Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2534



Mặc dù dây dưa ở trong hư không mất một thời gian rất dài nhưng khi trở lại

Khương Thành vẫn có thể cướp hết sự chú ý của toàn trường, dù chỉ lộ diện

chớp nhoáng.

Vì vậy cuộc khảo hạch của Vô Thượng Đạo Cực vốn phải trở thành tiêu điểm

bỗng không có ai bàn luận nữa.

Mọi người bên ngoài vẫn mải đắm chìm trong cơn kinh sợ.

“Tại sao Khương Thành lại muốn tham gia cái kiểu sát hạch này?”

“Với địa vị của hắn, dù có xếp trên bốn vị cung chủ của Vô Thượng Đạo Cực

cũng xứng đáng.”

“Xứng xếp trên thôi sao?”

“Nguyên Tiên giới ta có thể vực dậy từ thời đại mạt pháp đều là nhờ công đầu

của hắn!”

“Năm đó hắn một mình tiêu diệt hết mười một Giáng Thần giả, sức mạnh

nhường ấy, Vô Thượng Đạo Cực chưa chắc đã bằng nhỉ?”

Người người sôi nổi bàn luận về Khương Thành, còn mấy tên Cổ Thánh Thái

Vân điện, Nguyệt Tà tông, Hoả Linh tộc lại thầm than không ổn rồi.

Môn phái tộc quần của từng người họ không hề dính dáng tới Khương Thành,

hiển nhiên cũng chẳng có thù hằn gì.

Song, nghĩ lại thì khi nãy họ vì để bọn hậu bối hạ hỏa mà cố ý biến Khương

Thành thành kẻ địch, hất thời toát mồ hôi lạnh.

Kia là sự tồn tại mình không dám chọc đến, còn nguy hiểm hơn chục tên Chính

Thần nọ!

Đám hậu bối kia đủ tuổi à?

“Rắc rối rồi, hậu bối tộc ta chưa từng gặp Khương Thành, không biết hắn

đâu…”

Không chỉ bọn họ mà gần như toàn bộ Cổ Thánh cũng âm thầm cầu nguyện

trong lòng.

“Khương Thành tham gia ắt sẽ rúng động toàn trường, để lộ năng lực khiến

người ta phải tuyệt vọng. Phong Hạnh không hề ngốc, chắc sẽ biết thức thời

nhỉ?”

“Với địa vị như Khương tiền bối, chắc hẳn chẳng thèm so đo với đám hậu bối

tầm thường kia.”

“Hy vọng hậu bối phái ta có thể sáng mắt ra, chớ mạo phạm người chúng ta còn

không thể đắc tội.”

“Nếu Địch Hoàng dám gây sự với Khương Thành, vậy nhất định là chết vô

cùng thê thảm… Thôi, nếu hắn chết, ta sẽ lập tức phủi sạch quan hệ, cứ nói do

một mình hắn gây nên là xong.”

“Tác phong làm việc của Khương Thành rất hợp tình hợp lý, chỉ cần đến khi ấy

ta tuyên bố chuyện do Nguỵ Tư làm không liên quan với Nguyệt Tà tông, có lẽ

hắn không làm khó đâu.”

Các thiên tài vừa vào trong vô tư không biết mình đã bị tiền bối bổn môn bỏ rơi.

Sau khi tiến vào, ánh mắt họ không quan sát bốn phía mà lại nóng lòng dồn lên

bóng dáng Khương Thành.

Thật ra trong số trăm ngàn người đang ở đây cũng có một phần nhỏ nhận ra

Khương Thành.

Song, bọn họ hoặc khó mà tin nổi, hoặc chẳng dám hó hé trước mặt Thành ca,

hay cố ý che giấu, rất sửng sốt nhưng không dám hô lên hai chữ “Khương

Thành.”

Địch Hoàng vốn nóng tính, không nhịn được mà tiến lên khiêu khích.

“Ha, mười lăm Chính Thần bảo vệ ngươi cơ đấy, ngươi có mặt mũi quá nhỉ!”

“Bản thân ta muốn xem rốt cuộc ngươi có xứng với điều ấy không!”

“Hy vọng ngươi không bị loại quá sớm…”

Nhìn bóng lưng quay đi ngạo nghễ của hắn, Thành ca không khỏi cảm thấy khó

hiểu.

Mình quen tên kia hả?

Nhìn lại ánh mắt căm thù của những người xung quanh, hắn lại càng thấy chẳng

hiểu gì.

Ta có mười lăm Chính Thần tháp tùng là chuyện của ta, liên can gì đến các

ngươi?

Có cần đố kị thế không?

Hắn không biết rằng hai vị hộ pháp chịu trách nhiệm chủ trì nam đình lúc này là

người quen cũ của hắn.

Hai người này, một là Hư Uyên năm xưa quen biết ở Hạ giới, một người là

Khúc Vọng từng kết giao ở Lạc Tiên đảo.

Sau khi trở về từ Tiên Sơn, hai người “trùng hợp” được Tiên Mẫu chọn, trở

thành hộ pháp của Vô Thượng Đạo Cực.

Lý do chọn bọn họ, đương nhiên không phải vì hai người đặc biệt đến đâu.

Tuy thiên phú và sức mạnh của hai người rất xuất chúng nhưng chưa tới mức

vượt qua trình độ của đám Kỷ Linh Hàm và Thập Thiên Đế.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi bọn hắn là người quen cũ của Khương Thành.

Tiên Mẫu sớm đã chuẩn bị xong cho sự trở lại của Khương Thành.

Trực tiếp bố trí bạn cũ của Khương Thành nhập hội, như vậy dù sau này có xảy

ra mâu thuẫn với nhau thì Thành ca cũng không thể xuống tay với Vô Thượng

Đạo Cực.

Coi như là đã nhọc lòng lắm rồi.

Song, bây giờ Hư Uyên và Khúc Vọng lại phải chịu khổ.

Trong những năm gia nhập Vô Thượng Đạo Cực, hầu hết thời gian họ đều đoạn

tuyệt với thế sự, cũng quen với thân phận hộ pháp của mình.

Đột nhiên gặp lại Khương Thành, đúng là không kịp trở bàn tay.

“Khương chưởng môn, hắn, sao hắn lại vào đây?”

Khúc Vọng điềm tĩnh xưa nay bỗng nói năng lắp bắp.

Khoé miệng Hư Uyên cũng giần giật.

“Lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ như thế, thật sự không hổ danh hắn.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

“Bây giờ nên làm gì?”

Hư Uyên không chút do dự, đáp: “Nếu Khương chưởng môn có hứng thú với

cuộc sát hạch này thì chúng ta đương nhiên cũng phải cho hắn qua.”

“Nên thế.”

Khúc Vọng khẽ thở phào, may mà Hư Uyên cũng nhất trí với hắn.

Thân là hộ pháp của Vô Thượng Đạo Cực, thật ra họ không có nhiều quyền hạn

đến vậy, quyền hạn thực sự đều nằm trong tay bốn vị Cung chủ.

Nhưng nhúng tay một chút vào cuộc khảo hạch cũng chẳng khó khăn lắm.

“Với thực lực của Khương chưởng môn, thật ra chúng ta không cần nhiều

chuyện đâu.”

“Đúng vậy, quả thực hai ta chỉ cần lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn của hắn

là được.”

Vòng khảo hạch thứ nhất của Vô Thượng Đạo Cực rất thường thấy, chính là so

thiên phú.

Trong sân có bốn đài cao.

Các thí sinh thay phiên lên đài, sau đó thiên phú sẽ được hiển thị ngay dưới

dạng cho điểm.

Trong lượt so kè thiên phú này, không hề có sự thăm dò cảm nhận của tế đàn

hay trận pháp gì mà hoàn toàn là do Thiên Đạo trực tiếp kiểm tra đúng sai.

Cuối cùng, một vạn thí sinh có thứ hạng ở trên sẽ lọt vào vòng tiếp theo, còn lại

đều bị loại.

Quy tắc đơn giản và minh bạch, tất cả người ở đây đều hiểu rõ.

Vì vậy, lúc màn sáng bên ngoài bốn đài cao tản đi, đã có người chủ động bước

lên.

Sau khi bọn hắn lên đài, điểm số của cả đám cũng nhanh chóng xuất hiện.

65, 71, 68, 73,…

Thành ca đứng dưới nhìn thấy chúng, cảm thấy chỗ điểm kia chẳng khá khẩm

lắm.

Thật ra là vì hắn nghĩ sai rồi.

Số điểm được chấm ra xét trên tất cả các phương diện, liên quan tới mọi mặt.

Sau khi Thiên Đạo kiểm tra mà nhận được ba mươi điểm thì đã được coi là có

thiên phú khá ổn.

Đạt được năm mươi điểm là đệ tử chân truyền của các phái lớn, hoặc là niềm tự

hào của môn phái vừa và nhỏ.

Những người đạt đến sáu mươi điểm, thiên phú ấy đủ để nổi danh xa gần.

Còn 75 điểm, thường được gọi là thiên tài tuyệt thế.

Sau khi một vạn người lên đài, nơi đây chỉ có bốn người trên 75 điểm.

Đám Phong Hạnh, Ngụy Tư, Địch Hoàng không kìm lòng được nữa, lao nhao

bước lên đài.

Toàn bộ ba người đều đạt trên tám mươi điểm, không khỏi khiến toàn trường

cùng hô lên kinh ngạc và thở than.

Tuy vậy, ngoài việc nhìn quanh với vẻ tự hào, họ còn liếc mắt khiêu khích với

Khương Thành.

Như thể muốn nói có bản lĩnh thì toả sáng hơn nữa đi.

Thành ca ngẫm nghĩ, nếu không lọt qua vòng sau thì sẽ không gặp được Tiên

Mẫu.

“Thôi, cứ tiếp tục chơi mấy trò của lũ gà mờ vậy.”

Đột nhiên, hắn tiến lên đài cao.

Khác với đủ thứ hào quang sắc màu khi những người khác lên đài, sau khi hắn

bước lên, đài cao không hề có chút phản ứng nào.

Như thể chưa có ai đặt chân lên.

Mười mấy giây sau, rốt cuộc đã có kẻ không nhịn được mà lên tiếng.

“Chuyện gì đây? Điểm thiên phú của hắn đâu rồi?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.