Huyền Hoàng Tiên Tâm Thạch không phải nguyên liệu làm binh khí hay đandược, mà nó là bảo vật quan trọng được dùng để chế tạo khí đỉnh.Nếu sử dụng bảo vật này làm nòng cốt của khí đỉnh, xác suất thành công củaviệc luyện chế đế khí có thể tăng lên thêm một chút.Chớ xem thường sự hứa hẹn này, ở trong luyện khí giới, thứ này đủ sức gây nênmột cuộc tranh đoạt điên cuồng giữa rất nhiều luyện khí sư.Chỉ có điều, điều kiện hình thành nên nó cực kỳ khắc nghiệt, thực sự rất hiếmcó khó tìm.Mặc dù Khương Thành đã có hệ thống luyện khí thuật, hoàn toàn không cầnđến vật này, nhưng hắn có thể đổi nó với mọi người để lấy các bảo vật khác.Thế là hắn lập tức hào hứng hẳn lên.“Ngươi thật là khách sáo, ta sao có thể không biết xấu hổ mà để ngươi phải tốnkém thế này.”Tả Tam mỉm cười đầy thâm thuý.“Tức là ngươi đã chấp nhận đánh cược?”Khương Thành cười đáp: “Ngươi nhiệt tình đến vậy rồi, ta mà không thuận theothì sát phong cảnh lắm.”“Tốt! Thế thì bắt đầu nào!”Tả Tam chưa nói dứt lời đã ném khối đá toả ánh sáng mờ đang ở trong tayxuống hồ nước.Tiếp đó, hắn thuần thục ngồi về vị trí thả câu lúc trước rồi duỗi cần câu ra ngoài.Lúc này, hắn mới quay đầu liếc nhìn hai tay trống trơn của Khương Thành, cợtnhả nói: “Nếu ngươi không có cần câu thì ta có thể đưa một bộ cho.”Vụ cược đã được tiến hành, bây giờ hắn không cần che che giấu giấu nữa.Cả người hắn trở nên nổi bật hẳn lên.Suy cho cùng, đây đúng là thế mạnh của hắn.“Không cần.”Bởi nó liên quan đến một cuộc tỷ thí rất quan trọng nên Thành ca vẫn rất cẩnthận, sao có thể dùng đạo cụ đối phương đưa cho chứ.Hắn đặc biệt nhấn mở Hệ thống thương thành, dùng ba trăm nghìn huyền tinhđể đổi lấy một chiếc cần câu trâu bò và loè loẹt trong truyền thuyết.Nhìn bộ dạng của chiếc cần câu vừa được moi ra mà đã tỏa tiên khí tứ phía,phát ra tiên vận cuồn cuộn, trong mắt Tả Tam ánh lên nét khinh thường.“Chậc chậc, xem ra Khương chưởng môn cũng tinh thông đạo chuyện thả câu,là người đồng đạo đây mà!”Thành ca mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh đối phương, vươn cần câu ra ngoài.“Thường thôi thường thôi, tay nghề của ca cũng bỏ bê nhiều năm rồi.”Ngoài mặt thì hỉ hả, nhưng sau khi dây câu chìm xuống, hắn vẫn rất nghiêm túc.Đầu tiên, hắn phóng thần niệm để cảm nhận tình hình dưới hồ.Dù sao, cuộc tỷ thí này không ra hạn chế cấm sử dụng thần hồn.Song, khi một chút sợi thần niệm của hắn tiến vào hồ nước, nó như bị cuốn vàotâm bão, lập tức thoát khỏi tầm kiểm soát, biến mất không thấy tăm hơi.“Pháp tắc thứ ba?”Khương Thành lập tức nhận ra vấn đề đang nằm ở đâu.Bên dưới hồ này vốn không phải nước, mà là lực pháp tắc cuồn cuộn.Hắn không ngạc nhiên lắm, dẫu sao ở Lạc Tiên đảo cũng có một Lạc Tiên Trìtương tự vậy.“Thảo nào ngươi dám không bắt hạn chế sức mạnh.”“Ha ha ha.”Tả Tam cười một tràng dài.“Ta biết Khương chưởng môn thần thông quảng đại, vậy nên mới cố ý lựa chọnnơi xứng tầm với ngươi.”“Thả câu ở biển pháp tắc, sau này đây sẽ là một giai thoại thôi!”Khương Thành không còn gì để nói, cuối cùng chỉ có thể thuận theo.Hắn không thông thạo về pháp tắc thứ ba cho lắm, nhưng hắn vẫn hiểu rằng khiở chỗ này, dù là tiên lực, căn nguyên hay đạo tâm thì tất thảy sẽ chỉ là hư không.Để giành chiến thắng, hắn không chút do dự mà mở “Đa góc nhìn”.Thậm chí còn mở vọt lên ngũ trọng.Trong chốc lát, hồ nước lập tức biến thành một bộ dạng khác trước mắt hắn.Vô số đường nét đan xen vào nhau, tạo thành các điểm giao sáng hoặc tối, hắncó thể cảm nhận những ý nghĩa được ẩn chứa trong chúng một cách rõ ràng.Nhưng, mục tiêu trước mắt của hắn là khối Huyền Hoàng Tiên Tâm Thạch kia.Sau khi cẩn thận tìm tòi hồi lâu giữa biển pháp tắc luôn biến đổi từng giây từngkhắc, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy một thứ lập loè ở một góc nọ.Song không đợi hắn nhìn rõ thì bên tai đã vang lên một tràng cười dài.“Ha ha ha ha!”“Mắc câu rồi, mắc câu rồi!”Chỉ thấy Tả Tam hùng hổ giật cần câu lên, trên lưỡi câu thực sự là khối HuyềnHoàng Tiên Tâm Thạch.Hắn thản nhiên gỡ bảo vật vừa được câu, hơn nữa còn cố tình khoe khoangbằng cách quơ quơ nó trước mặt Khương Thành.“Khương chưởng môn, đa tạ đa tạ!”“May mắn thắng trước một ván, tiếp đến đành phải làm phiền ngươi đặt bảovật.”Thành ca có cảm giác tên này hô “Mắc câu rồi” là để âm thầm giễu cợt mình,nhưng hắn lại không có bằng chứng.Hắn mơ hồ có cảm giác mình chấp nhận vụ cược này quá vội vàng.Đối phương có thể câu bảo vật từ biển pháp tắc, ắt hẳn là do nguyên năng.Không ngờ rằng Tả Tam căn bản không cần sử dụng Đa góc nhìn để tìm kiếmkhắp nơi, bởi vì nguyên năng hoàn toàn không tuân theo nguyên tắc nào.So kiểu gì đây?Nhưng nhận lời cũng nhận xong rồi, muốn đổi ý thì đã muộn.Thành ca đành phải lục lọi bảo khố một lượt.Đồ rẻ thì không có giá trị, đồ đắt giá lại thua thiệt quá.Cuối cùng, hắn chọn ra một viên Hỗn Độn Ngân Ngọc Tuỷ.Xét về giá trị, thật ra vật này còn quý hơn Huyền Hoàng Tiên Tâm Thạch,nhưng bây giờ hắn không dùng đến nó.Vả lại, cái thứ này còn cực kỳ khó đoạt.Năm đó, ở Tiên Võ Châu, để đoạt được Ngân Ngọc Tủy, có rất nhiều môn pháiphải liên thủ bày trận bao vây rồi giăng lưới.Hắn không tin nếu ném thứ này vào biển pháp tắc mà đối phương vẫn có thểcâu nó lên.“Khương chưởng môn đang đưa cho ta một vấn đề nan giải đấy.”“Thứ này không dễ câu lên chút nào.”Tuy miệng nói không dễ nhưng động tác trên tay Tả Tam cũng không hề chậmchạp, lưỡi câu lại được quăng xuống một lần nữa.Lần này, Thành ca tiếp tục mở Đa góc nhìn, nhanh chóng kiếm tìm trong biểnpháp tắc.Có lẽ là vì lần này phản ứng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy mộtvài đường nét quẩn quanh Ngân Ngọc Tủy.Trong biển pháp tắc, nó không còn ở hình thái bình thường mà trông giống mộtcon đom đóm bé nhỏ màu xanh.Dưới sự cuộn trào của biển pháp tắc, nó cuốn theo chiều sóng.Khương Thành truy tìm nó một cách gắt gao, cố gắng thao túng nó.Quá trình này không hề dễ dàng.Với thực lực hiện tại của hắn, nếu là những nơi khác, hắn sẽ có thể lôi kéo mụctiêu bằng thần hồn hoặc tiên lực một cách nhẹ nhàng.Nhưng nơi đây lại là biển pháp tắc. Sau khi tiến vào nó, tiên lực và thần hồnnhanh chóng bị dội trôi đi hết.Khương Thành chỉ có thể thử sử dụng linh ý, thậm chí còn cẩn cẩn thận thậnmen theo Đa góc nhìn để tìm ra con đường an toàn tiến về phía trước.Vì vị trí của Ngân Ngọc Tủy luôn biến ảo không ngừng nên linh ý của hắn rấtkhó tiếp cận nó, chốc chốc lại bị thất lạc.Cứ thế, dù chỉ một chốc ngắn ngủi nhưng hắn vẫn phải lặp lại cả trăm lần.Đúng lúc hắn sắp đến gần thành công, tiếng cười sang sảng của Tả Tam lại vanglên bên tai hắn.“Ha ha ha ha, lại mắc câu rồi!”Thành ca rút linh khí về, lập tức thấy vẻ đắc chí ra mặt của gã nọ.Thứ đang lủng lẳng trên lưỡi câu của đối phương đúng là Hỗn Độn Ngân NgọcTủy.Không đợi Tả Tam đụng tới, Ngân Ngọc Tuỷ kia đã tự động quấn quanh cổ tayhắn.“Khương chưởng môn, ngươi thực sự quá khách sáo rồi đấy.”“Lặn lội đường xa, lại còn tặng ta bảo vật, thế thì ta đâu thể không biết ý chứ.”“Không có gì, tí đồ này, ca moi ra là có.”Thành ca phất tay nhưng nội tâm lại buồn bực, rồi chuyển sang nghi hoặc.Để Ngân Ngọc Tuỷ nhận chủ không phải việc đơn giản, vừa nãy Tả Tam khôngtrải qua bước ấy, sao hắn lại thành công?Thôn phệ.Hơn nữa, vị trí của Ngân Ngọc Tủy trong biển pháp tắc mà hắn vừa nhìn thấy rõràng nằm cách lưỡi câu của Tả Tam rất xa.Sao đột nhiên lại câu lên như thế kia?