Mạng xã hội là nơi lưu giữ vô số thông tin cá nhân. Việc lục tìm tất tần tật mọi bài đăng của một ai đó có thể gây ra nhiều cảm xúc khác nhau. Một số người cảm thấy đối phương thật kỳ quặc; số khác lại vui vẻ chấp nhận, nghĩ rằng người này đang cố làm quen với mình.
Nếu phát hiện người lạ nào mò vào trang cá nhân âm thầm lưu hết ảnh của mình về, Hồ Lại sẽ tức điên; nhưng khi biết Thẩm Chứng Ảnh làm vậy, Hồ Lại chỉ thấy cực kỳ khoái chí và buồn cười.
Lúc mới biết Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại từng sục sạo khắp internet tìm thông tin về cô. Tiếc rằng giáo sư Thẩm quá coi trọng riêng tư nên hiếm tìm được đồ ngon, những ảnh ở chế độ công khai vừa mờ vừa quê không tả xiết. Trang cá nhân thì toàn đăng các bài báo khoa học chuyên ngành, công văn và thông báo đến sinh viên.
Một người như vậy, ai có thể tưởng tượng.
Đọc đi đọc lại mọi bài đăng của mình, tải xuống từng bức ảnh, không chừng vừa ngồi tải vừa tiếc rẻ nếu ảnh không bị vỡ thì còn đẹp đến mức nào.
Thẩm Chứng Ảnh ơi là Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại không biết phải nói gì, chỉ thấy tình yêu trong lòng trào dâng mãnh liệt, điều ước duy nhất lúc này là có thể ôm Thẩm Chứng Ảnh bay đến tận trời cao. Giữa dòng cảm xúc dạt dào, ngôn từ bỗng trở nên thật cằn cỗi và bất lực.
"Thẩm Chứng Ảnh, em thật sự không biết phải làm thế nào để bày tỏ tình yêu em dành cho chị."
Miệng bị hôn đến đỏ bừng, cộng thêm ánh mắt sáng ngời đối diện, vòng tay siết chặt lấy mình không buông. Thẩm Chứng Ảnh vuốt tóc Hồ Lại, "Chị có thể cảm nhận được."
Thẩm Chứng Ảnh cũng vậy, cô đang đắm chìm trong tình yêu vô hạn dành cho Hồ Lại nhưng bị ngôn từ bó buộc, không thể diễn tả hết mọi vui sướng trong lòng. Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô chưa bao giờ và sẽ không bao giờ yêu ai sâu sắc thế này nữa.
Ôm nhau được một lúc, Hồ Lại đang nằm lim dim thì mở to mắt hỏi, "Chị thích tấm nào nhất?"
"..." Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ có hay khiến mình lúng túng.
"Hay để em nhờ người phóng to treo lên, hoặc làm thành giấy dán tường cũng được, không thì phun tranh 3D?"
Nhất định không chịu bỏ qua chuyện này đúng không?
Nửa đêm, Thẩm Chứng Ảnh đang ngủ thì nghe tiếng khúc khích. Đêm hôm nghe thấy tiếng cười thì đúng là rùng rợn, nhưng sau đó cô mới phát hiện nó phát ra từ người nằm cạnh. Không biết Hồ Lại mơ thấy gì mà trông gương mặt vui vẻ lắm, thỉnh thoảng còn cười khì khì như trẻ em chậm phát triển. Thẩm Chứng Ảnh vừa bất lực vừa buồn cười, véo nhẹ vào má Hồ Lại. Dẫu gì vẫn đang độ thanh xuân, đủ đầy collagen, làn da cô nàng mềm mại, căng tràn sức sống. Dường như Hồ Lại lơ mơ cảm nhận được đụng chạm của Thẩm Chứng Ảnh nên cong môi tỏ ý không hài lòng. Thẩm Chứng Ảnh thật sự muốn chụp lại khoảnh khắc đáng yêu này nhưng sợ bật đèn sẽ làm Hồ Lại tỉnh giấc.
Hôm sau, lúc hai người phơi quần áo ngoài ban công, thấy Hồ Lại ngâm nga có vẻ yêu đời vô cùng, Thẩm Chứng Ảnh chợt nhớ bèn hỏi thử: "Tối qua em mơ thấy gì mà đêm hôm nằm cười khúc khích vậy, hú vía."
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến Hồ Lại đã cười run rẩy như bị ma làm, cười mãi đến khi dứt cơn mới trả lời nổi: "Em mơ thấy mình bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà."
Lần đầu thấy người bị đuổi ra khỏi nhà mà hớn hở như vậy, Thẩm Chứng Ảnh ngừng tay, ngờ vực nhìn Hồ Lại.
"Chẳng hiểu sao trong mơ em còn mất việc, nên em mở một quầy dán màn hình điện thoại ngay trước cửa trung tâm thương mại."
"Sau đó thì sao? Em trúng xổ số?"
"Sau đó chị tới chỗ em chọn dán loại có hoa văn. Cứ cách vài tuần chị lại đến một lần, lần nào cũng chọn hình mới."
Gương mặt Thẩm Chứng Ảnh cứng đờ, trực giác mách cô rằng điều Hồ Lại sắp nói chẳng tốt lành gì.
"Em cứ thắc mắc sao miếng dán lại hỏng nhanh vậy, chẳng lẽ do em lựa hàng không tốt, vì thế liền hỏi thẳng chị."
"Vậy chị trả lời thế nào, muốn đến gặp em nhiều hơn sao?"
"Không phải, chị trả lời rất khí phách rằng miếng dán ngọt quá nên không kiềm chế được bèn đưa lên miệng liếm, vừa chạm lưỡi vào đã thủng lỗ." Nói xong Hồ Lại co chân vọt thật nhanh về phòng như sợ Thẩm Chứng Ảnh túm lấy, nằm vật ra giường cười ngặt nghẽo.
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Thẩm Chứng Ảnh tức giận đuổi theo véo mặt Hồ Lại.
Xinh đẹp thế này, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào không nỡ véo mạnh, nhưng không phạt thì không nuốt trôi cơn giận.
Thẩm Chứng Ảnh làm lơ, không nói chuyện với Hồ Lại cả buổi trời. Dù Hồ Lại có nói gì Thẩm Chứng Ảnh vẫn hờ hững như không.
Đến lúc ăn trưa cũng vậy, Hồ Lại có gắp đồ ăn, có nịnh nọt cỡ nào Thẩm Chứng Ảnh vẫn phớt lờ.
"Giáo sư Thẩm, chị thật vô lý, con người có thể điều khiển giấc mơ sao, em có muốn mơ như vậy đâu. Chị đi hơn thua một giấc mộng vớ vẩn làm gì." Ăn xong, Hồ Lại giật giật gấu áo của Thẩm Chứng Ảnh tố cáo. "Hơn nữa, chị cũng từng mơ làm này làm nọ với em, em đã từng trách chị chưa?"
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chứng Ảnh là sửng sốt, "Làm sao em biết?" Nói xong Thẩm Chứng Ảnh mới phát hiện có gì không đúng, con bé đang cắn tay áo cười run người.
"Hồ Lại!"
"Vâng, có mặt."
"Em lại gài bẫy chị."
"Không có không có, em chỉ muốn nói nếu vì một giấc mơ mà chị lơ em thì thật vô lý."
Thẩm Chứng Ảnh hít sâu, "Chị nhất định phải nói chuyện có lý với em ư?"
"Ơ, cũng không nhất thiết, nhưng mà..."
"Chị cứ vô lý thế đấy thì làm sao?" Thẩm Chứng Ảnh hất cằm, ngẩng cao đầu, cố tỏ ra ngang ngược nhưng dễ thấy hành động của cô có phần gượng gạo.
Hồ Lại ngây người nhìn, âm thầm gào thét 10530 lần vì sao giáo sư Thẩm của mình lại dễ thương như vậy.
"Ui." Hồ Lại chạy đến cọ cọ mặt vào mặt Thẩm Chứng Ảnh, "Còn biết làm sao nữa, dù chị có vô lý thế nào em vẫn thích chị."
Thẩm Chứng Ảnh không thể vênh mặt lâu hơn, muốn cười nhưng phải cố nghiêm mặt, cuối cùng không gồng nổi bèn cắn một cái lên mặt Hồ Lại, "Ghét thật. Không được trêu chị nữa."
Hai người lúc thì dỗi, lúc thì tí tởn làm hòa, sống chung một mái nhà, Du Tử Toàn ngốc đến đâu cũng phát hiện. Cô không nghĩ đến những chuyện sâu xa, chỉ giơ ngón tay chọc chọc Giang Ngữ Minh: "Giáo sư Thẩm nghiêm túc như vậy mà còn bực mình Hồ Lại kìa."
"Anh đã sớm nói với em, ai ở cùng Hồ Lại cũng đều chuốc bực vào người."
Nào dè Du Tử Toàn không quan tâm, nói tiếp: "Trông giáo sư Thẩm dễ mến hơn lúc ở trên trường nhiều. Giao diện lầm lì nhưng hệ điều hành đáng yêu."
Giang Ngữ Minh thở dài thườn thượt, "Xong rồi, hình ảnh lạnh lùng độc lập của mẹ tôi coi như đi tong rồi."
Không muốn ra đường và không được ra đường là hai chuyện khác nhau. Ở lì trong nhà mấy hôm, ngay cả người hướng nội cũng muốn ra ngoài hít thở không khí. Ăn tối xong, bốn người cùng nhau xuống lầu.
Để tránh trở thành bóng đèn và không bị nhân viên y tế vịn lại, bốn người chia thành hai cặp, mỗi cặp đi một hướng. Khu tập thể đã xét nghiệm hai lần, ngoại trừ hai trường hợp dương tính ban đầu thì đến giờ chưa có thêm ca nhiễm nào. Theo như lời Hồ Lại, tất cả đều là nhờ văn minh đô thị, ít ghé chơi, ít buôn chuyện, ít tọc mạnh nên thành ra ít lây nhiễm.
Người dân dần gạt bớt lo âu, vẻ căng thẳng của tập thể các cán bộ và nhân viên y tế lẫn đội ngũ tình nguyện viên cũng dần hạ bớt. Tuy vậy không một ai dám mất cảnh giác, vì tất cả đều biết khả năng hình thành biến thể của virus, một số trường hợp chỉ được phát hiện là dương tính sau nhiều lần xét nghiệm.
Hơn nữa, việc đóng cửa một khu dân cư đông đúc không chỉ là câu chuyện ăn uống, vệ sinh. Chỉ trong một tuần đã xuất hiện hàng đống vấn đề khác nhau: người cao tuổi không biết sử dụng điện thoại để đặt hàng, chỗ này bếp hỏng chỗ kia máy nước nóng hỏng, người thì cầu cứu vì hết thức ăn chó mèo, lại có người bầu bì cần đến bệnh viện khám thai, bệnh tim xin thêm thuốc, hóc xương, trật khớp... Đây là thời điểm ưu tiên sức mạnh nội tại, mỗi khi có gì phát sinh cũng là lúc cao thủ bước ra ánh sáng bộc lộ tài năng.
Nhờ phước của cha Hồ Lại mà nhà Thẩm Chứng Ảnh dư giả đồ dùng lẫn phương tiện giải trí, ngoại trừ việc Giang Ngữ Minh ngủ ngoài sofa bị đau lưng, mỗi ngày phải vắt óc lên thực đơn và xốn mắt mỗi lần thấy Hồ Lại kè kè mẹ ra thì không khí trong nhà cũng xem như hòa thuận và vui vẻ.
Sự thờ ơ của cha mẹ lẫn giấc mơ hôm trước của Hồ Lại khiến Thẩm Chứng Ảnh đâm lo.
Dù rất xấu hổ khi bị phát hiện bí mật nhỏ, nhưng điều khiến cô lo lắng nhất chính là mối quan hệ giữa Hồ Lại và người nhà. Gia đình Hồ Lại vốn đầm ấm, thế nên Thẩm Chứng Ảnh không đành lòng nếu phải chứng kiến bất kỳ mâu thuẫn nào giữa Hồ Lại với cha mẹ. Với tính cách của Hồ Lại, chắc em ấy sẽ lạc quan và ít suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô lớn tuổi hơn, cô không quá lạc quan về những gì có thể diễn ra.
Tranh thủ lúc đi bộ không có ai, Thẩm Chứng Ảnh bày tỏ băn khoăn của mình: "Gia đình em thương em như vậy, sợ sau này biết chuyện của hai chúng ta sẽ xảy ra xích mích."
Hồ Lại khoác tay Thẩm Chứng Ảnh, bình tĩnh trả lời: "Chị cứ yên tâm, khi nào cách ly xong em sẽ tìm cơ hội nói với cha mẹ."
"Chị thấy có thể không nói cũng được, tình cảm là chuyện của hai người chúng ta."
"Em định sẽ nói. Con trai chị biết, cha mẹ em cũng nên biết."
Đối với Hồ Lại mà nói, đây là mối quan hệ tình cảm rất nghiêm túc, vì thế cô không muốn lén lút như đang làm chuyện gì xấu xa.
"Bao giờ giấu giếm cũng khiến ta cảm thấy mình đang làm gì sai trái, nhưng em và chị không sai. Em biết chị lo lắng, sợ em và gia đình cãi nhau. Thẩm Chứng Ảnh, chị phải nhớ kỹ, nếu xảy ra xích mích thì không phải lỗi ở chị, mà là vì gia đình em bất đồng quan điểm. Nguyên nhân chính nằm ở chỗ mong muốn của cha mẹ và lựa chọn của em không khớp nhau, em thấy mình không có nghĩa vụ phải lựa chọn theo mong muốn của họ. Cha mẹ đối xử với em rất tốt, em cũng đối xử tốt với họ, nhưng đó không phải lý do để em phải răm rắp nghe lời. Nếu bố mẹ đúng, em có thể nghe; có ý kiến, đôi bên có thể trao đổi; nhưng muốn sắp đặt cuộc đời em, không bao giờ. Vậy nên đến lúc đó, chị chỉ cần ủng hộ em, kiên định ở bên em, cho em một cái ôm ấm áp, đừng để em phải kẹt giữa hai làn đạn."
"Chị sợ em hối hận, sợ em bị tổn thương. Dù sao thì cha mẹ em rất thương em, không có mối quan hệ nào đáng hy sinh cho những mối quan hệ khác."
"Thứ nhất, đó không phải là hy sinh, mà là trao đổi thẳng thắn, cùng tìm cách xóa mâu thuẫn. Ngay cả khi cha mẹ có đuổi em đi giống như trong giấc mơ, em cũng có thể hiểu được, nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng em vẫn là con gái của họ, cha em đã từng nói vậy. Thứ hai, tình cảm em dành cho chị hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không gì có thể tác động. Thứ ba,..."
"Thứ ba...?"
"Em sẽ không hối hận ngay cả trong thời điểm cần hối hận nhất. Cha em đã nói, đã làm là làm, đừng ngoảnh lại tiếc rẻ."
Lời Hồ Lại nói đanh thép, đơn giản và thẳng thắn. Thẩm Chứng Ảnh không biết nên bảo Hồ Lại còn trẻ nên chẳng biết sợ là gì hay ngây thơ nữa, chỉ biết rằng cô rất yêu gương mặt kiên định, quyết đoán, không chút do dự này.
Thẩm Chứng Ảnh nhìn chằm chằm Hồ Lại hồi lâu: "Hồ Lai Lai, sao em luôn có thể khiến cho người khác cảm thấy mọi chuyện trên đời đều thật đơn giản, không có gì là không thể nhỉ."
"Có chứ." Hồ Lại cúi đầu, đá đá nền xi măng, nhẹ giọng nói: "Em biết mình đang làm gì, có thể làm tốt công việc của mình, nhưng em không thể thay lòng. Đối với chị, em không có cách nào khác. Nhưng may mắn là," Hồ Lại ngẩng đầu mỉm cười, "May là chị cũng nghĩ giống em."
"Hồ Lai Lai..." Chỉ trong thoáng chốc, mũi Thẩm Chứng Ảnh đã buốt lên, chỉ có điều lần này cô ngăn mình không thốt ra câu xin lỗi, Hồ Lại không thích nghe câu này.
"À, nếu chị cảm thấy khó xử thì em sẽ không chủ động đề cập với gia đình, để hai người tự tìm hiểu vậy. Thật ra ban đầu em định nói chuyện và giải quyết êm đẹp với cha mẹ, sang năm nếu nhỡ phụ huynh chị vẫn gây áp lực, hai mẹ con chị có thể sang em ăn tết. Nhà em rộng rãi, đủ chỗ cho tất cả."
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, mười đầu ngón chân của Thẩm Chứng Ảnh đã co quắp lại vì xấu hổ. "Chị và Minh Minh ổn, em cứ ở nhà với cha mẹ đi. Cho dù kết hôn cũng không cần cả gia đình dắt díu về ăn Tết chung một chỗ."
"Đến lúc đó bàn sau." Giọng Hồ Lại trong trẻo, pha lẫn một chút tinh nghịch. "Giáo sư Thẩm, em có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi chị."
"Vấn đề gì?"
"Em không muốn mừng tuổi năm mới cho con trai chị. Chị có cho rằng em keo kiệt không?"