Bách Hợp Yêu Thương

Chương 43: Ngô Thiên Dã



Sau cơn kích tình, hai người từ từ bình tĩnh lại, Viên Quỳnh cảm thấy mệt chết được, Ngô Phong mở còng tay cho nàng, sau đó đi xuống giường.

Viên Quỳnh vô lực kéo sợi ruy băng trên mắt mình xuống, trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng bị kéo kín mít.

Viên Quỳnh không nhìn thấy được Ngô Phong đang làm gì, nàng thở dài một hơi, hoàn toàn buôn lỏng thân mình, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không còn đủ sức lực cùng Ngô Phong chơi trò chơi quá phận gì nữa.

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng hát của Ngô Phong: ”Happy birthday to you! Happy birthday to you!….”

Giọng hát ấm áp ngọt ngào vang lên trong không gian, trên tay Ngô Phong còn cầm một cái bánh sinh nhật, đi tới cạnh giường, nhìn nàng, nói: ”Sinh nhật vui vẻ”.

Viên Quỳnh ngây ra một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật của Viên Quỳnh thật.

Nhưng nàng mặc kệ hôm nay có phải sinh nhật của mình hay không, tâm ý của Ngô Phong thật làm cho nàng rất vui mừng.

Nàng ngoài ý muốn, nói: ”Sao chị biết hôm nay là sinh nhật em?”.

Ngô Phong cười nói: ”Quên rồi sao? Em có nói qua với tôi, đến đây, cùng nhau thổi nến đi”.

Viên Quỳnh lấy chăn quấn lấy cơ thể mình, cùng Ngô Phong thổi nến.

Ngô Phong lấy trong tủ đầu giường ra một tấm thẻ đưa cho nàng: ”Đây là quà sinh nhật của em”.

Viên Quỳnh cầm lấy tấm thẻ, là một tấm thẻ tín dụng, nàng nghi hoặc nhìn Ngô Phong, Ngô Phong nói: ”Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, không giới hạn, em muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu”.

Viên Quỳnh vừa ngạc nhiên vừa có chút nghi ngờ, hỏi cô: ”Chị thật sự tốt như vậy sao? Em muốn mười triệu được không?”.

Ngô Phong cười nhéo nhéo mũi nàng, nói: ”Em có thể thử”.

Viên Quỳnh nhìn tấm thẻ trong tay, trong tràn ngập ấm áp cùng cảm động, tiền bạc chỉ là thứ yếu, quan trọng là thành ý của cô dành cho mình.

Viên Quỳnh thò người ra, vòng tay ôm lấy cổ cô, nói: ”A Phong, chị đối xử với em tốt như vậy, em làm như thế nào mới có thể báo đáp chị đây?”.

Ngô Phong cười nói: ”Không phải như vậy chứ, thấy tiền liền cảm động? Em cũng thật là tham tiền đó”.

Viên Quỳnh đẩy cô ra, giả vờ giận dỗi, nói: ”Là chị có tâm cho nên em mới cảm động chứ bộ”.

Ngô Phong cười ôm lấy nàng, nói: ”Không cần báo đáp gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, tất cả của tôi đều là của em”.

Viên Quỳnh chỉ yên lặng tựa vào lòng cô, không nói gì.

Dùng tiền tài để làm thước đo tình cảm của một người cũng không có gì sai, chẳng qua tiêu chuẩn để làm thước đo không phải là người đó chi bao nhiêu tiền cho bạn, mà là người đó nguyện ý cho bạn chi xài bao nhiêu.

Nếu một người có mấy trăm vạn, thậm chí là mấy ngàn vạn, cô ấy sẵn sàng bỏ ra mấy trăm vạn cho bạn mua nhà mua xe, cũng không thể nói lên cái gì.

Như nếu một người chỉ có mười đồng, lại nguyện chi tám đồng mua cho bạn một đoá hoa, thì người như vậy xứng đáng cho bạn dựa vào cả đời.

Nhìn Viên Quỳnh im lặng tựa vào lòng cô, Ngô Phong đem hành vi này tự lý giải là do Viên Quỳnh đang quá cảm động, kích động quá nên không biết nói gì, cô yêu thương vuốt ve tóc Viên Quỳnh, hôn môi hôn trán nàng, lại không biết rằng trong lòng Viên Quỳnh vừa áy náy cùng tự trách, vừa đấu tranh giữa tình cảm và lý trí.

Ngô Phong cười cắt bánh kem, lại mở ra một chai rượu vang đỏ, Viên Quỳnh nhìn cái đồ khui nắp chai rượu trong tay cô, híp mắt bĩu môi nhìn Ngô Phong, nói: ”Vừa rồi chị dùng cái này chọt chọt vô người em đúng không?”.

Ngô Phong nhìn đồ khui nắp chai rượu trong tay, cười xấu xa.

Viên Quỳnh vài lần lấy cớ chạy thử xe đi xem Trình An Nhi, nàng mua một ít methadone* từ chợ đen mang đến cho Trình An Nhi.

Trình An Nhi vô cùng tiều tuỵ nhưng mỗi lần nhìn thấy Viên Quỳnh, đều vui sướng vạn phần, Viên Quỳnh hiện tại chính là chỗ dựa duy nhất trong lòng nàng ấy, là niềm tin duy nhất để nàng ấy kiên trì cai nghiện.

*methadone: một chất có tác dụng làm giảm khả năng phê của heroin.

Tuy vậy, sau khi hết nghiện mai thúy, ta sẽ trở nên nghiện methadone.

Viên Quỳnh cuối cùng cũng độ xong chiếc xe, nàng còn đặt trên mạng một loại nước sơn có thể đổi màu khi gặp nhiệt, lắp thêm thiết bị làm nóng vỏ ngoài của xe, sơn lại nước sơn thêm lần nữa, Viên Quỳnh liền kêu Ngô Phong đến xem thành quả tu sửa lại xe của nàng.

Nàng nhìn Ngô Phong, nói: ”Xe này giờ lên sân, tốc độ tối đa có thể đạt đến khoảng ba trăm tám km/h”.

Nàng lại bật thiết bị làm nóng vỏ ngoài xe lên, sau khi nhiệt độ tăng cao được năm phút, xe từ màu bạc chuyển từ từ sang máu trắng, lại từ màu trắng chẫm rãi chuyện thành màu xanh nhạt, Viên Quỳnh lại ấn thêm một nút, biển số xe ở đầu và đuôi liền lật vào trong đổi thành một biển số khác.

Viên Quỳnh cười nói: ”Vũ khí giết người phóng hoả nhà làm”.

Ngô Phong cười, nựng hai má nàng, nói: ”Bọn cớm mà gặp mà được loại tội phạm như em đúng là khóc không ra nước mắt”.

Viên Quỳnh cười có chút đắc ý, Ngô Phong nói tiếp: ”Ngày mốt cùng đi thăm ba tôi, em trai của tôi cũng mới về nước, đúng lúc chào hỏi nhau luôn một thể”.

Viên Quỳnh bĩu môi, Ngô Phong khoác vai nàng, ôn nhu nói: ”Em trai của tôi từ Mĩ trở về, khó khăn lắm nó mới về được một lần, không dễ gì gặp được nó, em đừng làm tôi mất hứng được không?”.

Viên Quỳnh nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của cô, sau cũng trái lương tâm mà gật đầu.

Ngô Thiên Dã - Viên Quỳnh rốt cuộc cũng gặp được hắn, muốn tiếp cận được Mông Sa, chỉ có thể thông qua Ngô Thiên Dã.

Bởi vì mấy năm gần đây, Mông Sa ngoại trừ năm ngoái có gặp qua Ngô Thiên Dã thì không còn gặp mặt bất kì ai khác.

Dù cho có người mua số lượng lớn hắn cũng không gặp, chỉ cho đám đàn em ra bàn công chuyện, còn mình thì lui vào hang ổ như thế nào cũng không chịu ló đầu ra.

Nhưng mà Viên Quỳnh vẫn còn mẫu thuẫn giữa sự lợi dụng và bất an, nàng đối với Ngô Phong càng ngày càng cảm thấy tội lỗi, cũng bởi phần tội lỗi này mà tình cảm của nàng dành cho Ngô Phong ngày càng sâu đậm, điều này làm cho nàng càng thêm bất an.

Căn biệt thự của Ngô Thiên Dã nằm ở Đại Tự Sơn - một vùng khá xa thành thị, khi Viên Quỳnh tới nơi, nhìn thấy hắn đang chăm bẵm hoa cỏ trong sân vườn, là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, dáng dấp Ngô Phong nhìn không giống Ngô Thiên Dã, nhưng tính cách lẫn khí chất rất giống Ngô Thiên Dã.

Bên cạnh Ngô Thiên Dã còn có một người phụ nữ, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, văn tĩnh tao nhã, cả người tràn ngập hơi thở quyến rũ của nữ nhân thành thục.

Ngô Phong đi tới: ”Ba gần đây có khoẻ không?”.

Ngô Thiên Dã nhìn Ngô Phong đứng trước mặt, mỉm cười nói: ”Mới tới à? Đi vào nhà rồi nói”.

Tiện đà nhìn đến Viên Quỳnh đứng phía sau Ngô Phong, hắn hơi nhíu mày, Ngô Phong cười chỉ vào Viên Quỳnh, nói: ”A Quỳnh, là người mà con đã nói với ba”.

Ngô Thiên Dã không nói gì, xoay người vào nhà.

Viên Quỳnh đứng qua một bên, để cha con hai người họ đi trước, mình đi ở phía sau, cùng người phụ nữ kia sóng vai vào nhà, người phụ nữ nhìn nàng thầm đánh giá, nhìn thấy Viên Quỳnh xoay đầu lại nhìn mình.

Nàng ta mỉm cười vương tay, nói: ”Tôi tên Tử Hồng, là mẹ kế của Ngô Phong”.

Viên Quỳnh bắt tay với nàng ta, cười nói: ”Tôi tên Viên Quỳnh”.

Tử Hồng nói: ”Tôi biết, A Phong khi gọi điện đến có nhắc qua cô, cô ấy nói cô rất có năng lực, cũng rất xinh đẹp, quả nhiên là tuổi trẻ thật tốt”.

Viên Quỳnh cười cười nói: ”Dì cũng rất đẹp, bảo dưỡng rất tốt, nhìn không ra là trưởng bối của A Phong”.

Tử Hồng, cười nói: ”Cám ơn”.

Bốn người đi vào phòng khách, Viên Quỳnh có chút câu nệ, không có ngồi xuống, đứng ở phía sau Ngô Phong.

Ngô Phong cười nhìn nàng nói: ”Em ngồi đi, không cần khẩn trương”.

Viên Quỳnh cười cười, ngồi bên cạnh Ngô Phong, Ngô Phong cùng Ngô Thiên Dã nói một ít chuyện phiếm trong nhà, đơn giản như thân thể dạo này thế nào và một số chuyện linh tinh khác, Viên Quỳnh chỉ có thể yên lặng ngồi ở một bên.

Ngô Thiên Dã nói: ”A Chính hôm qua mới trở về, còn chưa quen với múi giờ bên này, chắc bây giờ còn đang ngủ, Tử Hồng đi xem nó đã dậy chưa”.

Tử Hồng đáp ứng rời đi, Ngô Thiên Dã nhìn Viên Quỳnh nói: ”Cô là lần đầu tiên tới đây, đi xem xung quanh một chút đi”.

Viên Quỳnh hiểu ý, đứng dậy nhìn Ngô Phong, nói: ”Em đi ra ngoài nhìn một chút”.

Ngô Phong gật đầu, nói: ”Lát nữa tôi tìm em”.

Viên Quỳnh: ”Vâng” một tiếng, xoay người rời đi.

Cả biệt thự ngoại trừ vợ chồng Ngô Thiên Dã còn có vài tên vệ sĩ, Viên Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, nơi góc tối còn có camera giám sát, nơi này còn thiết bị giám sát điện tử, Viên Quỳnh làm bộ không chút để ý đi đến bãi cỏ gần một góc cửa sổ, từ nơi này có thể mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngô Phong và Ngô Thiên Dã, Viên Quỳnh làm bộ dáng không chút để ý, nhìn ngó xung quanh, nhưng tâm tự lại đặt vào cuộc nói chuyện của hai người họ.

Trong giây lát, phía sau truyền đến giọng nói: ”Cô kia, ở trong này làm cái gì?”.

Trong lòng Viên Quỳnh hoảng hốt, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, xoay người nhìn về phía giong nói phát ra, bắt gặp được một người.

Là một nam thanh niên, dung mạo thanh tú, ngũ quan cơ bản có vài phần giống với Ngô Phong, chẳng qua có phần còn hơi trẻ con, còn có cách ăn mặc không theo xu hướng hiện nay.

- --------------------------------------------------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.