Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2535



Thiên Đạo luôn chấm điểm thiên phú rất cẩn thận và chính xác.

Ngay cả khi thứ ở trên đài là một tảng đá thì nó cũng được cho điểm, phán định

xem tảng đá kia có gì khác thường không, tương lai có nhiều đất dụng võ

không.

Nhưng thật đáng tiếc, lúc này Khương Thành đang ở trạng thái trọc thể.

Ngược lại, Thiên Đạo ủng hộ hệ thống thanh khí, hoàn toàn không liên quan

đến trọc khí, vì vậy nó hoàn toàn không thể kiểm tra hắn.

Kết quả này làm Hư Uyên và Khúc Vọng đang chủ trì ở đằng sau không biết

nên làm sao cho phải.

Hai người đưa mặt nhìn nhau, dường như rất muốn xin ý kiến từ đối phương,

nhưng tiếc là trong mắt người kia chỉ toàn sự mơ hồ.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không phải chứ?”

“Kia là Khương chưởng môn mà!”

“Thiên phú của hắn vang danh kim cổ, chưa bàn đến điểm tuyệt đối, ít nhất

cũng phải 95 điểm trở lên chứ? Sao lại chẳng có lấy điểm nào?”

Hai người nghĩ mãi mà không ra.

Nhưng chuyện trước mắt là Khương Thành không có điểm thiên phú, vậy nên

không qua được cửa này.

“Nên làm gì bây giờ?”

Hai người vốn định ngồi chờ Khương chưởng môn kinh động toàn trường, lúc

này lại luống cuống không biết làm sao.

Còn Khương Thành ở trên đài cao cũng cảm thấy bất ngờ không kịp trở tay.

Tuy vậy, sau một lúc sửng sốt, chính hắn cũng nghĩ ra nguyên nhân.

“Trọc thể này tầm thường quá, làm lỡ cơ hội chơi trội của ca.”

Song, ngẫm đến việc các Đạo Thần và Thánh Chủ đang có mặt đều là hậu bối,

dù có chơi nổi thì cũng không có nghĩa lý lắm.

“Thôi, làm màu ở thôn tân thủ chẳng có tí cảm giác thành tựu gì.”

Hắn chầm chậm bước xuống khỏi đài cao.

Hắn không quá lo lắng về chuyện không được vào vòng trong nếu không có

điểm.

Nếu thực sự không qua, cứ trực tiếp bung hết hoả lực, cho nổ cái sân khảo hạch

này bắn lên trời cao là xong.

Hắn không tin đến lúc ấy Tiên Mẫu vẫn rụt đầu không xuất hiện.

Chứng kiến cảnh này, đám Phong Hạnh, Địch Hoàng lập tức hứng chí.

“Ha ha, ta nhìn thấy gì kia?”

“Một điểm cũng không có, tuyệt thế phế vật à?”

“Không thể nào không thể nào, liên minh Thần Đạo trong truyền thuyết, mười

lăm vị Chính Thần hộ giá hộ tống, vậy mà đưa người thế kia tới đây?”

“Cửa thứ nhất cũng chẳng qua được, không phải quá nực cười sao?”

Nhất thời, toàn trường phá lên cười không ngừng.

Dẫu sao Thành ca cũng đã trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích khi vào

trong trước đó, hút đầy oán hận.

Nhưng vẫn còn một vài người nhận ra Khương Thành muốn nhân cơ hội lấy

lòng hắn.

“Các ngươi nói huơu nói vượn!”

Chỉ thấy khá nhiều Thánh Chủ vọt đến bên cạnh Thành ca, chỉ tay vào đám

người Phong Hạnh mà lớn tiếng phản bác.

“Khương, Khương… Tiền bối chỉ khinh thường việc khoe khoang thiên phú mà

thôi.”

“Đúng đấy, thứ khảo hạch này hoàn toàn không xứng với địa vị của hắn!”

“Theo ta thấy, là bởi thiên phú của Khương tiền bối quá cao, đột phá mức cao

nhất có thể đo lường, vậy nên mới không hiển thị được gì.

“Đúng đúng đúng, người sáng suốt sẽ nhìn ra thiên phú của hắn kinh khủng thế

nào, chỉ có hạng người có mắt không tròng mới không phát hiện, mới cảm thấy

hắn là phế vật.”

Sự tâng bốc của bọn họ như bộ đồ mới của quốc vương, trông có vẻ khác nhau

nhưng hiệu quả lại giống nhau kì lạ.

Thành ca được nịnh mà mở cờ trong bụng.

“Không tệ không tệ, các ngươi tinh mắt đấy.”

“Xem ra các ngươi đều là nhân tài đây mà!”

Nghe thấy lời cổ vũ của hắn, các tiên nhân nhậ ra hắn suýt nữa kích động mà

ngất đi.

Đây là Khương Thành đấy!

Chưa cần nhận được sự dẫn dắt của hắn, chỉ lôi kéo một chút quan hệ cũng đã là

không tưởng.

Sau khi trở về, xưng danh này ở Nguyên Tiên giới, ai dám không nể mặt vào

phần?

Vì vậy, bọn họ càng dốc sức nịnh bợ hơn nữa.

“Khương tiền bối còn chẳng có điểm, là độc nhất vô nhị ở đây, thể hiện rõ thân

phận đặc biệt của hắn!”

“Đúng, những kẻ khác có muốn giấu điểm cũng chẳng làm được.”

“Đúng vậy đấy, chỉ với điều này, người đang hiện diện ở đây không thể bì được

hắn!”

Hơn chín mươi ngàn tiên nhân còn lại nghe mà đờ đẫn.

Bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi liệu mình có hiểu nhầm gì không, sao nghe từng

chữ một thì hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại trở nên quái lạ vậy nhỉ?

Tại sao không có điểm nhưng lại nói chúng ta không bì được?

Đám Phong Hạnh và Địch Hoàng càng tức giận hơn nữa.

Những tên đang tâng bốc Khương Thành trước đây vốn không dám càn rỡ khi

đối diện với bọn hắn, bây giờ lại lớn mật công khai lẫn ngấm ngầm khịa mình

có mắt không tròng, thiên phú bình thường.

Ai cho chúng cái gan ấy?

“Các ngươi muốn chết hả?”

“Triển Hải, Hàn Triệt, các ngươi tính làm gì? Chọc tức ta ư?”

“Ta thấy các ngươi không muốn lăn lộn ở Nguyên Tiên giới nữa nhỉ?”

Hai người bị Phong Hạnh điểm tên rụt cổ lại, dường như đang nhớ lại sự bá đạo

của Thái Vân điện.

Nhưng ngẫm lại thì sợ cái éo gì?

Đứng trước Phi Tiên môn, Thái Vân điên căn bản không thể ra tay mà?

Một mình Khương chưởng môn cũng có thể tiêu diệt gấp mười lần bọn hắn.

Bởi thế, hai người lại một lần nữa ưỡn thẳng lưng.

“Hừ! Ngươi chẳng đáng để bọn ta phải gây hấn. Nhưng các ngươi cũng không

xứng được khiêu khích Khương tiền bối mà?”

“Đúng vậy, tôn trọng bọn ta chút đi.”

“Đừng tưởng các ngươi có đại tông môn chống lưng là giỏi, thật ra chẳng là cái

thá gì đâu.”

Bọn Phong Hạnh và Địch Hoàng nghẹn uất đến mức hoài nghi sự đời.

Đám người này hôm nay uống lộn thuốc hả?

Trong lúc cả bọn kèn cựa lẫn nhau, những người còn lại vẫn lao nhao nhảy lên

đàu tham gia kiểm tra thiên phú.

Chẳng bao lâu sau, tất cả thí sinh đã được chấm điểm thiên phú.

Đúng lúc này, một tấm bia đá nổi lên đứng sừng sững ở giữa sân, bên trên chi

chít số thứ tự của mỗi người.

Khương Thành là người đầu tiên tiến vào được đánh số một, Phong Hạnh là số

hai.

Phía sau mỗi số thứ tự đều hiển thị số điểm thiên phú, chỉ có một ngoại lệ là

Thành ca.

Vừa rồi hắn không được chấm điểm, thế nên đằng sau trống không.

Điểm của mọi người được xếp từ cao xuống thấy, chỉ lấy mười ngàn cái tên trên

cùng.

Xếp hạng thứ nhất là Phong Hạnh, 83 điểm.

Thiên tài tuyệt thế đạt tám mươi điểm trở lên có tổng cộng sáu người, nhưng lúc

này họ không phải tâm điểm chú ý của toàn trường.

Bởi lẽ Khương Thành mới dấy lên sóng gió vẫn còn đang thu hút sự chú ý của

quần chúng.

Sau khi bảng xếp hạng được hiển thị, mọi người lập tức dò số một, cuối cùng

sửng sốt vì không tìm ra.

“Gì thế này?”

“Sao không có hắn?”

“Trên bia đá đúng là chỉ có 99999 số thứ tự, chỉ sót mỗi hắn.”

“Vậy số điểm của hắn là bao nhiêu?”

“Còn phải nói à, không có điểm đương nhiên không có hạng luôn!”

“Ha ha ha…”

Địch Hoàng cố ý phá lên cười một cách khoa trương.

“Chẳng phải ngươi vừa nói hắn là kẻ đỉnh nhất hay sao?”

“Kết quả là còn chẳng có hạng, bị loại từ vòng đầu tiên, đúng thật là vô cùng

đặc biệt.”

Ngay khi hắn dứt lời, trong đấu trường ít đi chín mươi ngàn người.

Đó là chín mươi ngàn cái tên xếp đằng sau, họ bị đào thải.

Nơi đây chỉ còn lại mười ngàn người được vào vòng tiếp theo.

Nụ cười của Địch Hoàng bỗng cứng lại, bởi vì Khương Thành vẫn đang có mặt.

Nếu còn ở bên trong, điều đó đồng nghĩa là hắn đã qua ải đầu tiên.

“Ha ha ha, đương nhiên là đặc biệt nhất!”

Lần này đến lượt bọn Triển Hải, Hàn Triệt cười lớn một cách cường điệu.

“Ta biết ngay là Khương tiền bối nhất định sẽ dễ dàng vượt qua khảo hạch.”

Đối mặt với vẻ khó hiểu của đám, Địch Hoàng và Phong Hạnh, bọn họ cố tình

nháy mắt.

“Đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao? Không hiểu vì sao các ngươi lại

kinh ngạc như vậy.”

“Ta đã nói điểm của Khương tiền bối quá cao, vượt ra khỏi giới hạn kiểm tra đo

lường mà các ngươi không tin.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.