Một buổi sáng ở viên trang Mã gia, người hầu chạy tới chạy lui lau chùi quét dọn từng cánh cửa kính, từng bộ bàn ghế cây salon, người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng bộ váy sườn xám màu tím nhạt thêu hoa cúc, gương mặt khá xinh đẹp dù đã trung niên, bà ta đi tới nhìn các người hầu lau chùi, bình gốm sứ cất giọng bảo
“Ngày mai là cậu Hai trở về, mau mà lau chùi cho sạch nghe chưa, còn một hạt bụi nào thì biết tay ta”
Hai người nữ hầu mặc bộ đồ màu hồng nhạt cúi đầu nói khẽ
“Dạ, thưa Bà Tư”
Bà Tư liếc mắt nhìn qua, bình hoa hồng được trưng trên bàn,gương mặt không hài lòng, lên giọng không ưng
“Ai lại đem hoa hồng cắm vào đây, mau thay ra cho ta, cắm vào hoa bách hợp mau lên!”
Lúc này một người phụ nữ, mặc trong bộ váy sườn xám màu xanh đậm, trên cổ đeo dây chuỗi ngọc trai sáng bóng, bước đi tới gương mặt nghiêm nghị ánh mắt sắt xảo, nghiêng đầu nhìn Bà Tư cất giọng lên
“Đó là hoa hồng do chị, cho người cắm vào, bộ em Tư không hài lòng hả?”
Bà Tư vừa nghe thấy thì e dè nhỏ giọng lại
“À không, sao lại không thích chỉ là em thấy, nó có vẻ úa tàn nên mới kêu hạ nhân thay đi thôi”
Bà ta lại ngó nghiêng đầu nhìn lại mỉm cười nói
“Vậy sao, Ý em Tư nói, nó cũng giống như ta đều là hoa úa tàn, phải không?”
Bà Tư, cúi đầu xuống mà đáp nhỏ nhẹ
“Dạ,em không dám thưa chị Hai”
Bà hai bước tới gần giọng nói buông lời đay nghiến
“Dù tôi có úa tàn, vẫn sanh được một đứa con trai cho họ Mã, còn như ai kia xinh đẹp Như hoa mà chỉ được một đứa con gái”
Bà Tư, trong lòng khó chịu phát cáu, vẫn cố giữ cho sắc mặt tươi cười nhỏ nhẹ
“Dạ chị Hai nói đúng, nếu không còn gì nữa em xin phép”
Bà Tư bước đi ra ngoài cửa, đi qua các các hành lang thông qua các giang nhà, bà hai nhìn dáng vẻ bà tư đi xa mỉm cười đắc ý
“Em muốn đấu với chị sao em Tư, không đấu lại chị đâu”
“Hứ”Bà hai cười khinh miệt lên thành tiếng, Bà Tư đi trở về phòng của mình, vừa bước vào trong đi nhanh tới bàn đưa tay, hất tách trà đổ rơi xuống đất “xoảng” lên một tiếng,
Người hầu nữ khá lớn tuổi, mặc trong bộ đồ màu xanh đậm, thấy Bà Tư lên cơn giận dữ, nhỏ giọng lo lắng an ủi
“Bà Tư, xin bà bớt giận”
Bà Tư ngồi trên ghế, gác tay lên bàn gương mặt đầy tức giận quát lớn
“Bao năm sống trong Mã gia, ta luôn phải nhịn nhục bà ta, ỷ sanh được một thằng con trai, mà lúc nào cũng lên mặt với ta thật làm ta tức chết”
Bà hầu nữ lấy cây quạt, đưa lên lấy phẩy an ủi
“Tuy Bà Tư không có con trai, nhưng vẫn còn có cô ba, còn hơn bà năm không có một mống nào”
Nghe qua câu đó lòng dịu nhẹ lại hẳn, Bà Tư nghiêng đầu cười khẩy
“Nói ra cũng phải,Gia Linh nó thông minh hoạt bát rất được ông ấy yêu thương, chỉ cần gả nó cho một danh gia vọng tộc, thì ta cũng được nở mặt nở mày rồi”
Người hầu nữ vui vẻ nói theo
“Dạ phải, dạ phải”
..................................
Đường phố cù lao đông đúc náo nhiệt, tiếng chụp hình “Lách tách” phía trước là một anh chàng người pháp mái tóc màu nâu nhạt, dáng người cao ráo mặc trong áo sơ mi trắng, áo khoác gile màu nâu đậm,
Gương mặt khá đẹp trai,sống mũi cao thẳng đôi mắt to và sâu thẳm hút hồn, đang cầm máy ảnh nhìn ngắm đường phố xung quanh, miệng nở nụ cười nói giọng lơ lớ trầm ấm
“Quả nhiên là Hòn ngọc của phương Đông có khác, sự độc đáo giữa nền kiến trúc, đa dạng giữa Đông và Tây!”
Anh lại cầm máy ảnh lên chụp liên hồi, một cô gái ở phía sau đang đi tới,trong áo sơ mi trắng váy xanh lam nhạt, dáng vẻ kêu sa, gương mặt thanh tú, nét đẹp đầy mạnh mẽ, mái tóc uốn lọn cột cao lên mang phong cách Tây, phía sau lưng cô là hầu nữ dáng vẻ hiền hòa, bước đi theo
Cô đi ngang qua anh ấy, đi tới giang hàng hoa tươi ông sẫm chủ quầy hàng, vừa nhìn thấy cô ấy liền mời gọi
“Cô Gia Linh, hoa bách hợp mà cô thích hôm nay mới về, xin mời cô ghé xem”
Gia Linh mỉm cười đi tới quầy hàng hoa tươi, có ấy nâng nhẹ một cành hoa bách hợp lên ngắm nhìn, vô tình hình ảnh cô lọt vào ống kính, nét đẹp thanh lịch đoan trang khiến chàng trai người pháp phải ngẩn ngơ nhìn,
Tay anh ấy vô tình nhấn nhẹ vào nút máy ảnh” Lách tách” một tiếng cùng ánh đèn flash lóe lên vào gương mặt Gia Linh, cô chợt nhận ra có ai đó đang chụp ảnh mình,quay đầu nhìn lại, phía bên kia là một anh chàng người pháp, cô khó chịu đùng đùng đi tới chỗ anh ấy, mà hỏi
“Anh làm gì vậy hả?”
“Ai cho anh chụp ảnh tôi, có biết không được sự cho phép của người khác mà đi chụp ảnh người ta là vô lễ lắm không?”
Anh chàng người pháp vội vàng phân trần
“Tôi xin lỗi, chỉ là tình cờ hình ảnh cô lọt vào ống kính, tại tôi thấy cô rất xinh đẹp cho nên...”
Gia Linh nghe anh nói mà trong lòng cười thầm” cũng có mắt nhìn đấy chứ” nhưng vẻ ngoài mặt cô ấy vẫn giữ sự nghiêm nghị ánh mắt cùng anh giọng không hài lòng
“Vậy thì muốn chụp ảnh ai là chụp mau đưa máy ảnh đây”
Gia Linh đưa tay lên giành lấy máy ảnh,anh chàng người pháp lo lắng máy ảnh, của mình bị cô ấy làm hư vội vàng đưa máy ảnh né sang một bên, Cô ấy không chịu thua nhanh tay chụp lấy máy ảnh,
Cả hai người họ giành qua giựt lại, cô ấy đưa tay giật mạnh chiếc máy ảnh, làm chân cô lùi lại trượt chân ngã về phía sau, anh vội vàng đưa hai tay lên ôm lấy cô ấy, hai ánh mắt nhìn vào nhau ngỡ ngàng, cô ấy bực bội giọng cộc lốc
“Mau bỏ cái tay ra!”
Anh vội vàng buông tay, cô ấy chưa kịp đứng dậy, nên ngã nhào về phía sau quầy hàng hoa tươi làm các bông hoa tung bay lên cao, rơi xuống đầy trên người cô ấy, hầu nữ hốt hoảng chạy tới dìu cô đứng dậy, cô ấy rên rỉ suýt xoa
“Ây da, đau quá đi”
Ánh mắt của cô, đầy tức giận hét lớn lên
“Hôm nay, tôi sẽ cho anh biết tay”
Cô ấy đi nhanh tới quầy hàng rong, tay lấy mấy món đồ nào lược trâm cài, nào là rau củ quả ném tới, anh đưa tay lên đỡ lấy, mà nói
“Cho tôi xin lỗi đi, cũng tại cô một phần mà,ai biểu cô kêu tôi buông tay ra”
“Còn về bức ảnh của cô, khi nào rửa ảnh tôi sẽ trả lại cho cô”
Cô ấy không thèm nghe cứ ném tới chỗ anh ấy, ông chủ hàng lo lắng cho hàng hóa của mình họ năn nỉ hết lời
“Xin cô Gia Linh bỏ qua cho cậu ta đi, đừng có ném hàng hóa của tôi nữa, hư hỏng thì sao tôi bán được”
Nghe như vậy cô ấy mới ngừng lại, thở mệt nhọc mà nói tiếp
“Thôi được, vì ông chủ kia năn nỉ tôi bỏ qua cho anh, khi nào có ảnh anh nhớ đưa tới, Nhà họ Mã phố phía tây Cù lao”
Gia Linh nói xong liếc mắt nhìn nữ hầu mà gọi
“A Ngọc, chúng ta đi!”
Gia Linh quay người bước đi tiếp về hướng bên kia,anh ấy một phen hú vía giọng hốt hoảng