Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2446



Thành ca nhìn kỹ một hồi thật lâu, đột nhiên chửi ầm lên.

“Cẩu hệ thống, còn không mau giao thù lao ra đây?”

“Ôi con mẹ nó, ngươi đúng là thứ hãm mà.”

“Lại dám nuốt của ta một tỷ huyền tinh, không muốn sống nữa chứ gì?”

Tuy hắn cũng chẳng làm gì được hệ thống, nhưng vẫn giận bừng bừng.

“Nói, tại sao rõ ràng ta đã dùng huyền tinh, thanh tiến độ cũng đã đến trăm phần

trăm rồi mà thần hồn lại không hề thăng cấp hả?”

Hệ thống quả nhiên đã đứng ra.

“Thăng cấp thần hồn của kí chủ cần có thời cơ.”

“Thời cơ gì chứ?”

Hệ thống rơi vào lặng im.

Thành ca chờ đợi thật lâu cũng không nghe thấy lời đáp tiếp theo của nó.

Thế là lại là một đống câu hỏi liên miên.

Nhưng mà câu trả lời vừa rồi của hệ thống cũng khiến hắn an tâm hơn một chút.

Chi ít điều đó có nghĩa là cả tỷ huyền tinh kia không vứt xuống nước vô ích.

Sau chí hồn quả thực vẫn có cảnh giới nữa, chỉ có điều cảnh giới đó quá cao nên

hệ thống cũng không có cách nào trực tiếp thăng cấp lên cho hắn.

Hơn nữa điểm của thanh tiến độ chí hồn đầy vốn đã thăng tổng lượng hồn hải

của hắn, chỉ là không xảy ra thay đổi về chất mà thôi.

“Thời cơ đó rốt cuộc là gì chứ?”

Khương Thành lắc đầu, sau đó lại mở giao diện hệ thống ra.

Sau đó mồm hắn cũng nhếch lên.

Ngoại trừ huyền văn kiếm đạt thập bát trọng và một ngàn không trăm bốn chín

môn huyền văn đạt thập thất trọng ra, toàn bộ những huyền văn khác đều tăng

lên theo năm tháng, tự động tăng lên đến thập lục trọng.

Huyền văn từ thập thất trọng tăng đến thập bát trọng, mỗi một môn đều cần hai

triệu huyền tinh.

Do một ngàn không trăm bốn mươi chín huyền văn kia cũng tự động tăng tiến

độ lên một chút nên thực tế khi thăng cấp chỉ cần hơn một triệu cũng đủ rồi.

Khương Thành khẽ nghĩ một chút, cuối cùng vung mạnh tay, tiêu tốn một tỷ hai

huyền tinh để thăng cấp toàn bộ một ngàn không trăm bốn chính huyền văn lên

đến thập bát trọng.

Phát hiện thấy số huyền văn còn lại còn có thể bấm thêm phát nữa, thế là hắn

cũng mở rộng thêm kỹ năng “đạo quy tắc” lên đến cấp 1200.

Cuối cùng lại tăng thêm một trăm năm mươi môn huyền văn lên thập bát trọng.

Lúc này, huyền tinh của hắn cũng từ ba tỷ trước đó rơi vèo xuống còn hai trăm

triệu.

Nhưng mà nguyên thuật 1049 sát chiêu của hắn cũng đã tăng đến cấp 1200.

Hơn nữa còn là từ huyền văn thập bát trọng.

Uy ực của đại chiêu này tăng lên mấy bội không chừng.

Nhưng mà cái giá phải trả rất mắc.

Nối liền nhiều căn nguyên thập bát trọng đến vậy, hồn lực cần có cũng pải tăng

mấy bội.

Cho dù vừa rồi hắn đã tăng đầy thanh tiến độ chí hồn lên rồi, nhưng đánh đâu

tính tới đó, đại chiêu này trong chiến đấu có thể dùng được năm sáu lần là ngon

rồi.

Càng huống hồ gì ở Hoán Đình giới cũng không cần nhiều căn nguyên mạnh

đến vậy.

Sau khi tăng thực lực lên, Khương Thành vốn chẳng gấp rút “xuất quan”.

Bởi vì huyền văn đột nhiên tăng lên dữ như vậy khiến cho quả cầu đen trắng kia

của hắn có phần không được ổn định.

Quả cầu đen trắng do huyền văn và đạo tâm của hắn dung hợp mà thành, hai cái

đan xen với nhau gần như không phân biệt với nhau.

Cho dù là cái nào quá sức mạnh cũng sẽ dẫn đến sự mất cân bằng của quả cầu

đen trắng.

Nhưng mà vẫn may có Ngộ đạo tiên thụ ở đó, cũng không để dẫn đến việc bị

loạn quá đà.

Khoảng thời gian tiếp theo, Khương Thành bận rộn ổn định quả cầu này.

Khi nó cuối cùng cũng ổn định lại, hắn phát hiện ra đạo tâm của bản thân hình

như có phần tiến bộ.

“Lẽ nào còn có thể thông qua kiểu mất cân bằng này để gia tăng đạo tâm sao?”

“Đây cũng xem như là một lối tắt rồi.”

Sự gia tăng về đạo tâm vốn có liên quan đến cảnh giới.

Chỉ là cảnh giới tiếp theo của hắn là Cổ Thánh, cần cảm ngộ ra đạo nguyên mới

có thể đột phá.

Vậy nên việc đạo tâm gia tăng này chỉ khiến hắn biến từ một Thánh Tôn mạnh

lạ thường thành một Thánh Tôn lại còn mạnh hơn mà thôi.

Ổn định xong quả cầu đen trắng, tính thư ngày thì cũng sắp đến lúc cửa phá giới

mở ra rồi.

Thành ca thần thái thoải mái cuối cùng cũng long trọng xuất quan.

Sau đó hắn phát hiện gần đó hơi quá mức ồn ào một tí.

Đầy đủ cả môn đồ của Trường Sinh quán cũng chưa đến hơn năm trăm nữa, mà

hiện giờ hắn chỉ khẽ cảm nhận một chút đã thấy tông môn và gần đó đã không

dưới năm triệu người rồi.

Mấy tiên nhân này chen vai thích cánh, qua lại như thoi đưa, sắp khiến xung

quanh trở thành một tòa tiên thành rồi.

“Tình huống gì thế này?”

“Bởi vì ngươi ở đây nên tiểu tông môn này đã trở thành thánh địa của Hoán

Đình giới rồi.”

Hư không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn.

“Mỗi ngày đều có rất nhiều người từ các nơi đến, muốn gia nhập vào đây, chạy

theo như vịt.”

“Thế mà lại có chuyện này nữa ư?”

Khương Thành có phần dở khóc dở cười.

Khi hắn bay ra khỏi sân trong thì đã bị vài đệ tử phát hiện không chút nghi ngờ.

Thế là những tiếng hô hào vang lên.

“Khương đại nhân ra rồi.”

“Nhìn đi, hắn quả nhiên vẫn còn tọa trấn ở Trường Sinh quán.”

“Trời ạ, đây chính là vị Nguyên Tướng cấp thần thoại ư?”

“Khi ấy người đã dựa vào sức một mình mình tiêu diệt cả Vân Ly tông là hắn

đúng chứ?”

“Linh hồn thể theo sau hắn nghe nói cũng là một Nguyên Tướng cấp truyền

thuyết.”

“Thuộc hạ đã là cấp truyền thuyết rồi, không hổ là Khương tiền bối…”

Mấy tiếng hô hào và lời nghị luận đan xen tò mò, sùng bái, cuồng nhiệt đủ các

loại cảm xúc như vô số lưu ảnh đập vào mặt.

“Cấp thần thoại là thứ quỷ gì?”

Hư cười nham hiểm.

“Đẳng cấp Nguyên Tướng mới mà bọn họ mới tạo ra, bởi vì chiến tích của

ngươi quá kinh người, bọn họ cảm thấy cấp truyền thuyết không thể nào hình

dung được nữa.”

“Là thế sao?”

Thành ca cợt nhả gật đầu hài lòng.

“Được lắm được lắm, xem ra bọn họ cũng có tính sáng tạo lắm.”

Lúc này, một đám cấp cao của Trường Sinh quán nghe tin vội chạy đến.

“Khương đại nhân.”

Vân Chi dẫn đầu vừa thấy đã hưng phấn chạy bổ đến ôm vào lòng.

“Cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi.”

Thành ca có phần trở tay không kịp.

Nghĩ kĩ lại thì Vân Chi với hắn cũng chẳng có cảm tình gì, hai người thậm chí

còn chưa từng giao lưu với nhau.

Nhưng mà nếu muội tử này đã nhiệt tình đến vậy rồi thì đương nhiên hắn cũng

sẽ không đẩy ra một cách cứng ngắt.

Ngược lại lại cười hi hi vỗ vào cánh tay thơm tho của nàng, cố ý khơi gợi:

“Đúng thế, mới có mấy ngày không gặp đã nhớ ta rồi ư?”

Mặt cả Vân Chi ngượng ngùng khẽ ửng đỏ.

“Phải đó, những ngày này vẫn cứ luôn ngóng trông ngươi ra dẫn dắt bọn ta.”

“Dẫn dắt?”

Khương Thành khẽ ngẩng ra, theo đó thì chú ý đến hơn trăm môn đồ cấp cao

theo sau nàng.

Trong số những người này chỉ có hơn hai mươi người hắn quen mắt là đệ tử của

Trường Sinh quán.

Còn những người còn lại trong tầm mắt, toàn bộ đều ở cảnh giới Đạo Thần cao

giai.

Ở Hoán Đình giới có thể nói là cao thủ đỉnh cao.

Trong đó thậm chí còn có một Thánh Chủ.

Ánh mắt của những người này nhìn hắn có phần nhiệt liệt và tò mò, không khác

gì với đa phần các đệ tử khác.

“Chuyện này… bọn họ đều là những người mới gia nhập vào tông môn của

ngươi?”

Vân Chi cười ngọt ngào: “Tông môn của ta chính là tông môn của ngươi đấy.”

Ơ hả?

Khương Thành cảm thấy có phần kì kì.

Bản thân sắp phải vào cửa phá giới rồi, sau đó thì rời khỏi Hoán Đình giới.

Trường Sinh quán nói trắng ra chỉ là điểm dừng chân tạm thời của bản thâ, chỉ

là khách qua đường thôi.

Sao lại thành tông môn của bản thân rồi?

Hư gần như đã nhìn ra được thái độ của hắn, mang theo giọng điệu tán dóc

truyền âm vào tai hắn.

“Nữ nhân này đang dùng uy danh của ngươi, nhân cơ hội này gia tăng sức mạnh

tông môn.”

“Vậy nên mơi tỏ ra thân thiết như người một nhà với ngươi trước mặt người

khác.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.