Cô ta luôn miệng cảm ơn anh vì đã đưa Hạ Dực về, rồi tìm cách để trò chuyện với anh lâu hơn.
Đến khi Dương Minh rời đi, cô ta vẫn còn dõi theo anh đến khi bóng chiếc xe hơi đã khuất hẳn.
Vào đến bên trong nhà, cô ta liền gặng hỏi quản gia.
-“Âu quản gia, bác biết anh chàng vừa nãy là ai không?”
-“Tôi biết, thưa Lâm tiểu thư.”
-“Vậy bác nói xem đó là ai?”
-“Cậu ấy là Dương Minh, con trai của Dương Đình Thiệu. Dương thiếu và Hạ thiếu chơi với nhau từ nhỏ đến giờ rồi. So với đám bạn của Hạ thiếu thì hai người họ là chơi thân với nhau nhất.”
Lâm Tịnh Y cũng đã từng nghe đến gia thế của Dương gia rồi, cũng không kém cạnh gì Hạ gia cả.
Cô ta chạy lên phòng, tìm kiếm tất cả trang mạng xã hội của anh, thu thập sở thích và sở ghét của anh, chỉ mong được làm quen với anh.
…
Dương Nhược Hy đang ở trên phòng thì liền nghe thấy cuộc trò chuyện của Âu Vũ và Lâm Tịnh Y, cô mở cửa bước xuống dưới tầng.
Bước xuống phòng khách, cô đã thấy Âu quản gia dìu Hạ Dực lên ghế sofa, còn bản thân anh thì say mèm không biết gì.
Cô chạy đến hỏi chuyện.
-“Âu quản gia, anh ấy bị sao thế.”
-“Cậu chủ khi nãy uống say quá, phải để đám cậu Dương Minh đưa về.”
-“Vậy để cháu vào nấu canh giải rượu cho anh ấy. Mà Lâm Tịnh Y đâu rồi, cháu tưởng cô ta phải lo lắng sốt vó lên rồi chứ.”
-“Lâm tiểu thư nói cảm thấy mệt, nên đi ngủ rồi ạ.”
Vậy mà cứ tưởng cái cô Lâm tiểu thư kia sẽ phải lo lắng lắm.
Dương Nhược Hy đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh, còn quản gia thì đỡ anh lên phòng.
Canh đã xong, cô liền mang lên cho anh.
Bước vào phòng, cô thấy anh đang nằm vật ra trên giường, miệng không ngừng kêu “nóng”.
Hết cách, cô cởi áo của anh ra rồi lau qua người.
Không ngờ anh lại choàng tay qua ôm cô vào lòng.
Chẳng biết là do có hơi men trong người hay là do anh đang lầm tưởng cô là Lâm Tịnh Y mà lại làm vậy.
Nhưng….cái ôm này của anh ấm áp lắm.
Vòng tay anh đủ to để ôm trọn cô vào lòng mình.
Dương Nhược Hy bất ngờ, cô muốn đẩy anh ra nhưng không thể.
Hạ Dực ghì chặt cô vào lòng mình, tham lam hít lấy hương thơm trên tóc cô.
Anh rất thích mùi hương này, một mùi hương có thể khiến cho người ta mê đắm.
Đột nhiên anh phòng tay ra sau gáy cô, cố đẩy cho khuôn mặt cô gần với anh hơn.
*Chụt*
Một nụ hôn chớp thoáng mà anh vừa trao cho cô.
-“Aaaa! Anh làm gì vậy.”
Dương Nhược Hy tất nhiên sẽ rất hoảng, sao anh lại làm thế chứ.
-“Anh Hạ à, tôi không phải là Lâm Tịnh Y, tôi là Dương Nhược Hy.”
-“Anh Hạ, anh say lắm rồi.”
-“Để tôi đi lấy nước cho anh nhé anh Hạ.”
Dương Nhược Hy sợ anh say quá sẽ làm càn nên tức tốc viện cớ đi lấy nước để bỏ chạy.
Hạ Dực ngồi lại trong phòng, anh nhớ về nụ hôn khi nãy.
Đôi môi cô mềm mọng, còn rất ấm nữa.
Chỉ tiếc là nụ hôn kia nhanh quá, chưa kịp cảm nhận hết thứ mật ngọt chết ruồi kia.
“Chết tiệt, biết vậy hôn lâu hơn nữa.”
…
Dương Nhược Hy chạy xuống bếp rót nước, cô vẫn không ngừng nghĩ về anh, nghĩ cả về nụ hôn.
Đó là nụ hôn đầu của cô, cô đã định để dành nó cho người mà cô yêu thương nhất.
Mà giờ….tại anh mà nó biến mất rồi.
Nhưng cô cũng đâu có biết, nụ hôn vừa rồi cũng là nụ hôn đầu của anh.…