủchia.”“Nếu tách ra, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội tìm thấy quái vật hơn.”Mặc dù bây giờ mọi người đều là cảnh giới Cổ Thánh, nhưng vẫn có kẻ yếungười mạnh.Có thể phát huy thực lực mạnh như thế nào phụ thuộc vào thiên phú và nền tảngtrước đó.Về mặt này, thiên tài hàng đầu như bọn họ đương nhiên có lợi thế.Thấy mấy “đùi lớn” sắp rời đội, những người khác có chút bất an.“Phân tán hết mọi người cũng không an toàn lắm?”“Con quái vật vừa rồi mặc dù dễ bị diệt, nhưng chỉ một người thì vẫn rất khó hạgục nó.”“Hay là đừng tách ra nữa…”“Hừm!”Phong Hạnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua đám người, cuối cùng dán chặtvào Khương Thành.“Phân tán tất cả mọi người đương nhiên không ổn thỏa, nhưng nhóm nhỏ hànhđộng là bắt buộc!”“Nếu không, chẳng phải mấy tên trà trộn vào sẽ ăn hời sao?”Hắn vừa nói vậy, đám người Địch Hoàng và Ngụy Tư cũng nhìn vào Thành ca.“Đúng vậy, không phải ai đó rất lợi hại sao? Hắn không phải đến từ Liên minhThần đạo trong truyền thuyết sao?”“Các ngươi cứ đi theo hắn là được rồi, hà tất phải theo chúng ta?”Nói đến đây, ánh mắt bọn họ bỗng trở nên kỳ lạ.“Tại sao hắn vẫn chưa được nâng lên cảnh giới Cổ Thánh?”“Tại sao vẫn không dò ra tu vi của người này?”Hết cách, Thành ca vẫn còn là trọc thể, tiên lực với hồn lực đều bị phong tỏatrong cơ thể, người ngoài không có cách nào nhìn thấy được.Những người khác cuối cùng cũng chú ý đến chi tiết này.Bọn bọn họ không đến mức cho rằng Khương Thành không có chút tu vi nào,nhưng cũng không coi hắn là Cổ Thánh.Suy cho cùng thì trong nhận thức của bọn họ, khí tức Cổ Thánh lớn mạnh thìkhông thể che giấu được.“Này, thật sự là đủ đặc biệt đấy.”“Đặc biệt đến mức ải này trở thành kẻ yếu nhất.”“Đây là kết cục của ăn may qua ải sao?”“Loại người này ai muốn mang theo hắn thì mang theo, dù sao bọn ta cũng sẽkhông đi cùng!”Trong khi nói, bọn họ đã bắt đầu thành lập thành một nhóm của riêng mình.Ba người Phong Hạnh, Địch Hoàng và Ngụy Tư ở bên ngoài tuy không phải làbạn bè gì, môn phái mà bọn họ thuộc về thậm chí còn có chút khích nhau,nhưng vì nhiệm vụ, ba người bọn họ đã quyết định lập thành một nhóm.Ba người bọn họ chọn thêm bảy đồng đội thiên phú xuất chúng, thành lập nhómmà bọn họ cho là mạnh nhất, sau đó vỗ mông rời khỏi nơi đó.Còn những tiên nhân còn lại dù có cầu xin thế nào đi chăng nữa cũng khôngchen được vào đội nhóm xịn xò này.Cuối cùng, chúng ta chỉ có thể tự mình lập nhóm.Ba đội nữa gồm hơn ba mươi người được thành lập.Mà Khương Thành cũng không cô đơn.Cho dù ca này không có ý định thành lập một nhóm nào cả, điều đó cũng khôngcần thiết, nhưng đám người Triển Hải và Hàn Triệt đã sớm nhận ra hắn.“Khương tiền bối, dẫn theo bọn ta đi!”“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi theo ngươi chắc luôn.”“Chỉ cần có Khương tiền bối, thì không có gì đáng lo nữa cả.”Mấy chục người bọn họ trông chờ vào Thành ca dẫn theo bay cao, chưa bao giờnghĩ đến việc tự mình phát huy.Đùa à, đây là thiên hoa bản của Tiên Nguyên giới đấy.Không ôm cái đùi này thì bị sét đánh chết mất.Còn các nhóm còn lại nghe thấy điều này, bọn họ đều cảm thấy cực buồn cười.“Ha ha, Triển Hải, các ngươi đều điên hết rồi à?”“Đã đến nước này rồi, các ngươi còn ở đây nịnh bợ người này sao?”“Các người ham cái gì vậy?”Trước sự chế giễu của họ, đám người Triển Hải và Hàn Triệt không có ý địnhphản bác chút nào.“Đúng, đúng, đúng, các ngươi nói rất đúng.”“Tất cả bọn ta đều điên hết rồi, chỉ các ngươi tỉnh táo.”“Được rồi, được rồi, các ngươi có thể xuất phát rồi đó.”