“Tinh Lâm, mau tới ăn mơ này.” Tương Nhạc gắp một miếng mơ đưa lên miệng anh ta.
“Lạnh quá.” Thẩm Tinh Lâm quay đầu, mặc dù đang trả lời cô ta nhưng ánh mắt lại đang nhìn tôi: “Thai phụ không thể ăn đồ lạnh.”
“Đúng thật là đồ ướp lạnh, là do em bất cẩn rồi.” Tưởng Nhạc thu tay lại: “Vậy chúng ta về nhà nhé, em pha nước chanh cho anh. Chẳng phải gần đây anh rất thích ăn đồ chua hay sao? Em mua nhiều lắm.”
“Được.” Thẩm Tinh Lâm gật đầu.
“Cô Lương ra ngoài ăn một mình à?” Tưởng Nhạc quay đầu nhìn, mỉm cười chào hỏi tôi: “Tôi dẫn Tinh Lâm nhà chúng tôi ra ngoài ăn.”
Thẩm Tinh Lâm cúi thấp đầu ngoan ngoãn đi đằng sau cô ta, nghiêng người mà đi qua tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người cùng rời khỏi.