Viên Quỳnh xoay người cẩn thận đánh giá nam thanh niên, nghĩ nghĩ hỏi: “Ngô Chính?”.
Nam thanh niên gật đầu, ánh mắt mang theo cảnh giác, hỏi ngược lại: “Cô là ai? Ở trong này làm gì?”.
Viên Quỳnh đáp: “Tôi tên Viên Quỳnh, là trợ thủ của A Phong”.
Ngô Chính lại cười cười, nói: “Trợ thủ sao? Cô có biết chị của tôi đã bao lâu không đem người ngoài về nhà rồi không? Năm năm rồi, từ khi chị ấy tiếp nhận vị trí của ba tôi thì không có mang bất kỳ người ngoài nào về nhà, cho nên cô không phải trợ thủ, là người yêu đúng không?”.
Viên Quỳnh ngây ra một lúc, không biết trả lời như nào.
Ngô Chính lại nói: “Theo như lời của chị tôi nói, chị ấy cuối cùng cũng tìm được một người để làm bạn cả đời, cô sẽ không làm chị ấy thất vọng chứ?”.
Viên Quỳnh cười từ chối cho ý kiến, Ngô Chính bỗng nhiên không hề báo trước liền xuất quyền đánh vào mặt của nàng, Viên Quỳnh nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, nắm lấy cổ tay hắn, Ngô Chính nhanh chóng thu tay lại, lại xuất thêm một quyền vào mặt Viên Quỳnh, Viên Quỳnh ngửa người ra sau, một cước đá tới, Ngô Chính bị ép lùi về sau vài bước, né được cú đá của Viên Quỳnh, rồi nhanh chóng đá vào eo của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh đưa cánh tay phải ra, khuỵu gối xuống, ngăn lại cú đá của Ngô Chính, lập tức tiến về phía trước, đã muốn ép cánh tay Ngô Chính ra bên hông hắn.
Ngô Chính tránh ra một chút cũng không có giãy giụa gì nhiều, không có động thủ lần nữa, nói: “Chị tôi nói thân thủ của cô tốt lắm, xem ra cô có thể bảo chị ấy”.
Viên Quỳnh cười nói: “Đương nhiên”.
Ngô Chính gật đầu, nói: “Cô đi theo tôi một chút”.
Viên Quỳnh có chút nghi hoặc nhưng vẫn đi theo hắn, lúc này ánh mặt trời chiếu lên người Ngô Chính, làm cho vành tai của hắn lóe lên một đường ánh sáng đẹp mắt, Viên Quỳnh mới phát hiện trên tai hắn có đeo một chiếc khuyên tai kim cương.
Ngô Chính dẫn nàng lên lầu, đi tới phòng ngủ của mình, nhìn Viên Quỳnh, nói: “Ngồi đi, tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút”.
Viên Quỳnh nhìn hắn mang theo biểu tình bắt bẻ, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, không quan tâm đi tới sô pha ngồi xuống, nhưng Ngô Chính không có ngồi xuống mà đi ra phía sau người nàng, Viên Quỳnh cảm giác được ánh mắt của hắn luôn luôn tìm tòi nghiên cứu trên người mình.
Ngô Chính bỗng nhiên nói: “Tôi biết người chị này của tôi rất háo sắc, nhưng đó cũng là bởi vì chị ấy chưa gặp được người có thể làm chị ấy an tâm, có điều tôi thấy, chị ấy đối với cô là thật lòng, mỗi lần chị ấy gọi điện cho tôi đều nhắc tới cô, tôi tôn trọng lựa chọn của chị ấy, tôi không hi vọng cô làm tổn thương chị ấy, cô có thể làm được không?”.
Viên Quỳnh yên lặng một hồi, có thể làm được không? Nàng chỉ sợ chính mình mới là người đem lại tổn thương lớn nhất cho Ngô Phong, nhưng là nàng có thể nói như vậy sao?
Không thể!
Viên Quỳnh chỉ có thể im lặng mà gật đầu.
Ngô Chính sờ sờ vào vành tai nàng, Viên Quỳnh có chút kinh ngạc, nhưng mà nàng vẫn ngồi im không động đậy, dái tai truyền đến cảm giác đau xót như bị vật gì xỏ xuyên qua, Viên Quỳnh muốn quay đầu lại nhìn.
Ngô Chính lại nói: “Đừng nhúc nhích”.
Viên Quỳnh cũng không động đậy nữa, ngồi im một chỗ, cảm giác thấy Ngô Chính đang đeo cho mình một cái khuyên tai, Viên Quỳnh lấy tay sờ sờ một chút, là khuyên tai kim cương của Ngô Chính.
Viên Quỳnh trước giờ không bấm lỗ tai, Ngô Chính chính là dùng khuyên tai đâm một lỗ trên tai nàng, đeo lên cho nàng chiếc khuyên này, viên kim cương hoa mỹ bị nhiễm một ít máu, mang theo một loại mị hoặc quỷ dị, dưới ánh mặt trời trong thật lấp lánh.
Ngô Chính ở bên tai nàng, nói: “Đây là kỷ vật mà mẹ để lại cho chúng tôi, tôi với chị ấy mỗi người giữ một chiếc, hiện tại chiếc khuyên này tôi giao lại cho cô, thay tôi mang lại hạnh phúc cho chị ấy, nếu như…….
Tôi không phải là em trai của chị ấy, chắc chắn tôi mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy, cô phải nhớ, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương chị ấy, đừng làm cho chị ấy thất vọng, nếu không…..
Tôi nhất định sẽ giết chết cô”.
Viên Quỳnh nghe lời nói của hắn như đang nguyền rủa mình, chỉ cảm thấy từng đợt lạnh buốt chảy qua đáy lòng.
Ngô Chính đứng thẳng người nói: “Chúng ta ra ngoài thôi, bây giờ chắc chị ấy rất muốn gặp tôi”.
Viên Quỳnh đứng dậy nhìn thoáng qua Ngô Chính, nàng phát hiện gương mặt tràn ngập tính trẻ con của Ngô Chính, lại ẩn giấu một loại lãnh khốc giống Ngô Phong.
Hai người dọc theo cầu thang đi xuống, đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Tử Hồng đứng ở dưới cầu thang mỉm cười nhìn Ngô Chính, nói: “Tôi còn đang định đi tìm cậu, hai người tại sao lại đi cùng nhau vậy?”.
Viên Quỳnh cười cười, cùng Ngô Chính đi xuống lầu.
Đi tới phòng khách, Ngô Thiên Dã với Ngô Phong cũng đã nói chuyện xong, Ngô Chính thấy Ngô Phong liền đi tới ôm Ngô Phong một cái, Ngô Phong cũng ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Lại cao thêm rồi, hiện tại còn cao hơn chị cả một cái đầu”.
Ngô Chính buông cô ra, vòng tay ôm eo của cô, nói: “Ngược lại chị vẫn không thay đổi gì, vẫn giống như trước kia làm hại nước hại dân.”
Ngô Phong cười ha ha, nói: “Em chắc đang thiếu đòn lắm đúng không”.
Viên Quỳnh đứng yên lặng một bên, nhìn người nhà bọn họ ở một bên thân mật, làm cho người ngoài như nàng không biết nên có cảm giác gì, Ngô Phong hiển nhiên phát hiện ra nàng không được tự nhiên, đi tới nắm lấy tay nàng, nói: “Chúng ta đêm nay ở lại đây, ngày mai mới về được không?”.
Viên Quỳnh cười gật gật đầu, Ngô Phong lại nhìn Ngô Chính, nói: “Hai ngày này em ở lại chơi với ba đi, sau đó qua bên chỗ chị, chị dắt em đi dạo vài chỗ”.
Ngô Chính bĩu môi, nói: “Không phải chứ, ngày mai chị phải đi rồi à?”.
Ngô Phong nói: “Chị bề bộn nhiều việc”.
Ngô Chính lại bất đắc dĩ lắc đầu, Ngô Phong lại nhìn Viên Quỳnh nói: “Em đừng xem thường bộ dạng cà lơ phất phơ của nó, nó rất có năng lực đấy, hiện tại đang kinh doanh công ty ở Mỹ”.
Buổi tối, Ngô Phong cùng Ngô Thiên Dã còn có Ngô Chính trò chuyện với nhau đến tận khuya, chủ đề mà họ nói cùng lắm cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh trong nhà, lông gà vỏ tỏi, mấy chuyện linh tinh của năm xưa.
Ngô Phong sợ nàng nhàm chán nên kêu Viên Quỳnh về phòng trước, trong phòng có tivi, Viên Quỳnh mở tivi coi một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Sắc trời đã tối đen, Viên Quỳnh nhìn xuống dưới lầu đã thấy tắt hết đèn, Ngô Thiên Dã chắc là đã đi nghỉ ngơi, bởi vì tuổi tác đã cao nên Ngô Thiên Dã đi đứng cũng không được tiện lắm, cho nên phòng ngủ của ông ở tầng trệt, trên lầu một là phòng của chị em Ngô Chính và Ngô Phong.
Qua một hồi lâu, Viên Quỳnh nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng đối diện, Ngô Chính đã về phòng, nhưng Ngô Phong còn chưa có trở về, trong lòng Viên Quỳnh không khỏi có chút buồn bực.
Viên Quỳnh cân nhắc cảm giác rầu rĩ trong lòng, đột nhiên không khỏi hốt hoảng nàng từ khi nào đã đối với Ngô Phong tràn ngập cảm giác ỷ lại? Cảm giác này càng ngày càng làm cho nàng buồn bực không thôi.
Viên Quỳnh dập thuốc lá, mở cửa đi ra ngoài, xuống lầu tìm Ngô Phong, đi tới phòng cách tối đen, không thấy bóng dáng Ngô Phong đâu, Viên Quỳnh đi ra ngoài, đi dọc theo con đường rải sỏi trong sân, tìm kiếm bóng dáng Ngô Phong.
Bỗng nhiên có giọng nói truyền đến: “Em không thể nói trở mặt liền trở mặt vô tình như vậy được”.
Đây là giọng của Tử Hồng, giọng nghe có vẻ đã giảm xuống hết mức, nhưng vì đang tức giận nên hơi mất khống chế, khàn khàn nặng nề.
Ngay sau đó truyền đến giọng nói Ngô Phong: “Dì đừng có nói lớn như vậy, coi chừng người khác nghe được.”
Viên Quỳnh ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy một góc phía sau bồn hoa, Tử Hồng cùng Ngô Phong đang đứng ở đó, Tử Hồng cầm tay lôi kéo Ngô Phong: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần em giống như trước kia là được, lâu lâu mới đến đây một lần thì làm sao Viên Quỳnh có thể biết được đúng không? Hiện tại có cô ta, em liền vứt tôi sang một bên?”.
Ngô Phong tựa như muốn tránh thoát khỏi tay nàng ta, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn, có chút bất đắc dĩ, nói: “Lôi cô ấy vào chuyện này làm gì? Tôi đã sớm nói qua với dì, chúng ta là không có khả năng”.
Viên Quỳnh cảm thấy chính mình tức muốn hộc máu, rốt cuộc Ngô Phong là cái dạng người gì vậy? Nơi nơi đều có có dấu vết phong lưu của cô, Viên Quỳnh buồn bực đứng ở nơi đó, nhìn Ngô Phong cuối cùng cũng giãy khỏi tay Tử Hồng, xoay người lại, liền nhìn thấy Viên Quỳnh im lặng đứng ở nơi đó, dưới ánh trăng sáng ngời, con người đen nhánh như giếng sâu phản chiếu từng đường gợn sóng của ánh trăng.
Nhìn thấy Viên Quỳnh, Ngô Phong có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, lại lập tức hoảng hốt, vội vàng đi tới cạnh nàng, dưới ánh trăng Viên Quỳnh nhìn kĩ Ngô Phong, Ngô Phong chỉ có thể nghĩ tới hai chữ lãnh mị*.
Nếu dùng Đát Kỷ để so sánh với cô, hiển nhiên Đát Kỷ không đủ phân lượng, cô hẳn phải là nữ hoàng Ai Cập - nữ hoàng Cleopatra**.