Khi mọi thứ lắng lại, trong phòng chỉ còn tiếng thở của hai người cùng những giai điệu không ngừng ngoài phòng khách.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn lấy mu bàn tay che mặt, vì lý do nào đó mà hốc mắt cô nóng bừng, rưng rưng. Trong sự dịu dàng vô hạn và những cái vuốt ve bao phủ, Thẩm Chứng Ảnh đã được giải phóng, được vỗ về.
Cô hơi nghiêng đầu, nước mắt theo cử động lăn xuống, làm nhòe thêm tấm trải giường.
Hồ Lại kéo chăn cho Thẩm Chứng Ảnh, nhẹ nhàng ôm và rải những nụ hôn lên tóc, lên má, lên lòng bàn tay. Khi nhìn thấy vết máu đỏ bầm, Hồ Lại không khỏi xuýt xoa, "Chị cắn mạnh quá, chảy hết cả máu rồi."
Thẩm Chứng Ảnh liếc xuống, bình thản đáp: "Chị sợ bên ngoài nghe thấy."
Nếu thật là vậy, Thẩm Chứng Ảnh không biết giấu mặt vào đâu.
"Chị mệt không, muốn chợp mắt một lát hay muốn em ở đây với chị?"
Thật ra Thẩm Chứng Ảnh thấy người mình hơi mất nước, nhưng cô không muốn Hồ Lại đi nên dụi dụi vào lòng Hồ Lại.
Hồ Lại có thể đồng cảm. Đây là lần đầu tiên Hồ Lại gần gũi người khác tới chừng vậy, vì thế cũng hơi thấp thỏm: "Chị có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không có." Nói đến đây, Thẩm Chứng Ảnh bỗng cảm thấy Hồ Lại rất thành thạo rất có nghề, chẳng lớ ngớ giống lần đầu tiên chút nào. Nhớ lại các người yêu cũ trước kia của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh không ngăn được bản thân hỏi thử.
Lần đầu tiên mới thấy một trường hợp vừa làm tình xong lại đi hỏi về người yêu cũ, nhưng Hồ Lại vẫn luôn là tuýp người có gì nói nấy.
"Chị là người bạn gái đầu tiên và duy nhất của em. Những mối tình trước đây đều thoáng qua, chưa bao giờ tiến triển đến bước này. Sở dĩ nhìn em có vẻ sành sỏi là bởi, dĩ nhiên, thương ta rồi mới thương người. Cha em có công ty sản xuất đồ chơi người lớn mà, gọi là mưa dầm thấm đất. Em cũng có vài món, chẳng qua bình thường hiếm khi sử dụng, chỉ thỉnh thoảng vọc vạch một tí. Có tác dụng mà, chị thấy không. Uầy, thế ly hôn xong ở một mình chị cũng không mua món nào về à?"
"Chị không."
"Cũng không tự chạm vào người sao?"
"Hiếm lắm."
"Ôi, chị không biết cách chiều chuộng bản thân, e là khó biết cách làm hài lòng người khác." Hồ Lại vờ than thở, "Khổ thân em."
Thẩm Chứng Ảnh lập tức ngửa ra sau, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời hớn hở đối diện, bất mãn nói: "Bớt xem thường người khác đi, bằng không... bằng không... sau này cho em chịu khổ."
Không ngờ Thẩm Chứng Ảnh lại hiếu thắng như vậy, Hồ Lại cười, "Chị không định nói chị có năng lực học tập mạnh mẽ, làm nhiều quen tay đấy nhé."
"Tốt xấu gì chị cũng từng chơi qua vài game nhãn cao rồi."
"Cái đấy cũng tính á?"
"Ít nhất chị từng mơ thấy..."
"Mơ thấy gì?"
Suýt thì lộ chuyện mình từng mơ thấy con bé, Thẩm Chứng Ảnh chữa cháy: "Không có gì, tóm lại sau này còn rất nhiều cơ hội, chắc chắn sẽ khiến cho em phải xin hàng."
"Xin hàng? Hàng kiểu gì? Là kiểu 'Hồ Lai Lai, Lai Lai, đừng, đừng mà... chỗ đó... ưm... chị... ưm...' đúng không?"
Nghe Hồ Lại rầm rì bên tai, Thẩm Chứng Ảnh vừa ngượng chín mặt vừa thấy cảm giác ướt át ban nãy rục rịch quay lại. Cô khẽ nhéo Hồ Lại, bảo Hồ Lại mở ngăn kéo lấy quần áo và đồ lót cho mình.
Hồ Lại quẹt quẹt mũi: "Em thấy trên người em có mùi của chị, trên người chị cũng có mùi của em."
Thẩm Chứng Ảnh đang mặc quần áo dở, hít hít, "Thật sao?" Cô không rõ lắm nhưng đúng là Thẩm Chứng Ảnh thấy trên người mình có mùi là lạ, muốn đi tắm nhưng sợ ra ngoài trong tình trạng này sẽ bị phát hiện. Nhất là thằng con cô, những vấn đề khác không thấy thông minh cho lắm, nhưng phương diện này lại cực kỳ sáng dạ.
Cuối cùng, Thẩm Chứng Ảnh lấy một chai nước hoa ra xịt, mặc kệ ai bảo giấu đầu lòi đuôi hay trốn tránh sự thật, xem như lấy nước hoa làm hình nhân thế mạng.
Chờ Thẩm Chứng Ảnh xịt xong, Hồ Lại tiến tới hôn cô, cố ý để người của mình cũng có mùi tương tự.
Hai người ôm ôm ấp ấp mãi đến khi Giang Ngữ Minh gọi ra ăn cơm. Trưa nay có pizza homemade, khoai tây nghiền phô mai và thịt xông khói cùng với súp bò hầm Thượng Hải. Làm chuyện ấy tiêu hao không ít năng lượng nên vào bữa Thẩm Chứng Ảnh ăn rất được.
Du Tử Toàn sửng sốt, không ngờ sức ăn của giáo sư Thẩm tốt như vậy.
Giang Ngữ Minh cũng khá bất ngờ, thấy mẹ mình và Hồ Lại liếc mắt đưa tình tủm tỉm cười, nghi ngờ mẹ chuyển hóa dục vọng thành cơn thèm ăn.
Ăn xong, Du Tử Toàn rửa bát, Giang Ngữ Minh nhỏ giọng nhắc hai người kiềm chế, phải nhớ lưu ý cả ánh mắt.
"Cậu là cảnh sát đấy à." Hồ Lại thấy Giang Ngữ Minh quá phiền phức, không chỉ khống chế hành động mà bây giờ còn xía vào chuyện nhìn ngó như thế nào.
"Ai bảo ánh mắt hai người cứ lồ lộ ra?" Lần này Giang Ngữ Minh chủ động quan tâm Thẩm Chứng Ảnh. "Nhất là mẹ ấy. Mẹ mau cất vẻ mặt muốn ăn cô ta đi. Trời ạ, làm sao bây giờ, bằng không thì để chiều nay con dẫn Du Tử Toàn ra ngoài đi dạo, nhường không gian cho hai người?"
"Anh lại nói linh tinh gì đấy?" Thẩm Chứng Ảnh nghiêm mặt. "Mẹ anh thích ăn pizza, hôm nay thấy anh làm ngon như ngoài tiệm mới ăn nhiều một chút. Anh đừng gán mấy suy nghĩ tầm bậy của anh lên người tôi. Trong nhà này cái người cần giữ kẽ phải là anh mới đúng."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Giang Ngữ Minh hơi chột dạ, ban nãy mẹ ở trong phòng với Hồ Lại, bên ngoài chỉ còn cậu ta và Du Tử Toàn, dĩ nhiên đôi trẻ cũng tranh thủ một tí. Suốt thời gian cách ly, Giang Ngữ Minh mải lo việc cơm nước, giữ hình tượng trước mặt mẹ và Du Tử Toàn, chưa kể Hồ Lại còn kén ăn khiến Giang Ngữ Minh phải vắt óc suy nghĩ, nào còn thời gian gần gũi người yêu. Đúng là Giang Ngữ Minh có hơi ngứa ngáy, nhưng nghe Thẩm Chứng Ảnh thuyết giảng xong bèn tắt ngúm ý định.
Nhà đông người đúng là rắc rối.
Một bên giả vờ đứng đắn, một bên bị nhìn thấu tim đen, suýt chút là Hồ Lại cười không nhặt được mồm. "Đi làm gì cho nhọc, hai người các cậu có dạo gãy chân cũng không đủ thời gian."
Giang Ngữ Minh gầm lên, "... Có mà cô gãy chân ấy!"
Hồ Lại bị trù gãy chân, nghĩ thầm tối nay sẽ bày trò gỡ gạc nhưng lại bị cơn đau âm ỉ ở bụng dưới trong lúc làm việc buổi chiều hạ gục.
Nhẩm thử thì thấy sắp cũng tới tháng, ngày đầu thường khó chịu dù ít dù nhiều. Cơn đau hạn chế khả năng vận động cũng như kế hoạch báo thù nên Hồ Lại càng ỉu xìu hơn. Thời gian ở cạnh Hồ Lại không ngắn, vì vậy Thẩm Chứng Ảnh hiểu được tâm trạng của Hồ Lại. Đêm đến, hai người cùng ngồi tựa đầu giường, Thẩm Chứng Ảnh giúp Hồ Lại xoa xoa bụng, vừa xoa vừa hỏi chu kỳ kinh nguyệt của Hồ Lại kéo dài mấy ngày, có hay đau bụng không, lượng máu ra nhiều hay ít, có cần sắm gì thêm không.
Lần đầu bàn chuyện kinh nguyệt với người yêu, cảm giác thật lạ lẫm, ngay cả mẹ ruột cũng không hỏi kỹ từng thứ như thế này. Vương Phương Viên cùng lắm chỉ dặn Hồ Lại nhớ thay băng, giữ vệ sinh cẩn thận, chấm hết. Ngược lại, bạn bè ở chung ký túc xá thời đại học lại bàn luận khá rôm rả, một gian sinh hoạt chẳng bao nhiêu mét vuông, ai tới tháng ai đau bụng cả phòng đều biết.
Nhưng không giống với bây giờ.
Kể Thẩm Chứng Ảnh nghe, cảm giác như đang chia sẻ bí mật thầm kín của bản thân cho chị ấy.
Để chuyển sự chú ý của Hồ Lại, tránh để Hồ Lại bứt rứt vì chỉ ngồi mà không làm được gì, Thẩm Chứng Ảnh tìm trong nhà vài quyển album ảnh cho Hồ Lại xem.
Ngày xưa máy ảnh kỹ thuật số chưa phổ biến, hầu như chỉ dùng máy phim, cứ mỗi mùa Tết đến là lại chụp vài pô, khi nào dùng hết cuộn thì mang ra tiệm rửa rồi để vào album. Dần dần, máy ảnh kỹ thuật số trở nên thông dụng hơn, tất cả ảnh đều được lưu trữ trong thẻ nhớ, nhưng vì chuyển sang dùng các thiết bị khác tiên tiến hơn hoặc thẻ nhớ lâu không lấy ra nên hỏng, cũng có thể lười quên không in nên mất sạch. Bây giờ lúc nào cần chụp gì thì dùng điện thoại, ít ai đi in ảnh, chính vì vậy khả năng khơi gợi ký ức của những bức hình cũng kém đi.
Hồ Lại lật giở từng trang, mỗi bức ảnh trong từng giai đoạn mà Hồ Lại chưa bước vào cuộc sống của Thẩm Chứng Ảnh lần lượt hiện ra trước mắt cô.
Đôi mắt âm u thời thiếu niên, ảnh chụp cùng cha mẹ và anh trai dịp Tết, một nhà ba người sau khi sinh Giang Ngữ Minh, Giang Ngữ Minh dần trưởng thành...
"Sao em lại có cảm giác chị không có bạn bè nhỉ?"
"Hồi trước lúc nào chị cũng lầm lì, rất khó kết bạn." Nhìn lại mình của ngày xưa, Thẩm Chứng Ảnh ngậm ngùi, thấm thoắt mình cũng đã bằng tuổi cha mẹ khi đó.
"Đây là chồng cũ của chị à?" Hồ Lại chỉ vào bức ảnh một nhà ba người hạnh phúc.
"Phải, Giang Bác, cha của Minh Minh. Lúc này đầy tháng Minh Minh nên chụp làm kỉ niệm."
"Nom phong độ đấy."
"Cũng bình thường, nghe nói bây giờ bụng như cái trống."
Hồ Lại bật cười, "Chị nhớ dặn con trai cưng, đã là đàn ông thì không thoát khỏi lời nguyền: hói đầu, liệt dương, bụng bia; dặn cậu ta nhớ thể dục thể thao đều đặn, đừng đắm chìm trong sắc dục."
Thẩm Chứng Ảnh tét nhẹ vào người Hồ Lại, chỉ vào một bức ảnh gia đình khác: "Đây là cha mẹ, anh trai và chị dâu của chị, nhà chị có lệ chụp hình kỉ niệm vào dịp Tết."
Hồ Lại lè lưỡi, cha mẹ Thẩm Chứng Ảnh vừa nhìn đã biết thứ dữ. Hai anh em trông khá giống nhau, lầm lì, u uất; còn bà chị dâu trông phát biết ngay dở người.
Ảnh tốt nghiệp, ảnh trên đại học trông rất vui vẻ, tràn đầy sức sống. Mở thêm vài trang nữa là một số ảnh du lịch lẻ tẻ, có thể thấy Thẩm Chứng Ảnh đã đến rất nhiều nơi, chỉ có điều trông cô trầm hẳn đi, quần áo cũng không còn tươi tắn, Hồ Lại đoán đây là giai đoạn sau vụ Đặng Nhan Tịch.
"Hình phải in ra mới đẹp. Em quyết định rồi, sau này bọn mình chụp ảnh nào in ảnh nấy, để lát nữa em tìm vài địa chỉ studio rồi gửi cho chị."
"Chi vậy?"
"In hình em để vào album của chị."
Thẩm Chứng Ảnh định bảo thôi nhưng nhìn vẻ mặt cực kỳ hào hứng của Hồ Lại liền gật gật đầu, không lên tiếng bàn ra.
"Ngày mai chúng ta chụp chung đi, in ra em nhét bằng lái, quyết định vậy nhé, cứ thế mà làm."
"À, cái này..."
Màn hình điện thoại bỗng lóe lên, là Tạ Nhã Nhiên nhắn tin hỏi thăm, Thẩm Chứng Ảnh thuận tay bấm vào, giao diện khung chat lập tức hiện ra.
"Từ từ."
Không cố ý nhìn trộm nhưng điện ở gần quá, Hồ Lại vừa đảo mắt qua đã ——
Cái gì thế kia, cái gì thế kia, Hồ Lại không tin vào mắt mình.
Thẩm Chứng Ảnh luống cuống, vội tắt điện thoại đặt sang một bên, "Chúng ta xem tiếp thôi."
Sao mình lại quên béng vụ này?
"Được, xem album xong rồi, bây giờ đến lượt hình trong điện thoại chị."
"... Hình gì chứ, chỉ là sticker thôi."
"Vậy à?" Hồ Lại tủm tỉm, "Đầu tiên nói cho em biết hình nền khung chat của chị là ngôi sao nào thế?"
Thẩm Chứng Ảnh không trả lời, hai tai đỏ ửng, lan lên đến mặt.
"Giáo sư Thẩm, thật không ngờ."
Hồ Lại không biết mình nên tỏ thái độ thế nào, chuyện này làm cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười mà cũng vừa thấy vui.
"Gì cơ..." Thẩm Chứng Ảnh quay mặt đi, "Mệt quá, ngủ thôi." Rõ rành rành cố ý đánh trống lảng.
"Em mượn điện thoại nào."
"Bắt buộc phải xem sao?"
"Không bắt buộc, em thích chị tự nói với em hơn."
Thẩm Chứng Ảnh không biết nói gì, chỉ có thể cam chịu đưa điện thoại cho Hồ Lại, nghiêng sang một bên lấy gối úp lên đầu.
Giáo sư Thẩm đúng là một cô nàng kho báu, không biết nên nhận xét là đầy bất ngờ hay toàn yếu tố gây sốc. (Cô nàng kho báu: thuật ngữ internet ám chỉ một người có những kĩ năng hiếm thấy hoặc những khía cạnh đặc biệt chưa ai biết đến)
Hình nền khung chat với những tài khoản thường liên hệ nhất đều là ảnh của Hồ Lại, không cái nào trùng cái nào.
Đặc sắc nhất là album ảnh trong điện thoại, nhìn góc nào cũng toàn là Hồ Lại.
"Ú tà tà, sốc chết đi được, Thẩm Chứng Ảnh. Toàn bộ hình này lưu từ trang cá nhân của em về phải không?"
Người – chôn – đầu – dưới – gối lẩm bẩm, "Ừ."
"Nói gì được nữa, những cái này đều là bằng chứng cho thấy giáo sư Thẩm của chúng ta yêu em điên cuồng."
"Không hề."
"Í ẹ, đừng nói trên màn hình toàn nước miếng của chị nhé."