“Đói thì nói với tôi làm gì? Tưởng Nhạc không nấu cho anh ăn à?” Tôi nhíu mày.
Anh ta vừa nhắc tới điều này tôi liền cảm thấy bụng mình cũng đói rồi.
“Nấu rồi.”
“Vậy sao anh không ăn?”
“Đau răng.”
Tôi dựa vào tường nhìn anh ta: “Sao lại đau răng?”
“Ăn nhiều chanh quá nên răng bị ê.” Thẩm Tinh Lâm ra vẻ đáng thương nhìn tôi.
Tôi: “…”
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt, vô tội của anh ta, tôi hít sâu một hơi áp chế ngọn lửa đang dâng lên trong lòng.
Nếu như anh ta không phải kẻ ngốc thì tôi còn tưởng rằng anh ta đang đùa cợt mình nữa.
“Em có thể nấu cho anh chút đồ ăn không?” Anh ta nắm lấy tay áo tôi nhẹ nhàng lay lay cầu xin.
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt rồi quay vào phòng: “Vào đi.”
Nấu nước, rửa rau, nấu mì, bận rộn một lúc vừa mới bưng bát mì lên bàn đã nghe thấy ngoài cửa có người.
“Ai vậy?” Tôi lau tay rồi hỏi.
“Tôi, Tưởng Nhạc.” Bên ngoài trả lời.
Tôi sững người, sau đó đi ra ngoài mở cửa.
Tưởng Nhạc đi vào nhìn quanh một vòng sau đó nhìn thấy Thẩm Tinh Lâm đang ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn đợi tôi.
“Xin lỗi cô, cô Lương, đã muộn như vậy rồi Tinh Lâm nhà chúng tôi còn tới đây làm phiền cô, tôi sẽ đưa anh ấy về bây giờ.” Cô ta không hề áy náy mà nói, đi qua vỗ vỗ vào vai Thẩm Tinh Lâm: “Theo em về nhà.”
Thẩm Tinh Lâm lắc đầu, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
Tôi không nói gì khoanh tay dựa vào huyền quan.
“Muộn quá rồi, chúng ta không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi.” Thái độ của Tưởng Nhạc rất cứng rắn, dẫn Thẩm Tinh Lâm đi.
Cửa “rầm” một tiếng được đóng lại.
Ánh mắt tôi chầm chậm từ cửa chuyển lên trên bàn.
Hai bát mình nóng hôi hổi chưa động đũa vẫn còn đặt ở trên bàn.
Tôi ăn hết bát mì của Thẩm Tinh Lâm, còn thừa lại cũng không đổ đi mà đặt vào trong tủ lạnh để sáng mai hâm lại ăn.