Hồ Trụ trong lúc hoảng hốt vẫn còn bớt chút thời gian để nghĩ: Này cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi.
Nhưng hắn xác thực cũng giống như Nguyễn Mục, có chung khát vọng được làm dịu trạng thái căng cứng suốt một ngày.
Thời điểm đi theo Mục ca giết zombie, Hồ Trụ mỗi giờ mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ, sợ mình ngáng chân, lại sợ mình không cẩn thận bị cắn, cho dù vô tình có một chút "gió thổi cỏ lay" cũng có thể làm cho tinh thần hắn không yên, cả một đoạn đường thần hồn nát thần tính [1], đầu óc hắn gần như bị quá tải, mãi đến khi trở lại phòng Nguyễn Mục, sợi dây treo lơ lửng trong đầu hắn mới dám rơi xuống.
Thái độ Hồ Trụ đối với dục vọng cùng khao khát này là cực kỳ thản nhiên, có thể ban đầu còn bởi vì giới tính mà cảm thấy khó chịu và không được tự nhiên, dù sao hắn từ nhỏ đến lớn đều kiên định mình là dị tính luyến, có thích cũng là thích mấy em hot girl dáng người bốc lửa. Nhưng sở dĩ hắn thích, cũng là bởi vì hắn khao khát những thứ kích thích cao trào, dù rằng "kích thích" bây giờ so với ảo tưởng trong lòng hắn khác một trời một vực. Hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn đúng là có được lạc thú cực lớn khi làm tình với Nguyễn Mục.
Sau lưng khó khăn tựa vào nền gạch lạnh lẽo, nước ấm xối xuống đầu và mặt, nụ hôn nóng bỏng lại không có trình tự rơi xuống môi lưỡi hắn, mang theo cả dòng nước ấm áp kia, vũ khí sắc bén xâm phạm phía trong mềm mại của hắn cũng là "một giây cũng không thể chậm", hung hăng chiếm cứ toàn bộ Hồ Trụ.
Cặp đùi đẫy đà của hắn nhìn có vẻ bóp rất thích, lúc này bị buộc phải tách ra, ráng chống đỡ đặt trên đầu gối của người đàn ông, từ trên xuống dưới, Nguyễn Mục nặng nề đẩy mình lên cao.
Hô hấp của y ngày càng nặng, làn da trắng nõn lạnh lẽo nhuốm một màu hồng nhạt, ngón tay siết chặt vòng eo Hồ Trụ. Thắt lưng buộc nửa chừng ở trên hông y, theo những va chạm theo quy luật trước sau đánh vào cặp đùi mềm mại đang run lẩy bẩy của người đàn ông. Có thể thấy được những thớ cơ bắp không quá rõ ràng kia khi thì căng cứng co giật, khi lại mềm nhũn lắn lư.
Tiếng nước phát ra từ trong cơ thể Hồ Trụ bị tiếng vòi hoa sen phía trên át đi, tí tách tí tách, giọng nói nhỏ như muỗi kêu lại khổ sở cầu xin của hắn từ bên trong môi lưỡi dây dưa chầm chậm tràn ra.
"Chậm...... Chậm một chút...... A...... A...... Sâu quá...... U ư......"
Thanh âm vừa yếu ớt vừa nhẹ, như thể sắp chết, trải qua một buổi sáng hành xác như thế, Hồ Trụ mệt mỏi muốn chết, nhưng lại mẹ nó rất muốn làm tình, ngón tay chỉ có thể vô lực ôm lấy lưng người kia, ngón chân co quắp, gót chân khẽ nâng lên, tựa hồ muốn nâng lên cao một chút để rời xa thứ vũ khí cực nóng và hung mãnh đó, nhưng bởi vì tư thế hạn chế nên chỉ có thể đành bị người ta mang theo dập nắc.
Trong chuyện này, Hồ Trụ luôn luôn không chiếm được vị trí chủ đạo, cho dù khi bắt đầu là hắn chủ động, nhưng đến cuối cùng, người bị đụ cho rối tung cả lên cũng vẫn là hắn. Mặc dù nghĩ trăm mối vẫn không lí giải nổi việc này, Hồ Trụ vẫn ư a hai tiếng, kháng nghị để cứu vãn đầu lưỡi tê dại như nhũn ra của mình, chậm rãi mở mắt ra, run giọng nói: "Đi...... Đi lên giường......"
Bọn họ ở trong phòng tắm ngây người gần nửa tiếng đồng hồ, xả nước lâu như vậy, Hồ Trụ có chút choáng váng, hơn nữa, người kia nóng vội đâm chọc nhưng lại nhiều lần không đụng tới chỗ ngứa ngáy kia, càng đâm càng nóng rẫy khó nhịn, Hồ Trụ gần đạt tới cao trào nhưng lại không được thỏa mãn, chỉ có thể dùng móng vuốt không hề sắc bén của mình chụp lấy lưng Nguyễn Mục, im lặng tuyên bố sự bất mãn của mình.
Hai người cứ như vậy dính một chỗ với nhau, dùng khăn tắm qua loa chà xát thân thể, trong lúc đó, Hồ Trụ dựa vào người y rầm rì lẩm bẩm. Sau khi cởi bỏ hoàn toàn quần áo bên ngoài, hai người rời khỏi phòng tắm, cùng nhau ngã xuống chiếc giường êm ái.
Hồ Trụ rên rỉ càng thêm cao, mang theo vui sướng rõ ràng, hắn híp mắt lại, bị những cú thúc ngẫu nhiên làm cho hai chân như nhũn ra, trập trùng theo động tác kịch liệt của Nguyễn Mục. Phía sau lưng là giường đệm mềm mại, trên thân là một thân thể cao lớn, đang cùng hắn liên kết chặt chẽ, xâm chiếm hắn, địt hắn, lực đạo tựa hồ như muốn ghim hắn vào trên ván giường, vừa mạnh vừa ác.
Hồ Trụ không kìm được tiếng nức nở, dùng tay che mặt như muốn trốn tránh, tay còn lại nắm lấy đệm, nước mắt theo khoái cảm tột độ chảy xuống, ướt đẫm cả gối, nửa thân dưới dưới của hắn đã sắp không còn tri giác, khó có thể chịu nổi kích thích.
Hồ Trụ cảm thấy bất kể mình có làm tình cùng đại lão bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng khó mà thích ứng được với sự thô bạo đến mức gần như cưỡng hiếp của y.
Bởi vì thân mình còn chưa lo xong nên rất ít khi hắn quan sát biểu tình của Nguyễn Mục trong lúc ân ái.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thái dương người kia thấm ướt, theo động tác đâm gấp rút của y, ngọn tóc màu xám của y lắc lư, giọt nước rơi xuống cái bụng tròn vo của Hồ Trụ Nguyễn Mục hơi hé môi, đôi môi mỏng từ nụ hôn vừa rồi nhiễm lên một chút khí huyết, sắc mặt cũng vì ân ái kịch liệt mà trở nên ửng hồng, vành tai càng đỏ hơn, đến độ sắp nhỏ máu, mặc dù biểu tình vẫn hoàn toàn giống như trước, không khác khuôn mặt lạnh lùng bình thường nhiều lắm, nhưng trong đôi con ngươi màu xám kia lại lén bắn ra một chút dục vọng dơ bẩn.
Không khó để nhìn ra, y rất thích, cũng rất hưởng thụ việc làm loại chuyện này.
Như một kẻ nghiện...... Hồ Trụ suy nghĩ lung tung, khó khăn duỗi tay ra, vốn định tiến lên kéo tai đại lão một cái, nhưng chờ đến khi thật sự sờ đến, lại không tự chủ được thả nhẹ lực tay, miết nhẹ.
Bỏng giống như đang phát sốt.
Nguyễn Mục lại vì động tác của hắn mà hiếm thấy dừng lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt Hồ Trụ bây giờ lại chậm rãi dời về phía cánh tay Hồ Trụ, rõ ràng hai người đều không nói chuyện, nhưng Hồ Trụ lại hiểu.
Là đang kinh ngạc đấy, chắc là không ngờ ông đây lại to gan lớn mật như thế chứ gì......
Bởi vì đang ở trong tình ái cuồng nhiệt, Hồ Trụ so với mọi khi càng thêm làm càn, hắn cười ha ha hai tiếng, sau đó lại muốn đi sờ đầu đại lão.
Hắn rõ ràng đang nằm dưới thân người khác, nơi mềm mại nhất đang bị người ta xâm phạm, vậy mà vẫn dám đưa tay với lấy vầng trăng khuyết lạnh lùng kia, tuy rằng cái tay vừa mập vừa ngắn, căn bản không có khả năng chạm tới, may mắn thay ngay cả ánh trăng cũng thiên vị hắn.
Nguyễn Mục hơi cúi đầu hôn lên tai hắn.
Đã được chạm vào làn tóc xám mềm mại được sấy khô như ý nguyện, cảm giác không giống như vẻ bề ngoài lạnh lùng sắc bén của y, ngược lại giống như cát sỏi mềm mịn lướt qua khe hở ngón tay, lưu lại một chút vết tích ướt át.
Hồ Trụ tựa như một kẻ lầm đường lạc vào chốn sâu thẳm của ánh trăng, mang theo ánh mắt kinh ngạc lại mê ly thưởng thức ánh trăng chiếu rọi vào thể xác lẫn tinh thần của mình. Cơn gió từ cửa sổ nhẹ lay, thổi tung một góc tấm ga giường, lay động, rơi xuống trên thân hai người.
Ánh trăng cuối cùng bao trùm bọn họ, dịu dàng và yên bình.
————
Nguyễn Mục rất ít khi ngủ đến tự nhiên tỉnh, với y mà nói, mỗi ngày rời giường lúc sáu giờ rưỡi đại khái đã dưỡng thành một loại thói quen, hôm nay lại dậy hơi trễ một chút.
Nguyên nhân là buổi sáng, cái tên ú nu nào đó đã dùng tứ chi ngắn tũn, mập mạp mà kiên cố của hắn giam cầm y giống như ôm một cái gối, ngủ rất sâu, tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
Nguyễn Mục khuôn mặt tê liệt, vừa lòng thoả ý bị ôm, không có mảy may một tia giãy dụa.
Y trước kia luôn luôn trong một loại bận rộn khác người, bận rộn giết zombie, bận rộn thu thập Linh hạch, bận rộn tạo ra một căn cứ an toàn.
Trước kia đều bận rộn tìm kiếm người này, nhưng cho dù cố gắng cỡ nào, y cũng không có được một chút tin tức gì về người này.
Quay về chốn cũ, đi đến cô nhi viện cũ nát kia, lại phát hiện cố nhân đã rời đi hết, ở lại nơi đó chỉ còn viện trưởng tuổi đã cao.
Y hỏi thăm người này đi nơi nào, đối phương lại quên hết lũ trẻ bởi vì tuổi già không còn nhớ gì được nữa, y tự mình đi tra hồ sơ cũ, nhưng trong hồ sơ không có cái tên nào hay người nào quen thuộc, người kia cứ thế mà đi, không mảy may để lại bất cứ manh mối gì, cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Nguyễn Mục đã nghĩ đến việc dành thời gian cả đời để tìm kiếm người này, cho dù tận thế giáng xuống, mọi người đều trốn chạy tứ phía, người y muốn còn chưa rõ sống chết. Cho nên mỗi ngày y đều ngoan cố ra ngoài tìm kiếm. Người ngoài chỉ nghĩ y muốn thu thập vật tư, nhưng chỉ có bản thân y mới biết là vì y muốn tìm người.
Nguyễn Mục thậm chí nghĩ, nếu như Hồ Trụ đã biến thành zombie, vậy y cũng có thể nuôi hắn, giữ lại Linh hạch trong đầu hắn, chờ y già sắp chết, sẽ để Hồ Trụ ăn thịt mình, như vậy thì bọn họ sẽ có thể ở bên nhau từng giờ từng khắc rồi.
Mối lo lắng duy nhất có lẽ cũng chỉ là nếu như mình không còn nữa, làm thế nào cho cuộc sống sau này của người này được no bụng thôi.
May mắn thay, người của y không biến thành zombie.
May mắn thay, y đã tìm được hắn.
【 Lời muốn nói của tác giả: 】
Mình có việc quan trọng phải làm nên xin lỗi các bạn nhỏ dễ thương nhé. Trai đẹp sẽ cập nhật trong kỳ nghỉ lễ! Bạn có thể cất cuốn này đi trước.
(Hi vọng mọi người cũng có thể làm cho cuộc sống của mình bớt đi những tiếc nuối)
___________
[1] Thần hồn nát thần tính: gốc "Thảo mộc giai binh" - cỏ cây đều là binh lính: Phù Kiên (thời tiền Trần) dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính.
___________
Tác giả là nam?
Mấy chương này có H nhưng ko sâu lắm.Ai cứu Wattpad web đi các bà, tui mở VPN mà nó làm chậm mạng, ko load nổi trang, nên dẹp moẹ đi 🙂