Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2447



“Còn có chuyện thế này nữa ư?”

Miệng của Khương Thành bất giác nhếch lên.

Hư còn tưởng hắn thế này là đang cười lạnh nữa kìa.

Thế là sau đó nói một cách quái gở: “Phải đó, nữ nhân này đúng là không biết

sống chết, đến ngươi cũng dám lợi dụng, cũng không xem thử…”

Lời của hắn còn chưa nói xong thì đã bị Khương Thành cắt ngang.

“Uy danh của ta hữu dụng dữ vậy à?”

Hư cảm thấy phản ứng này của hắn không phù hợp với dự tưởng của hắn cho

lắm.

Người bình thường nghe người khác mượn uy danh của mình để làm lớn mạnh

bản thân, cáo mượn oai hùm cũng nên phẫn nộ chứ nhỉ?

Hắn có thế nào cũng có vẻ rất hứng thú kìa?

“Khụ, ngươi ép lui Thu Vũ Tuyền, thoáng chốc giết Nguyên Tướng cấp truyền

thuyết khiến hơn ba trăm Nguyên Tướng phải cúi đầu, chi ít cũng được công

nhận là thiên hạ vô địch ở Hoán Đình giới rồi, uy danh này đương nhiên sẽ lớn

vô cùng, người muốn theo đuổi ngươi nhiều vô số kể…”

“Ha ha ha, thế này cũng khoa trương quá đi mất.”

Nụ cười của Khương Thành trở nên e thẹn, hắn xua tay liên tục.

“Chỉ là một chiến tích nhỏ nhoi không đáng kể lại làm ra vẻ to lớn đến thế, thế

này làm ta ngại quá đi mất.”

“Đúng là không nên, đúng là chả ra sao cả.”

Hư đã dứt khoác im miệng lại, không muốn nói thêm gì nữa rồi.

Hắn đã nhìn ra, so với “việc nhỏ” là người khác lợi dụng uy danh của mình để

trục lợi thì tên này thích thể diện hơn.

“Các ngươi lui xuống hết trước đi.”

Vân Chi nhìn về sau một cái, mọi người đều nối nhau lui đi.

Nàng hiện nay tuy vẫn còn dung mạo và cảnh giới như trước, nhưng khí chất lại

hoàn toàn khác với lúc ban đầu, có một chút uy nghiêm sinh sát tranh đoạt trong

đó rồi.

Nhưng mà khi đối diện với Khương Thành, nàng chung quy vẫn mang theo

gương mặt tươi cười.

“Khương tiền bối, Trường Sinh quán hiện nay đã vượt xa lúc xưa rồi.”

Khương Thành cười tít mắt gật đầu.

“Rất tốt rất tốt.”

Thái độ này của hắn khiến Vân Chi cảm thấy có chút mừng rỡ.

Nàng vốn còn lo Khương Thành sẽ hỏi tội mình, trách bản thân chưa được sự

cho phép mà đã mượn uy danh hắn để mở rộng lực lượng rồi.

“Đúng rồi, bây giờ Trường Sinh quán chúng ta đã không còn sợ những tông

môn khác tập kích nữa rồi.”

“Ừ, vậy ta cũng yên tâm rồi.”

Tuy tông môn này hắn chẳng có cảm tình gì cả, nhưng suy cho cùng cũng là nơi

bản thân dừng chân, Khương Thành vẫn hi vọng bọn họ tốt hơn.

Vân Chi lại càng yên tâm hơn.

Theo như nàng thấy thì Khương Thành đây là đang có ý giúp đỡ mình.

“Phải rồi, mấy tông môn xung quanh vẫn còn có chút uy hiếp với tông môn

chúng ta, hơn nữa còn liên kết với nhau, ngươi xem thử khi nào có thể dành

chút thời gian ra để giải quyết luôn…”

“Ngưng ngưng ngưng.”

Thành ca không thể không dội cho nàng một gáo nước lạnh.

“Lần này ta xuất quan là để chào tạm biệt ngươi.”

“Từ biệt?”

Vân Chi khẽ run người.

“Ngươi phải đi rồi sao? Tại sao phải đi chứ?”

Khương Thành cười: “Có phải ngươi đã quên rồi không, lúc lần đầu tiên chúng

ta gặp nhau ta có hỏi ngươi về tin tức của cửa phá giới chẳng phải là để rời khỏi

Hoán Đình giới sao?”

Sắc mặt Vân Chi hoàn toàn thay đổi, trở nên sốt ruột hẳn.

“Sao ngươi phải đi chứ, nếu như ngươi đi rồi thì Trường Sinh quán phải làm

sao, còn có những kẻ địch bên ngoài nữa…”

Khương Thành lắc đầu.

“Ta tin mấy kẻ bên ngoài kia chẳng đáng gọi là kẻ địch.”

“Chỉ có điều gần đây các ngươi mở rộng nhanh quá nên khiến đối phương lo

lắng, sợ các ngươi sẽ tiêu diệt họ mà thôi.”

Hắn cảm thán một hơi, khuyên nhủ chân thành: “Ta đề nghị ngươi vẫn nên bỏ

cái sạp hàng trước mặt, quay trở về như trước đi.”

“Bây giờ không còn Vân Ly tông nữa, chỉ cần không đi xưng bá thiên hạ thì

Trường Sinh quán các ngươi vẫn sẽ rất ổn định.”

Vân Chi nào nỡ bỏ đi cơ nghiệp to lớn trước mắt chứ.

Trường Sinh quán hiện nay có đội hình mạnh hơn gấp mười lần mà trước nay có

mơ cũng không được.

“Ngươi không thể ở lại sao, tại sao phải rời khỏi Hoán Đình giới, ở đây xưng bá

vị diện tốt biết mấy…”

Nàng bất lực khuyên Khương Thành, hi vọng hắn có thể tiếp tục giúp mình.

Thành ca cũng xem như đã nhìn ra nữ nhân này cũng là mẫu người của sự

nghiệp.

Hắn tin Vân Chi lúc bắt đầu chỉ muốn tự bảo vệ mình.

Nhưng thực lực của bản thân đã cho nàng có không gian để mơ mộng, lại thêm

vào việc các cao thủ đến nương nhờ, dã tâm ấy vô tình như cỏ mọc sau mưa.

Tiêu diệt Vân Ly tông, Trường Sinh quán từng bị Vân Ly tông hại lại làm việc

tương tự như thế rồi.

Thiếu nữ đồ long bản thân lại biến thành long rồi sao?

Câu này xoẹt ngang đầu hắn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng cảm thán.

Hoặc có lẽ đây mới là cảnh tượng thường gặp nhất ở giới tu luyện.

Lúc này, cuối cùng hắn mới phát hiện đám đệ tử Phi Tiên môn của bản thân đặc

biệt đến nhường nào.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ thay đổi tính nết người khác, thế là khua tay.

“Vậy tùy ngươi vậy, cáo từ.”

Nói xong, hắn cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt Vân Chi, trực tiếp rời

khỏi nơi đây.

Hồn tổ cười ha ha, theo đó cũng biến mất tại chỗ.

Sau khi rời khỏi Trường Sinh quán, Hư có phần do dự.

“Ngươi đi cũng khiêm nhường quá rồi.”

“Ta nghĩ nàng sẽ che giấu tin tức ngươi rời đi, tiếp tục dùng uy danh của ngươi

để trấn áp người khác.”

Khương Thành nhún vai.

“Người ta cố gắng vì chuyện đại sự như vậy hà tất phải phá hỏng nó, bỏ đi.”

Thật ra hắn cũng là cố ý khiêm nhường mà rời đi, cũng xem như là phối hợp với

Vân Chi một lần.

Nhưng mà Vân Chi sau cùng có thể khiến Trường Sinh quán lớn mạnh hay

không thì phải xem tạo hóa sao rồi.

Chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi, hai người đã đến hải vực nơi có cửa phá giới.

Tiên lực và căn nguyên nơi đây hỗn loạn vô cùng, những tầng mây trên trời sớm

đã cuộn lại sạch trơn, phía trên giống như xuất hiện một cái động đen cực lớn,

có cảm giác áp bức, sâu như muốn nuốt chửng người.

Xung quanh cũng chẳng có tiên nhân nào khác.

Suy cho cùng thì cảnh giới kém hơn một chút cũng không có cách nào sống sót

được ở nơi đây.

“Đây chính là cửa phá giới sao?”

Cửa phá giới lúc này vẫn còn nửa ngày nữa mới mở ra, thế là Khương Thành

ngồi xếp bằng trên hư không chờ đợi.

Chờ được tầm một khắc, phía xa đột nhiên có một bóng dáng bay đến, đó chính

là Thu Vũ Tuyền.

Còn chưa đợi Khương Thành mở miệng thì nàng đã hỏi một câu: “Sao ngươi

cũng đến đây?”

Còn về Hư bay dập dìu sau lưng Khương Thành thì đã bị nàng trực tiếp bỏ lơ.

“Sao ta lại không thể đến được chứ, cũng đâu phải nhà của ngươi đâu.”

Thu Vũ Tuyền vẫn theo thói quen chọi lại.

“Ha, hi vọng ngươi đừng chết trong đó, để tránh tương lai ta không còn đối thủ

nữa.”

Khương Thành cười tít mắt chắp tay.

“Đa ta lời chúc phúc tốt đẹp của ngươi.”

Hắn còn sợ không chết được trong đó nữa kìa.

Mà theo như hắn thấy thì cửa phá giới lần này, trong đó chắc đám Giáng Thần

giả đã thầm làm gì đó rồi.

Bọn họ không thể nào ngồi yên nhìn bản thân mình vào một thế giới khác đơn

giản đến vậy.

Sau khi chờ tầm hai canh giờ, không động bên trên dần tỏa ra ánh sáng vàng

kim rực rỡ, cửa phá giới sắp mở ra rồi.

Khương Thành có hơi buồn bực nhìn xung quanh.

“Sao chỉ có mỗi hai ta chứ?”

“Những Nguyên Tướng lần trước đâu? Bọn họ không dự định quay về à?”

Hư khẽ ngơ ra, theo đó dùng ngữ khí cổ quái đáp: “Sau ngày rời đi đó thì đã

quay trở về rồi.”

“Ngươi nói gì?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.