Ngồi ở trên phòng, Dương Nhược Hy đang cặm cụi xử lý vết bầm khi nãy.
-“Chị Hy à, cô ta ra tay cũng ác thật đó. Hay chúng ta nói lại với ông chủ đi. Ông chủ rất công minh, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho chị.”
Phàm Vũ Vũ uất ức nói với điệu bộ tức giận.
Dương Nhược Hy dường như đang suy nghĩ, liệu rằng nếu Hạ Dực biết chuyện, anh ấy có bênh cô hay không. Hay thậm chí sẽ trách cứ lại cô.
-“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng chấp với cô ta làm gì. Dù sao chị cũng chỉ bị bầm nhẹ, không cần làm quá nên đâu.”
-“Chính vì chị cứ hiền như vậy nên mới bị Vu Tiểu Anh và Lâm Tịnh Y bắt nạt đó.”
-“…”
-“À đúng rồi chị à, Vu Tiểu Anh đúng là bà chúa nịnh hót. Lâm Tịnh Y chỉ mới tới đây chưa đầy một ngày. Mà khi nãy em còn thấy họ đứng nói chuyện với nhau ở vườn hoa rất lâu. Giống như rất thân nhau…à không, giống như quen nhau từ rất lâu rồi ấy. Nhìn cái điệu bộ của họ không khác nào hai chị em gái.”
-“Haha, chị thấy là em nghĩ nhiều rồi. Vả lại Vu Tiểu Anh như thế chẳng phải cũng tốt sao. Cô ta càng chiếm nhiều thời gian lấy lòng Lâm Tịnh Y, thì lại càng không có thời gian làm khó chị nữa chứ sao.”
Phàm Vũ Vũ gãi gãi đầu, có vẻ lời mà Dương Nhược Hy nói cũng có phần đúng. Nhưng cô vẫn rất nghi ngờ quan hệ của hai người họ.
…
Tối hôm ấy Hạ Dực báo về nhà rằng sẽ không ăn cơm, để Dương Nhược Hy và mọi người không phải chờ cơm nữa.
Hạ Dực cầm chiếc điện thoại trên tay, bấm một dòng số rồi đưa lên tai.
-“Alo! Tối nay hẹn gặp ở chỗ cũ. Cậu gọi thêm đám Lý Triết Hạo nữa đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.
-“Ây dô! Dực đó sao. Lâu lắm rồi không gặp đó nhỉ. Có chuyện muốn tâm sự sao.”
-“Đúng rồi.”
-“Vậy được. Tối nay bảy giờ.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên hồi chuông kết thúc. Hạ Dực cũng khẽ buông chiếc điện thoại kia.
Anh ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sofa dài trong phòng làm việc.
Đôi mắt anh nặng trĩu những suy tư, những gánh nặng mà chẳng ai hiểu nổi.
…
Bảy giờ tối, quán bar Uông Châu.
Tiếc nhạc vũ trường vang lên sôi động. Những cô gái khoác trên mình những bộ váy xẻ tà gợi cảm nhảy nhót trên sân khấu.
Tiếng hò hét, tiếng hát hò, tiếng nhạc hoà cùng với không khí sôi động càng làm khuấy đảo quán bar ấy.
Nhưng ở trong một góc phòng, Hạ Dực ngồi đó với đám bạn của anh.
Trong số họ có Dương Minh, Lý Triết Hạo, Mạc Đinh và Trần Chí Cường
-“Dực, có chuyện gì vậy? Sao lại hẹn anh em tụ tập thế?”
Lý Triết Hạo khó hiểu hỏi anh.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Hạ Dực chủ động rủ rê đám các anh đi chơi cả. Vì anh còn đang vác trên vai một trách nhiệm cao quý, là Hạ Thị.
-“Tôi…tìm thấy cô ấy rồi. Tôi tìm thấy cô ấy ở bến tàu.”
-“HẢ.”
Cảm nhóm người đồng thanh hô lên kinh ngạc.
Họ cũng đã không lạ gì với việc Hạ Dực vẫn luôn chờ đợi cô gái ấy, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng thật sự sẽ có ngày Hạ Dực tìm thấy cô.
Mạc Đinh nhanh nhảu hỏi.
-“Cậu gặp cô ấy bao giờ?”
-“Sáng nay.”
-“Cô ấy tên là gì?”
-“Lâm Tịnh Y.”
Hạ Dực nhấp một ngụm rượu, thong thả trả lời.
Nhưng giọng nói của anh bỗng nghẹn lại
-“Tôi tìm thấy cô ấy…nhưng tôi lại không thấy vui..”
-“Tại sao? Cậu yêu cô ấy vậy cơ mà, sao lại không vui?” -Trần Chí Cường thắc mắc.
-“Tôi có cảm giác cô ấy rất xa lạ, không hề thân thuộc như tôi nghĩ. Chắc có lẽ xa cách bao năm, tình cảm ấy cũng phai nhạt rồi.”
Hạ Dực cho rằng tình cảm mà anh dành cho người bạn gái qua mạng năm ấy đã không còn mặn nồng.
Nhưng bạn anh lại không nghĩ vậy.
Nếu thứ tình cảm đó đã phai nhạt thật thì anh sẽ không đứng đợi hàng giờ trước bến tàu lửa. Anh sẽ không còn ủ rũ khi nhớ về cô…Và cũng sẽ khôn ngừng tìm kiếm cô.
Có lẽ đối với anh, cô ấy là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mà anh có.
-“Cậu đừng nói như thế, chúng tôi cũng không còn lạ gì chuyện cậu thích cô ấy đến mức nào mà.” - Dương Minh an ủi Hạ Dực.
Hiện tại tâm trạng Hạ Dực đang không ổn lắm.
Tìm lại được người yêu, chắc thần trí cũng hơi xúc động.
Tay Hạ Dực cầm lấy ly rượu, một hơi hết sạch.
Anh uống rượu đến say khướt, chẳng buồn quan tâm đến không khí náo động xung quanh.
Mọi người thấy anh say như vậy thì cũng cùng nhau đưa anh về nhà.
…
Đến trước cổng biệt thự Fovest, Dương Minh bấm chuông.
Quản gia Âu chạy ra mở cửa, đón họ vào trong nhà.
Dương Minh và Lý Triết Hạo là người đưa Hạ Dực về.
Họ chật vật mãi mới đưa anh về tới nhà được.
Nghe thấy có tiếng động, Lâm Tịnh Y lật đật chạy xuống nhà xem sao.
Cô ta thấy anh nằm vật trên sàn, say xỉn mà nói nhảm.
Dương Minh thấy thế thì cũng nói với cô ta vài câu.
-“Cô là Lâm Tịnh Y à, vậy nhờ cô chăm sóc cậu ấy chút. Tối nay có vẻ say quá rồi.”
Không hiểu làm sao mà ngay lúc này đây, trong lòng Lâm Tịnh Y lại rạo rực đến lạ.
Cô cảm nhận được sự ấm áp từ trong câu nói của Dương Minh.