Một người phụ nữ mái tóc hoa râm, trong chiếc áo bà ba xanh dương đậm, quần dài lá nem màu đen, hai tay ôm lấy cả giỏ tre, thủ công chất chồng lên cao gần tới mặt mình, từ ngoài sân khện nệ bước vào một căn nhà gỗ nhỏ ba gian theo phong cách Việt cổ, bà chuẩn bước chân qua ngạch cửa, Lâm Hỷ chạy nhanh tới, đưa tay lên đỡ lấy chồng gió tre thủ công mà nói
“Dì Hạ, cứ để cho con”
Bà vui vẻ tươi cười, buông chồng giỏ tre ra, lấy chiếc khăn choàng sọc trắng đen trên cổ, lau mồ hôi trên trán, ôn hòa bảo
“Dữ ác hôm, cứ mỗi lần con qua chơi, lại làm phiền con”
Lâm Hỷ anh bưng chồng giỏ tre đi vào giang nhà kho, bên trong từng hàng giỏ tre thủ công, anh để chồng giỏ tre xuống, tay cầm từng chiếc giỏ tre chất lên cao, giọng anh vui vẻ
“Dì Hạ, đừng khách sáo mà”
Lâm Hỷ chất hết các giỏ tre, quay người bước ra ngoài, đi cùng dì Hạ vào gian nhà khách, anh ngồi xuống ghế cây, dì Hạ cất tiếng gọi
“Phương Dung, có A Hỷ tới chơi này mau lấy trà mời A Hỷ đi con”
Bên trong nhà cất giọng trả lời lại, giọng nói âm ấm trong trẻo
“Dạaa....”
Một cô gái trẻ đôi mươi, trong áo bà ba màu xanh lam nhạt với chiếc quần bà ba đen, dáng vẻ yêu kiều, mày cong mắt biếc gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp vô cùng từ nhà trong bước tới, hai tay bưng một bộ ấm trà, nhìn thấy anh cô ấy mỉm cười vui vẻ bảo
“A Hỷ, anh mới tới đó đa!”
Phương Dung để mâm xuống cầm bình trà lên rớt vào tách đưa cho Lâm Hỷ anh mỉm cười nói
“Được rồi cứ để cho anh”
Lâm Hỷ cầm tách trà lên, thổi nhẹ cho trà nguội đưa lên uống một ít, dì Hạ ánh mắt rầu rĩ thở một hơi dài thượt mà nói
“Ông chồng nhà dì, cứ sáng xỉn chiều say, không giúp được gì, đều nhờ có A Hỷ tới đây phụ di Hạ”
“Thật lòng di mang ơn A Hỷ nhiều, ngày nào cũng qua đây đem giỏ tre đi giao giùm cho dì”
Phương Dung cô ngồi xuống ghế, đôi mắt thoáng buồn, anh nhìn qua ấy có vẻ buồn bã, khi nhắc đến người cha tệ bạc, anh thấy vậy đổi san chuyện khác
“Dì Hạ đừng nói như vậy, dù sao thì con và phương Dung là bạn bè từ nhỏ, nên phải giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình”
Mộ Giao dùng thuật ẩn thân, đứng cạnh bên anh, nở nụ cười chọc ghẹo
“Có phải chỉ là bạn không vậy, nhìn cô ấy rất xinh đẹp đấy, ngươi có mắt nhìn lắm”
Anh nhìn qua Mộ giao nhỏ giọng
“Đừng có ồn ào, không phải việc của cô”
Phương Dung và di Hạ ngước mắt nhìn Lâm Hỷ, cô ấy thác mắc hỏi
“A Hỷ,anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Lâm Hỷ anh gãy đầu phân trần
“À không, đâu có nói chuyện gì với ai đâu”
“Dạ Thôi,con còn phải đem hàng đi giao nữa, con xin phép!”
Anh đứng dậy cúi đầu chào, bước ra ngoài cửa đi vào giang nhà bên, bưng một chồng giỏ tre xuống, phương Dung đi tới phụ một tay, hai người xách hai bên, bước nhanh ra khỏi nhà, đi dọc theo con phố tới các tiệm hàng hóa...
Trời cũng bắt đầu nhá nhem tối,đường phố cù lao chợ đêm khá náo nhiệt,bài các hàng quán ẩm thực chơi đố vui đố chữ, ngâm thơ viết thư họa, ngắm đèn lồng... A Hỷ đi ngang một quán nước,một anh thanh niên lôi kéo rao mời
“Này anh, vào uống trà 24 vị mát gan, an thần dễ ngủ, lại dưỡng nhan nữa”
A Hỷ nhìn anh ta thắc mắc hỏi
“Có tốt thật vậy không đấy”
Anh hàng nước, vui vẻ gật đầu lia lịa đáp
“Thật mà,anh vào dùng thử!”
A Hỷ nhìn qua Phương Dung dịu dàng bảo
“Đi nãy giờ cũng mệt, hay chúng ta vào bàn uống trà đi Phương Dung”
Phương Dung cô mỉm cười gật đầu đồng ý, anh nhìn qua các bàn đều có người ngồi đầy đủ, nhìn qua phía bên bàn kìa thì chỉ có hai người ngồi, một nam một nữ trầm lắng, gương mặt họ có vẻ u ám, anh bảo với anh hàng nước
“Hình như hết chỗ rồi thì phải?”
Anh hàng nước, vui vẻ đáp
“vẫn còn bàn bên kia mà anh”
Anh hàng nước vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn lúc nãy, anh vừa mới nhìn qua, anh ngạc nhiên nhìn lại thì rõ ràng lúc nãy, có hai người ngồi ở đó mà, không lẽ họ đi mau như vậy, anh bước đi tới bàn ngồi xuống ghế, cảm giác có một chút gì đó kỳ lạ lắm, phương Dung cô liếc mắt nhìn qua hỏi
“Có chuyện gì sao A Hỷ?”
“Không đâu có gì” Anh vui vẻ đáp.
Anh hàng nước bưng ra một ấm trà, Phương Dung cô trót trà vào ly dịu dàng bảo
“Vậy thì, chúng ta mau uống trà còn về nữa!”
“Ùm!” Anh gật đầu đồng ý.
.....................................
Anh chậm rãi, trên đường đi về,phía trước là một cô bé gái khoảng mười mấy tuổi, tay cầm đèn Hoa Đăng mời gọi, một ông chú trung niên
“Chú à, mua đèn Hoa Đăng đi hôm nay là ngày rằm, thả đèn cầu gì được nấy!”
Ông ta tức giận lấy tay đẩy mạnh cô bé ra mà quát
“Đã nói không mua, tránh ra cho tao đi!”
A Hỷ bực bội bước đi tới giọng cộc lốc
“Này ông, nếu không mua thì cứ nói sao xô đẩy cô bé này”
Ông ta bực bội vung tay lên mà quát
“Mày muốn bị đấm vào mặt lắm hả?”
Anh chụp tay ông ta lại, xiết chặt thật mạnh khiến ông ta đau điếng người,anh bảo
“Sao ông muốn đánh nhau hả?”
Ông hốt hoảng lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng
“Coi như lần này, ông tha cho mày đừng để ông gặp lại lần sau”
Ông rút tay lại quay người bỏ đi, Cô bé gái tươi cười bước đi tới mà nói
'Em cảm ơn, anh thật rất lợi hại!”
Anh vui vẻ gãy đầu bảo
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Em bán đèn Hoa Đăng sao? bán cho anh hai cái đi!”
“Vâng ạ” Cô bé gái gật đầu tươi cười đáp, anh cầm đèn hoa đăng lên tay, Cô bé gái lấy ra trong giỏ xách, hai sợi dây đưa lên cho A Hỷ giọng vui vẻ bảo
“Cái này em tặng cho hai anh chị, do nhà em tự làm đó, chúc anh chị luôn bền chặt, như sợi dây Đồng Tâm”
Cô bé gái vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, phương Dung cô cầm sợi dây lên ngắm nghía, sợi dây được thắt bằng chỉ màu đỏ, thủ công rất tinh xảo,cô ấy cứ tủm tỉm cười, anh nhìn vào sợi dây thắc mắc “có gì đâu,mà khiến cô ấy vui như vậy chứ”
Mộ giao đứng cạnh bên, ngắm nghía sợi dây, cảm thấy rất thích, giọng cô vui vẻ
“Nếu ngươi, không thích thì cho ta đi”
Mộ giao đưa tay tới giựt lấy sợi dây,anh lấy tay đẩy đầu cô ra,ôn tồn bảo
“Còn lâu, dù không thích cũng không cho cô, cái đồ phiền phức!”
Mộ giao phùng hai má lên, tỏ ý khó chịu
“Không cho thì thôi, cái đồ keo kiệt”
Phương Dung cô chợt nhìn qua, ngạc nhiên thắc mắc hỏi
“A Hỷ, anh nói ai phiền phức?”
Anh quay đầu lại mỉm cười
“Là như vầy, có một con ong bay qua bay lại, vo ve qua đầu, khiến anh khó chịu,nên anh nói nó là cái đồ phiền phức”
Mộ Giao Cô đứng cạnh bên nhìn anh,mỉm cười ôn hòa bảo
“Ta nghe lão quy nói, người phàm gian gian xảo điêu ngoa, hóa ra là thật!”
Anh liếc mắt nhìn qua có vẻ không vui, nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy gì,ôn tồn bảo