Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2450



“Trọc ma do trọc khí hội tụ mà thành, hơn nữa còn biết nuốt thanh khí.”

“Nếu như không thèm quan tâm thì sớm muộn gì Nguyên Tiên giới cũng bị ăn

mất thôi.”

“Pháp tắc thiên địa cũng ủng hộ chúng ta tiêu diệt chúng, bởi vì thế nên trận

tuyển chọn này sẽ xem chiến tích với trọc ma.”

Với sự phổ biến kiến thức của Hư, Thành ca vốn chẳng nghe lọt.

Thứ bây giờ hắn nghĩ đến chỉ có một câu - lực trọc của bản thân lại có thể tăng

lên một chút rồi.

Còn về cái gọi là nguy hiểm, gian nan, áp lực thì cũng không hề nằm trong

phạm vi suy nghĩ của hắn.

“Lúc trước khi người nhiều thì sẽ được tự động chia thành nhiều tổ, mỗi tổ bảy

người.”

“Tổ nào có chiến tích cao nhất thì tổ đó xem như giành chiến thắng, có thể tiếp

tục tham gia thử thách sau đó, những người còn lại sẽ bị loại.”

“Do việc bị loại có hậu quả quá nghiêm trọng, dù cho phần thưởng có nhiều đi

nữa, nhưng người tham gia ở cửa phá giới hiện nay cũng chỉ còn lẹt đẹt vài

người thôi.”

“Người ít thì cách thức không giống rồi?”

“Người ít thì thường không chia tổ, trực tiếp lấy chiến tích một mình ra để so.”

Hóa ra là vậy, Khương Thành hiểu ra.

Khi hai người nói chuyện thì trong sân lại có một Cổ Thánh nữa bước vào, thêm

vào ba Thánh Tôn, số người đạt đến mười ba người.

Chuyện này đồng nghĩa với việc sẽ loại đi sáu người rồi.

Đám Cổ Thánh ở hiện trường vốn không hề lo lắng.

Suy cho cùng thì sáu danh ngạch trong đó có sao thì bọn ho cũng có thể lọt vào

đó.

Mà cũng vào lúc này, ngay chính giữa căn phòng đá đột nhiên xuất hiện hai cửa

truyền tống.

“Bắt đầu rồi.”

Trong cửa truyền tống thâm sâu có những lưu quang màu đen xoay chuyển,

nhìn không rõ rốt cuộc là cảnh tượng gì.

Nhưng mà những Cổ Thánh ở hiện trường này cũng có người không phải lần

đầu tiên đến.

Nhìn thấy hai cửa truyền tống, toàn bộ bọn họ đều kinh ngạc.

“Vậy mà lại có hai lối vào, lẽ nào lần này là chia hai tổ để vào ư?”

“Không phải chứ, mới có mười ba người mà cũng chia tổ à?”

“Thế này thì chia sao đây?”

“Ta không muốn chung một tổ với đám Thánh Tôn vô dụng này đâu.”

Khi đám người Bồ Trọng và Kính Tà oán giận, căn bản không quan tâm đến

cảm nghĩ của bảy Thánh Tôn ở hiện trường.

Đột nhiên, trên đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một kí hiệu có màu sắc khác

nhau sáng nhấp nháy.

Trong đó bảy người Kính Tà, Bồ Trọng, Hư, Minh Tổ, Thượng Huyền, Thu Vũ

Tuyền và Bạch Tiêu Cổ Thánh vào sau cùng đều có kí hiệu màu đỏ.

Còn kí hiệu trên đầu Khương Thành và năm Thánh Tôn còn lại lại có màu xanh

lam.

Thành ca vẫn chưa hiểu đây là ý gì.

Hắn chỉ cảm thấy kí hiệu màu xanh này kết hợp với ánh hào quang vàng kim

trên người hắn hình như không được hợp lắm.

Nhưng những người khác thì lại ồn ào hẳn lên.

“Không phải chứ?”

“Phân tổ thế này ư?”

“Có thể đừng đùa được không?”

Miệng Bồ Trọng và Kính Tà nói đừng đùa chứ nhưng miệng lại không nhịn

được nhếch lên đến mép tai, cười trên nỗi đau của người khác.

“Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Thế này thì chênh lệch quá rồi, căn bản thắng không cần đấu mà.”

“Ha ha ha, đây là do pháp tắc thiên địa chọn, chính là số mệnh, không thể trách

người được.”

Nhìn thấy phản ứng này của bọn họ, Khương Thành mới hiểu ra, màu xanh màu

đỏ này là phân chia tổ đội.

Đội ngũ qua thực phân chia khác nhau một trời một vực.

Một bên là sáu Cổ Thánh và Thu Vũ Tuyền, một bên là sáu Thánh Tôn với hắn

“cầm đầu”.

Không những ít hơn một người mà cảnh giới cũng hoàn toàn bị áp đảo.

Khẽ nghĩ thì thì hắn đã đoán ra được lí do.

Gì mà pháp tắc thiên địa tự động chia phối, đây rõ ràng là do đám Giáng Thần

giả thầm giở trò sau lưng mà.

Hắn vốn đoán không hề sai.

Đám Giáng Thần giả đương nhiên hi vọng hắn sẽ chết ở đây, sau đó đoạt lấy

mấy tấm ngọc phù trên người hắn rồi.

Dù có không phải vì ngọc phù thì bọn họ cũng không bằng lòng nhìn một biến

số như Khương Thành tồn tại.

Thử thách cửa phá giới này, thân là Giáng Thần giả, thực ra bọn họ chỉ có thể

thao túng việc tuyển chọn ở khu tiến vào thôi.

Qua được cửa ải này rồi thì thử thách sau đó bọn họ không thể xen tay vào được

nữa.

Vì thế, đương nhiên bọn họ sẽ giở trò ở đây rồi.

Bị loại không chết cũng trọng thương, đó là do pháp tắc thiên địa ra tay,

Khương Thành chắc chắn không thể tránh khỏi.

Mấu chốt là làm sao để dám chắc hắn sẽ bị loại.

Nói thật thì nếu như là tỉ thí cá nhân, bọn đó chắc chắn sẽ thấy Khương Thánh

với danh ngạch đầu tiên tiến vào trường.

Vậy nên bọn họ mới cố ý sắp xếp cách chia tổ ày.

Hơn nữa còn cố ý sắp xếp đội ngũ chênh lệch như vậy.

Dùng sáu Cổ Thánh thêm vào Thu Vũ Tuyền có thể chạm trán được với

Khương Thành, thế này nếu còn không loại được tiểu tử này nữa thì đúng là gặp

phải quỷ rồi.

“Hắn thất bại không nghi ngờ gì nữa.”

“Chết chắc luôn chứ gì nữa.”

“Chỉ sợ hắn rút lui ngay khi bắt đầu thôi.”

“Với sự kiêu ngạo của hắn, nếu như rút lui thì không còn là Khương Thành nữa

rồi.”

“Không sai, nếu như hắn lui thì sau này chúng ta lại chẳng cần phải lo về tên

này nữa rồi.”

Khi bọn họ thầm bàn luận thì ở hiện trường đã có người rút lui.

Sau khi rõ tình huống chia tổ rồi, toàn bộ năm Thánh Tôn có kí hiệu màu xanh

kia đều mang vẻ mặt còn bí hơn nữa.

“Cáo từ.”

“Quá bất công rồi, còn gì mà thi thố nữa chứ?”

“Thứ cho ta không theo cùng.”

“Các ngươi cứ từ từ mà chơi đi, ta không muốn nạp mạng…”

Nói xong, năm người gần như xoay người cùng lúc, đi về hướng lối vào phòng

đá.

Bước qua đó, bọn họ còn có thể trở về thế giới vốn có.

Cũng xem như là lần hối hận cuối cùng.

Nhìn thấy toàn bộ bọn họ đều muốn đi, Thành ca liền đến trước cản lại.

“Đừng đi chứ, chúng ta có thể thắng mà.”

Hắn muốn giữ mấy người này lại đương nhiên không phải vì để “nhiều người

sức mạnh hơn” giúp cho hắn chiến đấu, chỉ là vì có thêm vài người chứng kiến

tư thế hắn chém giết trọc ma anh hùng ra sao mà thôi.

Chỉ đáng tiếc, phần khổ tâm này của hắn không thể được năm Thánh Tôn kia

lĩnh hội.

“Thắng?”

Một người trong đó quay đầu lại cười lạnh.

“Một Cổ Thánh ở phía đối diện đã có thể áp đảo sáu người chúng ta rồi, ngươi

nói ta biết lấy gì mà thắng đây?”

“Đây chẳng phải còn có ta hay sao, ta nắm chắc…”

Sự bảo đảm của Thành ca không thể đả động được mấy “đồng đội” này, ngược

lại còn khiến bọn họ đi còn nhanh hơn.

Thoáng chốc, năm Thánh Tôn ấy đã biến mắt khỏi tầm nhìn mọi người, rút khỏi

thử thách cửa phá giới lần này.

Một kế hoạch làm màu ngon lành cứ vậy mà tan biến, chuyện này khiến Thành

ca tiếc nuối vô cùng.

Một đám mấy Cổ Thánh ở bên kia cứ thế mà cười trên nỗi đau người khác.

“Ha ha ha, thế này thì cũng quá đáng quá rồi.”

“Bảy người chúng ta chọi với sáu vốn đã có lợi nhiều rồi, bây giờ lại trở thành

bảy chọi một?”

“Thế này làm bọn ta ngại chết đi được.”

Đám người Bồ Trọng và Kính Tà cười đến lộn ruột.

Thượng Huyền Cổ Thánh vốn kiêng kỵ Khương Thành, lúc này cũng hoàn toàn

thả lỏng ra.

Hàm râu bạc phơ của hắn cười đến nỗi vênh lên.

“Hay là ngươi cũng rút luôn là xong.”

“Cũng đâu đáng ở đây chống cự đến chết nhỉ?”

Minh Tổ cũng thờ ơ nói: “Nếu ngươi rút đi thì bọn ta không đánh cũng thắng,

cũng bớt chút sức, hà tất lại không làm?”

Lần này đến cả Hồn Tổ cũng không xem trọng Khương Thành nữa.

Nhưng mà tên này bên ngoài đương nhiên sẽ không thể hiện ra rồi.

Ngược lại lại thở dài một hơi.

“y, đáng tiếc, đáng tiếc ta không thể được phân đến bên Khương lão đại.”

“Xong rồi xong rồi, xem ra thế cục này là thua rồi.”

“Thiên địa pháp tắc kia có thể phân tổ lại không, để ta có thể kề vai sát cánh

cùng Khương lão đại?”

So với bọn họ, sắc mặt của Thu vũ Tuyền lại không thay đổi gì.

Ngược lại còn chau mày.

Nàng rất muốn đánh bại Khương Thành, nhưng không hy vọng lại theo cách

này.

Cũng trong lúc bọn họ ồn ào, Khương Thành cười xua tay.

“Không cần không cần, nếu như ta rút lui thì các ngươi sẽ chẳng có cảm giác

tham dự gì cả đúng không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.