Ông Gia Bảo cho người dẫn Dâu Tây lại gần mình, cô bé sợ hãi run rẩy, ông từ từ nhả ra từng chữ :
- Nào cháu gái, con lại đây mau lên tiếng nói chuyện với cha cháu đi nào.
Cô bé sợ hãi quay đầu bỏ chạy chốn núp vào sau lưng Dưa Hấu, hai tay vòng ra phía trước ôm chặt anh trai. Dưa Hấu lấy hai tay mình vỗ nhè nhẹ lên tay em gái, đưa cặp mắt lạnh giá nhìn về phía ông nội. Dâu Tây thì khóc thút tha thút thít :
- Hu hu ... Cha Huy ơi ...... mẹ Vy ơi...... mau cứu anh em con... hic ..... Dâu Tây sợ lắm ..... hu hu
Nghe tiếng em gái khóc, Dưa Hấu quay lại ôm em thật chặt, đưa cặp mắt hận thù nhìn ông nội mình mà nói :
- Ông đã đạt được ước muốn, giờ ông có thể cho bọn con về phòng được rồi chứ ?
- Được cháu trai ..... con rất cứng đầu và cố chấp giống cha của mình lắm ... ok ok giờ hai con có thể về phòng của mình.
Ông Gia Bảo áp điện thoại lên lỗ tai, cười man rợ nói với con trai.
- Sau nào con trai, con có suy nghĩ gì ? Con nghĩ trận này mình có thể thắng hay không ? Nếu con cưới Nhã Hân mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, ta sẽ tha cho chúng.
Minh Huy giờ đã giận run người, nghiến răng ken két, dám bắt hai tiểu bảo bối của anh thì nhất định ông ta sẽ sống không bằng chết.
- Được lắm ông già, ông chuẩn bị tinh thần nhận quà đáp lễ của tôi đi.
Anh ngắt điện thoại, quay sang nhìn thấy Vĩnh Bảo đang che miệng cười, anh liền hỏi
- Sao cậu lại cười ? Cháu cậu bị bắt cóc mà cậu vui thế ?
- Ha ha ... nãy giờ ta cứ lo cho tụi nhỏ, không biết bị ai bắt cóc nhưng không ngờ là ông nội chúng làm ha ha ... để xem lần này ông bạn già của ta khó sống rồi, hôm nay chắc sẽ phải lên huyết áp vì hai đứa cháu cưng của ta thôi ha ha .... giờ ta đi tìm quà tặng cho ông bạn già của ta rồi. bye bye
Minh Huy hậm hực nhìn Vĩnh Bảo mà cảm thấy khó hiểu, anh vẫn rất lo cho chúng nhưng chỉ có cậu Bảo ở đây mới biết lý do.
Minh Huy khi để cậu hai Vĩnh Bảo đi ra khỏi phòng thì đến giường nắm tay Tường Vy thì thầm :
- Vợ em ngoan ngoãn nằm đây tịnh dưỡng anh sẽ đi cứu hai con, anh hứa dù khó khăn đến đâu anh sẽ cố mang con bình an về với em. Vợ à, anh yêu em.
Anh nói xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, ông bà ngoại của Tường Vy và vợ chồng Bách Tùng, Quỳnh Anh cùng nhau bước vào. Anh nhìn thấy họ liền nở một nụ cười đầy gượng gạo, lên tiếng trước :
- Mọi người đến rồi à ? Bách Tùng cậu xem giúp vợ mình như thế nào rồi, em ấy vẫn ổn chứ ? Đã hết sốt nhưng vẫn còn hôn mê.
- Tụi mình qua bên sofa ngồi cùng ông bà đi, còn vợ cậu cứ để vợ tôi lo.
Vừa nói chuyện thì Bách Tùng đã khoát tay lên vai Minh Huy kéo đến sofa ngồi xuống, cả bốn người đang tập trung bàn kế hoạch tác chiến do ông ngoại Tường Vy là ông Kiều Ngọc Vinh Quang làm chỉ huy chính.
...*** *** ***...
Biệt thự Vương Gia
Hai anh em Dưa Hấu và Dâu Tây ôm nhau đi nhanh về căn phòng ngủ của mình với sự dám sát bốn vệ sĩ. Vừa vào đến phòng đã có một vệ sĩ mở cửa nói :
- Mời tiểu thư và tiểu thiếu gia vào trong, bọn tôi ở ngoài này hai vị có cần gì cứ gọi
Dưa Hấu gật đầu, quay lại nhìn mấy người vệ sĩ gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, cậu nắm tay em gái đi một mạch vào trong phòng và bấm cửa lại quay qua cô nhóc, Dưa Hấu dùng hai bàn tay nhỏ của mình lau nước mắt cho em gái.
- Ngoan nín khóc đi trong phòng giờ không có người ngoài đâu, hỡi một tí là khóc, em làm vậy chỉ khiến kẻ thù cười nhạo em thôi.
- Dạ.
Cô bé đẩy tay anh trai của mình ra, tự tay quẹt nước mắt còn sót lại trên mặt, Dưa Hấu móc trong túi áo ra một viên đá bằng hạt đậu búng thật mạnh vào hướng camera ở góc tường, lập tức camera bị ngắt kết nối, rớt xuống đất, đây là phòng cách âm nên vệ sĩ bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
Cả hai anh em tiếp tục rà soát khắp nơi trong phòng, sau khi đã xác định không còn các thiết bị ấy, cả hai chui vào một tủ đựng quần áo và khóa trái tủ ấy từ bên trong.
Dưa Hấu bấm vào một con hình con gấu teddy phía trong tủ thì một cánh cửa bất ngờ được kéo ra, bên trong là một căn phòng trống rỗng không có gì ngoài một bộ ghế sofa, một cái bàn trà có để sẵn hai cái iPad.
Hai anh em đi đến chiếc bàn ấy, cửa phòng liền đóng lại, cả hai mở máy lên không ai nói chuyện với ai mà chỉ tập trung gõ bàn phím máy tính.
- Em đã gửi xong địa chỉ hiện tại của chúng ta cho cố và cha rồi.
- Uhm giờ em vào đường link này download về máy tính đi, em chỉ có thời gian là hai phút
- Dạ
Dưa Hấu vẫn đang tập trung làm việc một lúc sau cậu đứng lên xoay cổ tay, lắc lư cái đầu, rồi xoay khớp gối, Dâu Tây làm xong lời anh trai dặn rồi nhìn cậu :
- Hai làm xong chưa mà tập thể dục rồi ?
- Còn chờ dữ liệu của em nữa là xong, lần này anh em ta tặng quà cho ông nội to quá chừng.
- Được tặng quà kiểu này hoài, chắc ông nội sớm ngày được đi đoàn tụ với bà nội
- Nhiệm vụ của em xong rồi, thì đứng lên khởi động tay chân gì đi để chút nữa còn làm nhiệm vụ.
Dâu Tây ngoan ngoãn đứng lên làm theo lời anh hai được một lúc thì nhớ ra gì đó, liền cất lời
- Anh hai hôm qua bị đá trúng chỗ kia, có còn đi vệ sinh được không ?
Nghe em gái hỏi mà Dưa Hấu đỏ mặt, xấu hổ trả lời
- Không sao, hai vẫn ổn, cái kia cũng còn xài được
- Anh hai là cái đồ mê gái, mấy chiêu đó anh đã được mẹ Vy dạy rất nhiều lần, anh làm rất tốt, sao lần này ai là để trúng chiêu của con bé Sumo, làm em tức từ hôm qua đến giờ
- Kệ anh, em đừng quan tâm đến anh, em lo soạn một vài thứ vào ba lô đi.
Mười lăm phút trôi qua, Dưa Hấu vừa tắt chiếc máy tính thì cả tòa lâu đài đã chìm vào màn đêm u tối vì tất cả nguồn điện đã bị hư.
Khi điện vừa tắt cậu bé đi đến một cái tủ có trưng bày rất nhiều con vật bằng đồng, cậu đến xoay con hổ bằng đồng sang phải thì một cách cửa được mở ra, bên trong là một cầu trượt rất tối chỉ hẹp, chỉ đủ một người lớn, cậu bé quay sang em gái nói :
- Chuẩn bị xong chưa nhóc ?
- Rồi ạ, hai đeo ba lô chiếc đèn pin vào đầu đi
- Ok
Lúc này cả hai anh em đã mặc trên người là một bộ đồ màu đen tay dài không thấm nước, mang giày đen cách điện, mang bao tay cách nhiệt màu đen. Cô bé Dâu Tây giờ đã búi tóc lên cao thật gọn gàng.
- Giờ chắc ông nội sắp đến đây rồi, xuất phát nhanh thôi nhóc
- Dạ
Dưa Hấu dặn dò xong liền bước qua cửa ngồi vào cầu trượt, Dâu Tây bước vào ngồi theo, hai chân cô bé gác lên đùi anh trai phía trước, hai tay thì ôm anh thật chặt, cô bé liền nói :
- Trượt thôi anh hai
- Ok
Dưa Hấu liền buông sợi dây cố định đang cầm trên tay ra thì cả hai bắt đầu trượt theo máng trượt, theo một tốc độ rất nhanh.
Cánh cửa phía sau lưng của hai anh em giờ đã đóng chặt, trả lại không khí xung quanh thành một màu đen tâm tối, chỉ leo lét ánh đèn của chiếc đèn pin trên đầu của cả hai.
Cầu trượt này được Minh Huy thiết kế riêng chỉ có anh và Dưa Hấu biết, anh xây như vậy để trốn ra khỏi biệt thự hắc ám này trong trường hợp khẩn, cầu trượt này được xây kế bên các dây điện cao áp để cung cấp cho toàn biệt thự, nên muốn sử dụng phải tắt hết điện và mặc quần áo cách điện để đề phòng bị rò rỉ điện bị giật.
Căn biệt thự hắc ám mà anh em Dâu Tây và Dưa Hấu đặt hôm nay mọi nơi đều chìm vào màn đêm đen dù bây giờ chỉ khoảng hơn sáu giờ tối, khi điện vừa cúp, một vệ sĩ canh cửa đã liên tục đập của phòng của anh em Dưa Hấu, một lúc lâu có một vệ sĩ khác đã mang chìa khóa dự phòng đến, khi mở cửa bước vào trong phòng thì đã không thấy người đâu, cả đám vệ sĩ hớt hơ hớt hải chạy khắp nơi tìm kiếm.
Đội thợ điện đang tập trung tìm kiếm nguyên nhân để khắc phục sự cố, để mau có điện lại nhưng vẫn chưa tìm được chỗ bị hỏng. Cả biệt thự hiện tại chỉ có thư phòng là ngập tràn ánh sáng, được duy trì bằng cách chạy máy đèn.
Ông Bảo đang ở trong thư phòng vô cùng tức giận, đập phá lung tung, thấy mặt ai cũng la hét, ông tức giận thì bà Loan bước vào phòng nét mặt vô cùng giận dữ nói :
- Ông có thôi cái trò đập phá này đi, nó không giúp được gì đâu, hôm nay tôi thay ông lên tập đoàn hợp cổ đông thì mới biết tất cả cổ đông nhỏ lẻ khác đều đã bán cổ phần cho tập đoàn Kiều Ngọc, hiện tại họ đã có đến 60%, Minh Huy 30% và ông chỉ có 10 % thôi, giờ ông đã là cổ đông nhỏ nhất rồi.
- Cái gì ? Tại sao như vậy ?
- Tại ông lo mê đắm vào con Hồng, bỏ bê tập đoàn thì bị người khác mua hết giờ than vãn gì, còn một việc nữa tại sao ông lại chuyển hết toàn bộ tiền trong tất cả các ngân hàng cho người khác hả ? Tôi cần ông cho tôi một lời giải thích
- Lại chuyện gì nữa, tôi rút tiền khi nào ?
- Đây là giấy tờ chuyển tiền và số tài khoản nhận tiền là một người nước ngoài, số tiền vừa chuyển đi khoảng mười phút.
Ông Bảo mặt mày biến sắc, tái xanh như tàu lá chuối, ông lập tức liền cho người điều tra chú tài khoản, lúc này người vệ sĩ thông báo chuyện Dưa Hấu và Dâu Tây đã mất tích. Ông Bảo đã điên lên rút súng từ trong hộc tủ ra bắn một phát ngay giữa trán của người vệ sĩ đó khiến hắn ngay lập tức, trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt trong phòng vì động tác của ông quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng. Ông nhã ra từng chữ như quỷ ở địa ngục nói :
- Một lũ vô dụng, nếu hôm nay không bắt được anh em chúng về đây thì tụi bây chuẩn bị quan tài cho mình đi là vừa.
Các vệ sĩ gật đầu, khiêng xác chết ra ngoài và bắt đầu làm nhiệm vụ.
...*** *** ***...
Bệnh viện Thành Phố N
Tường Vy lúc này vẫn nằm bất động. Cô cũng biết những người thân của mình hiện tại đang ở đâu, cô đã nghe tất cả câu chuyện của tất cả mọi người, ai đã vào và đã nói gì làm gì cô điều biết hết chỉ là cô không thể nói chuyện, cũng không thể mở mắt ra được và cũng chỉ mình cô mới biết được bản thân mình đang phải chịu đau đớn như thế nào.