Chín giờ, Hồ Trụ mở ra đôi mắt còn đang ngái ngủ, khô khốc chớp chớp mắt, đưa tay sờ tấm chăn bên cạnh, đã lạnh, chắc hẳn người kia đã đi từ sớm rồi.
Hồ Trụ trở mình, uể oải ngáp một cái, hắn cũng không thật sự nghĩ đến việc mỗi ngày đều cùng Nguyễn Mục ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm như vậy, hắn thì tiếc mạng như thế, vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt mới phải.
(Tuyệt đối không phải vì lười biếng mới không muốn đi đâu.)
Ung dung từ trên giường đứng dậy, hắn lấy ra chiếc áo khoác màu bạc sáng lấp lánh, cùng chiếc áo sơ mi đỏ đen từ va ly hành lý hôm qua mang về, đứng trước gương khoa tay mua chân mấy lần, rồi mới hài lòng mặc vào người.
Thật đáng tiếc, chiếc áo khoác và quần jean bó sát hắn mặc không vừa, nên vô cùng tiếc rẻ đặt chúng xuống, Hồ Trụ mang theo một chút tâm tình đau đớn mặc lại chiếc quần thường đã làm bạn với hắn bấy lâu.
Bộ này thì quả thực không thể nói là quá cay mắt, nhưng gu thẩm mỹ hoàn toàn không thể hiểu được của Hồ Trụ luôn luôn có thể khiến người ta mù cả mắt.
Dường như cảm thấy còn chưa đủ hoàn mỹ, Hồ Trụ dùng chiếc máy uốn tóc càn quét được từ cửa hàng quần áo, thuần thục uốn quăn mái tóc ngắn của mình.
Trước kia hắn không phải chưa từng hẹn hò với cô nàng ngoại quốc nào, cũng coi như nhập gia tùy tục, Hồ Trụ thích tóc xoăn nhuộm màu, nếu không phải điều kiện không cho phép, chiếu theo thẩm mỹ của hắn e rằng còn cần thêm một quả tóc vàng mới có thể áp bộ quần áo này xuống.
Bàn về gu ăn mặc, Hồ Trụ tự nhận là không ai có thể đi đầu thời đại như hắn. Nếu không phải dáng người quá mức cồng kềnh, hắn đã sớm đi phá đảo mấy cái buổi trình diễn thời trang ở Paris kia rồi.
Người mập giống Hồ Trụ thì không ít, nhưng người bình thường mà tự tin được như hắn vẫn là rất hiếm gặp.
Hồ Trụ thuộc về loại người rất ít khi mất khống chế vì cảm xúc, đã quen không tim không phổi, thậm chí còn có chút lòng lang dạ sói.
Đời trước hắn cong lưng uốn gối nhận mọi sỉ nhục, vẻ mặt nịnh nọt kia hắn làm đến sắp chết lặng, kết quả là vẫn không có được một kết cục tốt đẹp. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hồ Trụ dần dần trở nên nghiêm túc.
Hắn không tim không phổi, nhưng còn chưa tới mức có thể xem nhẹ cả tính mạng của mình.
Phải lên kế hoạch cho những gì sắp tới mới được.
Để tránh cho mình khỏi quên, Hồ Trụ lấy bút giấy từ trong tủ bên trong phòng ngủ ra, cẩn thận ghi chép lại.
Một, hạn chế tiếp xúc với phụ nữ bên cạnh đại lão (Nguyễn Mục), hãy nhớ lấy tôn chỉ cơ bản —— Phụ nữ của đại lão ngàn vạn lần không thể đụng vào!
Hai, lấy lòng đại lão, ôm chặt đùi, đại lão làm gì cũng phải giữ thái độ thuận theo và ủng hộ, tốt nhất nên dành nhiều ánh mắt và hành động ngưỡng mộ cùng tán dương hơn, để đại lão cảm thấy thoải mái dễ chịu, cuộc sống của mình mới có thể dễ dàng hơn.
Ba, thức tỉnh dị năng, chẳng bao lâu nữa, một làn sóng zombie sẽ lan rộng ở thành phố C, sương mù dày đặc do làn sóng này dẫn phát sẽ bao phủ toàn bộ thành phố, nhân loại sống trong thành phố phần lớn sẽ lâm vào tình trạng phát sốt cảm mạo. Sau khi khỏi bệnh cảm, chỉ có số ít người mới có thể bắt đầu thức tỉnh dị năng, đánh thức gen động vật tiềm ẩn trong cơ thể, khi đó giữa con người và zombie sẽ không bị động giống như hiện tại nữa.
Đời trước không phải là không có nhà khoa học nghiên cứu biện pháp cứu vớt những người bị zombie lây nhiễm. Vắc xin do Cơ sở nghiên cứu phát minh ra còn chưa trải qua cuộc thử nghiệm thế hệ đầu tiên thì Hồ trụ đã chết oan uổng trước một bước. Vì vậy Hồ Trụ cũng không biết nhân loại ở kiếp trước có thể chiến thắng được zombie hay không.
Hắn chỉ biết là trong đợt zombie bùng phát kia, hắn đang làm một nhân viên hậu cần hỗ trợ làm sạch Linh hạch trong căn cứ, hết thảy đều không hay biết, bởi vậy cũng bỏ lỡ cơ hội đi Thành phố C, sau đó mặc kệ hắn có cố gắng thế nào cũng chỉ là một gánh nặng, tầm thường, vô dụng.
Lần này, dưới tình huống đã biết dị năng thức tỉnh như thế nào, hắn nhất định phải chuẩn bị để xuất phát đến Thành phố C mười ngày sau, tốt nhất là để Nguyễn Mục dẫn hắn cùng đi.
Theo lời người trong căn cứ đồn đãi ở kiếp trước, hầu hết những người xung quanh Nguyễn Mục đều lần lượt thức tỉnh dị năng. Rõ ràng xác suất trong một nghìn người chỉ có một người có thể thức tỉnh dị năng, nhưng cứ như thể chỗ Nguyễn Mục đụng phải bug, tất cả người đi theo y đều được hưởng lợi, mà chính y cũng đã trở thành dị năng giả song hệ hiếm thấy.
Chuyện tốt như vậy, Hồ Trụ sao có thể bỏ lỡ được. Nghĩ đến mười ngày nữa có thể có được dị năng, hắn liền không nhịn được hô hấp dồn dập, hưng phấn xoa xuýt hai tay.
Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh lại.
Nguyễn Mục lúc ấy mang theo gần một trăm người của căn cứ cùng nhau tiến về Thành phố C, tìm kiếm những người sống sót còn lại, kết quả lại gặp phải lượng lớn zombie tấn công. Cũng may giá trị vũ lực của Nguyễn Mục phá đỉnh, chỉ dựa vào một thanh đao dài, mang theo đồng đội chiến đấu vượt qua trở ngại trùng điệp. Trải qua thiên tân vạn khổ, một đám người đi tới được thành phố dưới lòng đất. Bên trong là những người trốn thoát may mắn còn sống sót, bọn họ kích động ca tụng Nguyễn Mục và đồng đội của y là chúa cứu thế. Mà sắc trời dần dần tối xuống, vì đảm bảo an toàn, Nguyễn Mục và những người khác chuẩn bị đợi đến sáng sớm ngày mai mới lên đường.
Trong thời gian chờ đợi ở thành phố dưới lòng đất, một làn sương đỏ quỷ dị bao trùm toàn thành phố dưới đất, bên trong có gần mấy ngàn người hít phải sương đỏ, đều cảm mạo nóng sốt không ai ngoại lệ, mà bởi vì bị cơn bệnh đột ngột phát sinh này ảnh hưởng, dẫn đến đám người Nguyễn Mục cũng không kịp trở lại căn cứ.
Hồ Trụ nhớ rõ là hơn mười ngày sau khi trận sương đi này đi qua bọn họ mới trở về căn cứ. Mấy chục người, mang theo một thân dị năng đủ để lay trời động đất, trùng trùng điệp điệp trở về. Chi tiết những gì đã xảy ra trong hơn mười ngày đó chỉ những người trực tiếp đến đó mới biết. Hồ Trụ cũng chỉ là được nghe kể từ những người có quan hệ không tệ với hắn, cụ thể hơn mười ngày kia đến tột cùng là như thế nào, hắn căn bản không rõ.
Đó chắc hẳn là một khoảng thời gian vô cùng tàn khốc, đến mức, khi đó hắn có hỏi thăm cũng không ai sẵn lòng trả lời.
Ra ngoài chừng một trăm người, mặc dù mang về rất nhiều người sống sót, nhưng vẫn có mười mấy đội viên của căn cứ chết tại Thành phố C.
Hồ Trụ biểu tình trở nên có chút nặng nề, hắn đúng là muốn cùng Nguyễn Mục lên đường, nhưng vừa nghĩ tới mấy tên mờ ám bên cạnh đại lão cũng sẽ đi theo, chuyến này đi tất nhiên nguy hiểm trùng điệp, hắn không thể không cân nhắc lợi, hại.
Nên làm như thế nào mới có thể an an toàn toàn có được dị năng đây.
Dùng cái đầu không quá tinh tường để suy nghĩ vấn đề thật sự là một chuyện chuyện đau khổ đó. Hồ Trụ trái phải xoa cằm, than thở.
Xít (tiếng hít khí vào) —— Xem ra cần phải càng thêm ra sức làm ấm giường mới được.
Âm thầm hạ quyết tâm kỳ quái nào đó, Hồ Trụ gõ gõ lòng bàn tay, ánh mắt vô tình rơi vào chiếc tủ lạnh.
【Muốn thì cứ tùy tiện lấy.】
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dường như lại vang lên bên tai, Hồ Trụ xoa xoa tai, không chút áy náy mở tủ lạnh ra, nhìn thấy chiếc túi màu đen ở tầng dưới cùng.
Mang theo một chút sương trắng lạnh, Linh hạch trong túi tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Linh hạch giống như pha lê, to bằng hai đầu ngón tay, phản chiếu ánh sáng xanh nhạt.
Hồ Trụ cầm lên mấy viên nâng ở trong lòng bàn tay, soi dưới ánh đèn, âm thầm định giá xem mấy khối này bây giờ có thể đổi lấy bao nhiêu vật tư.
Trong căn cứ, ngoài các đội viên cần ra ngoài tìm kiếm vật tư có thể lĩnh súng ống miễn phí, những người bình thường ở trong căn cứ làm dọn dẹp, hậu cần muốn có được vũ khí thì nhất định phải dùng Linh hạch trao đổi.
Chẳng qua họ đều là người làm công tác hậu cần nên vũ khí đối với họ không có nhiều tác dụng.
Hồ Trụ hiện tại còn chưa được coi là nhân viên nội bộ của căn cứ, không có tư cách lĩnh miễn phí súng ống, nhưng hắn cũng không thèm để ý, không thể miễn phí, hắn cầm Linh hạch đi đổi còn không được chắc? Dù sao đại lão cũng cho phép hắn tiêu bao nhiêu tùy thích, he he.
Cảm giác được đại lão bảo bọc, phải nói là thật hưởng thụ.