Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2421



Bay tới bờ hồ, Khương Thành mới phát hiện sông xanh núi biếc nhìn từ xa tựa

như ngọc bích trong trẻo, song thật ra tất cả đều bị bao phủ bởi sương khói mịt

mù.

Tuy sự biến ảo này rất kỳ dị, nhưng hắn chẳng lo sợ chút nào.

Bước lên cầu phao, hắn tiến tới sau lưng người đàn ông đang thả câu.

Song, dường như đối phương không nhìn thấy hắn, nét mặt thấp thoáng dưới

chiếc nón vành không hề biến sắc, trông như tượng đá vậy.

Thoạt nhìn, có vẻ đối phương đang tận hưởng niềm vui khi câu cá.

Thành ca không quấy rầy mà chỉ đứng sau đợi một hồi.

Nhưng, sau khi yên lặng đứng đợi người này hơn năm phút, đối phương vẫn

không có dấu hiệu lên tiếng.

Cứ như hắn là không khí vậy.

Khương Thành chẳng quan tâm người kia làm gì, ngươi muốn diễn sâu hay bày

trò thì cứ tự chơi từ từ đi, ca không hầu ngươi nữa.

Hắn trực tiếp xoay người một cách dứt khoát, sải bước tiến về phía xa.

Đã bước một nhịp mà đối phương vẫn không có chút phản ứng nào.

Đi được mười bước, rốt cuộc tiếng “Xin dừng bước” cũng vang lên sau lưng

hắn.

“Nếu đã tới thì việc gì phải đi?”

Khương Thành mặc kệ hắn, vẫn tiếp tục tiến về trước.

Được hai mươi bước, đối phương không nén nổi cơn giận.

“Khương Thành, ngươi không có tí kiên định nào sao?”

Thành ca không những không dừng lại mà trái lại còn bay lên trời cao.

Lúc này, đối phương không thể làm căng được nữa.

“Khương Thành, chờ chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”

“Đừng đi!”

Người đàn ông trung niên lập tức xách cần đuổi theo.

Không thể không đeo đuổi.

Hắn vất vả lắm mới xí được cơ hội đối mặt với Khương Thành.

Nếu thắng, hắn sẽ lấy được mảnh ngọc phù thuộc về Hữu Thất và Tả Thập

Nhất.

Sao có thể nhìn cơ hội vuột mất một cách uổng phí chỉ vì nguyên nhân vớ vẩn

kia?

Thành ca hoàn toàn không thèm liếc nhìn đối phương.

Còn trong lòng lại đang oán thầm, có lời gì muốn nói thì ban đầu vào bài ngay

đi, đỡ rách việc?

Sao cứ phải tạo dáng ở ao này mãi, làm bộ thanh cao lạnh lùng, bây giờ lại khó

xử ra?

Vì hắn cứ bay về phía trước một cách không có mục đích nên người đàn ông

trung niên đành phải theo đuôi bên hắn trong sự sốt ruột.

Nếu không theo đuổi, e rằng các Giáng Thần giả khác sẽ lộ diện cướp cơ hội

này mất.

“Khương Thành, ta là Tả Tam!”

“Chẳng phải ngươi rất thích đánh cược ư, hai ta cũng có thể đánh cược một lần

chứ!”

Thành ca nghiêm mặt.

“Ai nói ta thích đánh cược?”

“Ca là một tiên nhân ưu tú tiến bộ, đâu có cái thói ấy!”

Tả Tam im ỉm xổ một tràng.

Nếu không phải bọn ta đã theo dõi ngươi, biết những hành vi khi trước của

ngươi thì cũng tin mấy câu bịp bợm kia rồi.

“Lẽ nào ngươi không muốn ngọc phù của ta sao?”

Rốt cuộc Thành ca cùng ngừng lại.

“Thì ra ngươi bám đuôi ta là để tặng ngọc phù cho ta sao?”

“Thấy ngươi niềm nở như thế, ta đành cố nhận nó thôi.”

Nhìn bàn tay trái đang xoè ra của hắn, Tả Tam rất muốn táng cho một chưởng.

Mẹ kiếp, ai cho lòng tự tin để ngươi dám nghĩ đến chuyện tốt như vậy?

Mơ mộng ta chạy theo tặng bảo vật cho ngươi?

Ta có ăn no rửng mỡ đâu?

“Khụ, ý ta là, muốn cược ngọc phù với ngươi.”

“Giống như với Hữu Thất lúc nãy ấy.”

Khương Thành lại gần hắn là vì ngọc phù, vốn chỉ đợi những lời đó.

Song, lúc này Thành ca lại cố tình bĩu môi.

“Ta đã nói ta rất ghét cá cược, chớ nên nói ra mấy câu như thế nữa.”

“Vả lại, ngươi một mảnh ngọc phù còn ta tận hai mảnh, làm như ta ngu lắm?”

Tả Tam hiểu điểm mấu chốt nằm ở nửa sau câu nói kia.

Không phải là không muốn, chẳng qua ngại tiền đặt cược của mình chưa đủ mà

thôi.

“Ngươi còn muốn gì nữa?” Mặc dù cách nhau một vành nón nhưng hắn vẫn

chăm chăm quan sát Khương Thành một cách cảnh giác.

Nghe câu này, Thành ca đã yên tâm.

Hắn lập tức xoè ra một danh sách nguyên liệu bằng tốc độ nhanh nhất.

Tả Tam nhận lấy, đứng xem rồi thét lên tại chỗ.

“Ngươi điên hả?”

“Định khoắng sạch toàn bộ Nguyên Tiên giới chắc?”

Là một Giáng Thần giả, hắn kinh qua không chỉ một kỷ nguyên, bản thân vô

cùng sung túc.

Nhưng cái giá Thành ca đưa ra thực sự rất quá đáng.

Từ những thứ tầm thường nhất đến các thiên tài địa tài địa bảo hàng đầu, tất cả

đều bị hắn lấy đơn vị là “bó”

Tính ra, Hỗn Độn Kim Ngọc Tuỳ còn lên ba chữ số.

“Lại còn đòi Hỗn Độn Tử Ngọc Tuỷ, sao ngươi không đi cướp đi?”

“Nếu có thần vật như vậy, ta còn phải lưu lạc đến bước đường này sao?”

Cuối cùng, sau khi đôi bên cò kè mặc cả, Tả Tam vẫn đặt cược thêm năm phần

Hỗn Độn Kim Ngọc Tuỷ và mười hai giọt Thái Thuỷ Tử Ngọc, vốn là toàn bộ

của cải tích cóp của hắn.

Trên thực tế, nếu để thua vụ cược sau đây thì hắn có thể tuyên bố phá sản luôn.

Trừ những thứ đó, hắn còn phải trả lời miễn phí vài vấn đề mà Thành ca thắc

mắc đã lâu.

“Chẳng phải ngày trước các ngươi sống trên Lạc Tiên đảo sao?”

Tả Tam trước đó còn tỏ vẻ cao giá, bây giờ lại giống như nghi phạm bị thẩm

vấn.

“Đúng.”

“Vậy vì sao lại rời khỏi Lạc Tiên đảo?”

“Bởi vì một biến cố.”

“Biến cố gì?”

“Chuyện này hả, thứ cho ta không thể trả lời.”

Khương Thành lập tức mở Độc Tâm thuật.

Mặc dù tốn mất khoảng ba mươi triệu huyền tinh nhưng chỉ đọc được tí cảm

nghĩ râu ria, vẫn không có gì liên quan đến việc rời khỏi Lạc Tiên đảo.

“Xem ra sau chuyện này có ẩn tình rất quan trọng.”

Hắn chỉ có thể đổi sang câu hỏi khác.

“Năm ấy đệ tử Phi Tiên môn ta lưu lạc đến Lạc Tiên đảo, không phải do các

ngươi lén giở trò đấy chứ?”

“Không phải.” Tả Tam lắc đầu rất dứt khoát.

“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn gì?”

“Muốn Nguyên Tiên giới càng trở nên lớn mạnh, tất cả sinh linh chung sống

hoà thuận, sống tốt hơn nữa.”

Nghe đối phương tuyên bố không chút do dự, Khương Thành bĩu môi, tiên sư

nó, dối trá quá.

“Thôi được rồi, ngươi muốn so gì với ta?”

Tả Tam thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới trầm giọng nói ra hai từ.

“Thả câu.”

Khương Thành nhìn cần câu hắc khoác trên vai, không khỏi há hốc miệng.

“Câu cá? Tốt xấu gì thì hai ta cũng là tiên nhân cao cấp cả rồi, có thể sửa thành

nội dung có kỹ thuật khó hơn hay không?”

Với thực lực của một tiên nhân, câu cá là chuyện vui thú gì cho cam.

Suy cho cùng chỉ ngồi nguyên một chỗ, đừng nói tới tôm cua cá dưới nước, dù

có là hạt bụi li ti cũng không thể thoát khỏi tri giác.

Chỉ hơi ngoắc tay cũng có thể làm lưỡi câu của mình biến thành chợ thức ăn đắt

khách.

“Tất nhiên, thứ chúng ta sắp câu sẽ không phải tôm cá bình thường.”

Tả Tam hít sâu một hơi, chầm chậm đẩy vành nón, để lộ gương mặt màu đồng

tràn đầy vẻ tự tin.

“Mà là bảo vật.”

“Bảo vật?”

Khương Thành bắt đầu có chút hứng thú.

“Câu bảo vật kiểu gì?”

“Rất đơn giản.”

Tả Tam chỉ vào hồ nước nhỏ bên dưới: “Trước tiên hãy quẳng một bảo vật vào

hồ, ta và ngươi cùng nhau thả câu, xem ai có thể câu nó lên.”

“Trong vòng mười hai lượt luân phiên, ai câu bảy bảo vật lên trước thì sẽ là

người thắng cuộc.”

Tuy câu bảo vật là chuyện rất hoang đường nhưng Khương Thành hiểu rõ rằng

trong giới tu luyện này bất cứ chuyện lạ lùng nào cũng có thể xảy ra.

Nếu không ngoài dự đoán, nhất định nguyên năng của Tả Tam sẽ có liên quan

đến việc câu bảo vật.

“Vậy lấy đám bảo vật ấy từ đâu ra?” Hắn hỏi.

Tả Tam cười cười, móc ra một viên Huyền Hoàng Tiên Tâm Thạch.

“Đây là món đầu tiên, để ta khơi mào trước đi.”

“Sau đó, người nào câu được đồ thì đối phương sẽ là kẻ cung cấp bảo vật cho

lượt kế tiếp, phẩm cấp của chúng không được thấp hơn món bảo vật này, thấy

thế nào?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.