Lý Kỳ thấy bốn người bọn họ ngay cả việc xuống xe cũng phải tranh luận một phen, nhất thời câm nín một trận, xoa xoa cái trán, đau đầu a.
- Lý đại ca, Lý đại ca, cà phê kia là gì, ăn vào có thể thành tiên sao?
Hồng Thiên Cửu vừa xuống xe ngựa, lập tức sử xuất di hình đổi ảnh, thoáng hiện tới bên người Lý Kỳ, y hưng phấn không ngờ kéo cánh tay của Lý Kỳ, hạch hỏi.
Lý Kỳ bị y ầm ĩ tới nỗi đầu cũng to lên, ra sức bắt lấy hai cánh tay của Tiểu Cửu, kích động nói: - Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, ngươi như vậy, người khác sẽ nghĩ rằng lão tử là cong đấy.
Cong hả?
Hồng Thiên Cửu hoang mang trừng mắt nhìn.
Sài Thông đi tới, cười gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Nếu đem ra để so sánh, Lý Kỳ vẫn ưa thích phong cách vua làm màu hơn, ít nhất thì cũng an tĩnh.
- Tránh ra, tránh ra.
Cao Nha Nội cuối cùng mới xuống xe, liền mang một bụng oán khí, vừa đi đến đã đem Sài Thông và Hồng Thiên Cửu đẩy ngã sang một bên, lại đánh giá Lý Kỳ từ trên xuống dưới.
Thằng dở hơi này đang chuẩn bị làm gì thế?
Lý Kỳ nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm chi?
Cao Nha Nội ừ một tiếng, làm ra vẻ nói: - Lý Kỳ, ngươi thành thục không ít nhỉ?
Lý Kỳ một đầu mồ hôi lạnh, nói: - Lời này là thế nào?
Cao Nha Nội nhếch môi cười: - Lý Kỳ, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ xem, ngươi bao lâu mới chủ động mời chúng ta ăn một bữa cơm, ngươi tên keo kiệt này rốt cục thì cũng thông suốt rồi.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nha Nội, nếu ta là kẻ keo kiệt ấy mà, ta đúng vào 30 tết, liền cầm sổ sách ngươi gửi lại ở Túy Tiên Cư chúng ta tới nhà ngươi đòi tiền đó.
Phàn Thiếu Bạch ngạc nhiên vui mừng nói: - Như thế nào? Túy Tiên Cư các ngươi cũng có sổ sách của thằng nhãi này?
Lý Kỳ nói: - Không dày như của Phàn Lâu ngươi.
- Vậy thì thật là làm người ta tiếc nuối.
Phàn Thiếu Bạch vỗ vỗ bờ vai của Nha Nội, nói: - Ngươi còn phải tiếp tục cố gắng a!
Cao Nha Nội tức giận nói: - Ngươi cho ta là muốn đi ủng hộ ngươi sao, ta đó là ủng hộ cho Tống tẩu, ngươi chớ tự mình đa tình.
- Ngươi ---.
Bốn tên này ở một chỗ, thật sự là đủ khiến người đau đầu mà. Lý Kỳ vội nói: - Tốt lắm, tốt lắm. Đi vào trước rồi nói sau. Trong lòng lại bổ sung một câu, nha nha phì phì, các ngươi không ngại mất mặt, nhưng mà ta ngại.
Mấy người tiến vào trong phủ, Cao Nha Nội đột nhiên nói: - Tiểu Văn chưa tới sao?
Lý Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu được, người này là tới khoe khoang đó a! Cũng phải, đây vốn là sở trường của ngươi, nếu giờ mà không cho ngươi khoe khoang, thằng nhãi ngươi sống trên đời thật sự là không ý nghĩa. Cười nói:
- Nha Nội. Ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ trong một tháng đã hoàn thành, không hổ là tình thánh a!
Cao Nha Nội vừa khẽ vuốt đóa hoa hồng bên tóc mai, vừa dương dương đắc ý nói: - Đúng thế, bản Nha Nội nói muốn bọn họ trước lễ mừng năm mới phải ngủ cùng một chỗ, vậy quyết sẽ không nuốt lời.
Sài Thông hừ nhẹ nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ nói, thiếu chút nữa chú rể là ngươi rồi.
Đoán rằng đây là tuyệt đối là một chuyện mãnh liệt. Lý Kỳ vẻ mặt bát quái nói: - Có chuyện gì xảy ra thế?
Sài Thông nói: - Ngày đó khi Tiểu Văn thành hôn, thằng nhãi này uống đến say mèm, la hét phải chỉ đạo Tiểu Văn động phòng. Ngồi lại tân phòng không chịu đi.
Không hổ là Nha Nội, quả nhiên đủ mãnh liệt! Lý Kỳ nghe vậy cũng chấn động.
Cao Nha Nội cả giận nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta là ân công của vợ chồng bọn họ, như vậy thì có gì không được. Ngược lại đám người các ngươi kia, không giảng nghĩa khí, lại đánh cho ta ngất xỉu đi, biến thành bản Nha Nội ngày hôm sau ngủ dậy, mới phát hiện cổ tại sao lại vẹo mất.
Sài Thông nói: - Lúc ấy ngươi chết sống không chịu đi, kéo cũng kéo không được, còn tranh lên giường với người ta. Ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao, có muốn lát nữa ta đi tìm Thái úy để bình luận phân xử hay không.
- Khụ khụ, Sài Thông, ngươi cũng đừng quên quy củ, bất cứ chuyện gì cũng không thể kiện lên cha mẹ.
Cao Nha Nội lập tức uể oải xuống ngay.
Toát mồ hôi! Lý Kỳ vừa chuyển đôi mắt, đột nhiên cười ha hả nói: - Nha Nội, ta ở đây cũng còn một người cần ngươi chỉ đạo đấy.
- Chỉ đạo gì?
- Sinh con.
- Cái gì mà có giúp hay không, nói thế thì khách khí rồi.
Cao Nha Nội nghĩa khí ngất trời nói: - Thế này quá đơn giản, ngươi nói cho ta biết là ai, ta đi giúp gã sinh là được.
Người này chẳng lẽ lại tiến hóa rồi hả? May mắn đã không nói đến tên của tiểu Lục tử. Lý Kỳ hoảng sợ nói: - Coi như ta chưa nói cái gì. Nói xong hắn khẩn trương nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Thái úy, bát Kim thúc bọn họ đâu rồi?
Hồng Thiên Cửu nói: - Cha ta bọn họ một lát nữa sẽ đến.
- Tên mập kia đâu rồi?
- Tam Lang vốn là muốn cùng theo chúng ta tới, nhưng cha y nói cái gì mà người một nhà có thể nào tách ra mà đi, cho nên Tam Lang sẽ cùng Chu thúc đến.
Một lát sau, đám người Cao Cầu, Hồng Bát Kim, Hồng Thất Công, Chu Thanh, Hà Cửu Thúc lục tục tới.
Đều là mang theo cả gia đình đến, tất cả lớn nhỏ ước chừng có hơn hai ba mươi người, may mắn phủ Xu Mật Sứ khá lớn, bằng không mà nói, chưa chắc đã chứa hết được.
Theo sau, vợ chồng Trịnh Dật cũng đã đến, Lý Kỳ mặc dù không có mời nhân sĩ chính trị đến, nhưng phu nhân của Trịnh Dật là Trương Nhuận Nhi, học trò cưng của hắn, vì vậy hắn mới mời vợ chồng Trịnh Dật.
Ngoài ra, Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc, A Nam, còn có người một nhà Quái Cửu Lang cũng đều đến đây.
Thái Kinh già khọm là người đến cuối cùng, nhìn ra được, trạng thái tinh thần của lão cũng vô cùng tốt, lão ham ăn cấp bậc đồ cổ này hôm nay rốt cục có thể nếm đến mỹ vị mà Kim Đao Trù Vương làm, ngươi gọi lão sao có thể không hưng phấn, sao có thể mất hứng cơ chứ.
Trong nháy mắt thời gian, phủ Xu Mật Sứ đã vô cùng náo nhiệt rồi, ở tiền viện Lý Chính Hi dẫn theo một bang trẻ con, ít nhất cũng có hơn ba mươi đứa, ở đó tha hồ chơi trốn tìm, đùa đến điên cuồng, những đứa bé này đương nhiên chỉ là đến cho náo nhiệt, cà phê không có duyên với bọn chúng.
Mà trong đại sảnh, mọi người túm năm tụm ba vây tụ cùng một chỗ, chia sẻ vui sướng và thu hoạch qua một năm này, ở trong này rất nhiều người vốn là không cùng xuất hiện, cũng sẽ không thể nào cùng xuất hiện, nhưng vì có Lý Kỳ, làm cho bọn họ có cơ hội cùng xuất hiện, hiện giờ nghiệp quan đã không phân biệt rồi, trong đây rất nhiều người kỳ thật đều là đồng bạn trên phương diện làm ăn.
Một lát sau, Lý Kỳ đến đại sảnh, chăp chăp tay hướng về phía mọi người, cười nói: - Đa tạ các vị đã nể mặt đến đây, Lý Kỳ cảm thấy rất vinh hạnh, hiện tại cà phê đã chuẩn bị xong, kính mời các vị theo ta đi tới hoa viên, nhấm nháp cà phê. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Hôm nay chủ đề tuyệt đối là cà phê, không mang theo nửa điểm hương vị chính trị và kinh doanh.
Người xung quanh đã sớm không chờ được nữa rồi, lập tức đi theo Lý Kỳ tới hoa viên.
Bởi vì từ sau khi Vương Dao và Lý Kỳ bày tỏ tấm lòng với nhau, Lý Kỳ bắt đầu đem hoa viên Tần phủ đến phủ đệ mình, bởi vì hắn biết Vương Dao yêu nhất là hoa, vườn hoa này sớm hay muộn cũng phải đem tới.
Hoa viên Tần phủ một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở, lúc này tuy là mùa đông, hơn nữa còn là ở vào ngày tuyết rơi, tuyết trắng nơi nơi, chưa tan, nhưng tuyết trắng thật dày cũng không thể che đậy hết hương hoa, khi Lý Kỳ dẫn theo đoàn người đi tới bên ngoài hoa viên, đã ngửi thấy từng trận mùi hoa, tựa như đang ở giữa mùa xuân vậy.
Đi vào trong hoa viên, một mực nhìn lại, khắp nơi nở đầy hoa tươi, sắc thái sặc sỡ, cảnh đẹp ý vui, lại thêm tuyết trắng phụ trợ, khiến mỗi một đóa hoa tươi đều có vẻ cao quý, tinh thuần, vô cùng xinh đẹp.
Vương Dao nhìn thấy những đóa hoa mình âu yếm nở rộ ở trước mắt, không khỏi vui sướng vạn phần, lại không kìm lòng nổi liếc nhìn Lý Kỳ, cũng không biết có phải tâm đầu ý hợp hay không, Lý Kỳ vừa lúc cũng đưa mắt về phía nàng, ánh mắt gặp nhau giữa không gian lạnh lùng, hết thảy đều mang theo nỗi lòng. Tuy rằng màu sắc chủ đạo của hoa viên vẫn là màu trắng, nhưng hôm nay chủ đề cũng là màu trắng tương phản với màu nâu đen.
Có thể thấy hiện giờ hoa viên đã trải qua thay đổi không nhỏ, ở trung tâm hoa viên được dựng lên một loạt đình viện, dùng hành lang nối cùng một chỗ. Ở phía dưới đình này, đều được bày lần lượt từng cái bàn hình dạng không đồng nhất, có bàn tròn, cũng có bàn vuông. Có hai người ngồi, cũng có bốn người ngồi, nhưng là bất kể là bàn lớn hay là bàn nhỏ, mặt trên đều phủ lên một tấm khăn trải bàn đủ mọi màu sắc, rất là tươi đẹp, cùng với hoa tươi ngoài đình tạo nên hình ảnh tuyệt vời.
Kỳ thật màu sắc của cà phê rất là đơn điệu, dù cho có thêm cà phê nữa cũng vậy thôi, nhưng Lý Kỳ cảm thấy mùi vị cà phê quả thật vô cùng phong phú, không ứng dụng sắc điệu đơn điệu để phụ trợ cho cà phê, vì vậy hắn lựa chọn xây dựng ra một hoàn cảnh sắc thái sặc sỡ, sắc thái phản ứng không phải là màu sắc của cà phê, mà là tâm cảnh của người nhấm nháp cà phê.
Ở trên hành lang còn bầy đặt không ít lò lửa, bên cạnh mỗi lò lửa đều có một vị phụ nhân đứng, đây chính là cà phê, cà phê bình thường cần phải nóng, pha luôn uống ngay không thể nghi ngờ là có thể bảo tồn vị cà phê tốt nhất.
Nhìn qua một lượt, rất đơn giản, rất tươi mát, không giống yến hội trước kia, phải làm vô cùng long trọng, nhưng lại có một phen tư vị khác.
- Các vị, mời.
- Mời.
Lý Kỳ cùng một đám tân khách đi vào bên trong, bởi vì đây là cổ đại, nam nữ không thể cùng bàn, nhưng chuyện này đối với Lý Kỳ mà nói, cũng không phải việc khó gì, kỳ thật lúc hắn cải tạo hoa viên này, liền nghĩ đến làm thế nào để có thể ngắm nhìn hết toàn bộ phong cảnh trong vườn hoa, vì thế hắn đã xây dựng hai nhà ăn ngay ở ngoài tường phía nam và phía bắc hoa viên.
Tổng cộng ba tầng lầu, mặc dù là xây dựng ở bên ngoài tường đấy, nhưng được đám thợ thủ công khéo léo dựng lên lầu hai, lầu ba đều có một ban công, lầu hai ban công nhỏ hơn ban công lầu ba, nhưng đều vươn vào trong hoa viên, đứng ở trong hoa viên nhìn qua tựa như lầu các giữa không trung, ngồi ở trên đó, phong cảnh trong hoa viên là thu hết vào mắt, nếu như là ngồi ở phía trên nhấm nháp mỹ vị ấy mà, có thể nghĩ, là tuyệt vời đến mức nào.
Nam sĩ tất nhiên là ngồi ở trong đình, mà nữ sĩ thì lên trên ban công nhà ăn.
Những người này đều không phải là người hay khách khí, đương nhiên, Trịnh Dật phải ngoại trừ, y là quân tử a. Đoàn người đều lôi kéo bạn tốt mình tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ngắm nhìn kỳ hoa dị thảo trong hoa viên, vừa trò chuyện với nhau, vừa kể ra những chuyện vui, vô cùng náo nhiệt.
Lý Kỳ dĩ nhiên là tiếp đám người Thái Kinh, Bạch Thì Trung, Cao Cầu ngồi ở tòa đình lớn nhất.
Thái Kinh đã lâu không ra cửa, nhìn thấy nhiều bạn tốt như vậy, không khỏi cũng vô cùng cao hứng, hai mắt đục ngầu thoáng liếc một cái, cười ha hả nói: - Lý Kỳ, ngươi hôm nay mời nhiều người đến như vậy, xem ra là tràn đầy tin tưởng đối với cà phê này nhỉ!
Lý Kỳ cười nói: - Ta nấu ăn có thể thiếu củi gạo dầu muối, nhưng không thiếu khuyết lòng tin, tuy nhiên Thái sư, cà phê này không rất thích hợp cho người già uống, ngài lát nữa thưởng thức một chút là được rồi chứ đừng uống nhiều, ta sẽ thời khắc giám sát ngài.
Thái Kinh cực kỳ khó chịu nói:
- Cà phê còn chưa mang lên, tiểu tử ngươi đừng làm mất hứng như vậy, toàn bộ tâm tình của lão phu đã bị ngươi làm hỏng rồi.
Mụ nội nó chứ! Nếu là người khác, ta mới lười nói. Lý Kỳ trong phương diện này cũng không phải là một người dễ nói chuyện, lạnh băng băng nói: - Nếu lão nhân gia ngài ngã ở quý phủ ta, đó mới gọi là mất hứng.
Thái Kinh không phản bác được, quay đầu đi, lười đáp lại Lý Kỳ.
Lý Kỳ cũng mặc kệ lão có nguyện ý hay không, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cao Cầu đối với chuyện này sớm đã nhìn quen rồi, chỉ thản nhiên cười, lại quay sang Lý Kỳ hỏi: - Lý Kỳ, cà phê này của người chính là hạt đậu mà lần trước đặc phái viên Đại Thực kia ăn đó hả?
- Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải.
- Chỉ giáo cho.
Lý Kỳ giải thích nói: - Kỳ thật hạt cà phê cũng là một loại trái cây, chỉ có điều thịt quả cà phê tươi quá chua và đắng, không thích hợp ăn ngay, chỉ có sau khi gia công, mới có thể kích phát ra mỹ vị tinh hoa nhất của hạt cà phê.
Cao Cầu mỉm cười một tiếng, giọng điệu có một tia không thể tin nổi nói: - Thịt quả của trái cây kia không thể ăn, trải qua gia công mới có thể ăn ngon, thế này cũng thật là tân kỳ.
Thái Kinh hừ nói: - Ăn ngon hay không, vẫn phải được nếm qua mới biết được.
Già hóa thành trẻ con, câu nói quả nhiên là đúng. Lý Kỳ ha hả nói: - Thái sư nói rất đúng.
Một lát sau, chỉ thấy một đám nữ tỳ bưng một cái khay phân biệt đi vào bên cạnh mỗi cái bàn.
Lúc này thật sự là vạn chúng chờ mong nha!
- Mời thưởng thức!
Đám nữ tỳ vô cùng có lễ phép nói một câu, sau đó đem một loạt chén đặt ở trước mặt khách nhân, tuy rằng đây là pha luôn uống ngay, nhưng là vì tận khả năng bảo tồn nhiệt độ của cà phê, cho nên trên chén đều là đều được gia cố thêm cái nắp.
Lão hàng Thái Kinh này đã không chờ nổi nữa, cái chén vừa mới được đặt xuống, lão liền nhấc cái nắp chén ra, chỉ thấy bên trong là một chất lỏng có màu đồng cổ, lại mang có một chút điểm màu trắng sữa.
Chỉ ngửi thấy một cỗ mùi hương đậm đặc từ trong chén phát ra, từ khi bọn họ nhận thức được thế giới, ngoại trừ rượu ra, chưa bao giờ có những đồ uống nào khác có thể tản mát ra mùi hương đậm đặc đến như thế.
Cao Cầu đột nhiên nói: - Sao ta lại ngửi được một cỗ mùi sữa thơm.
Lý Kỳ cười nói: - Ly cà phê này có tên là cà phê sữa, bởi vì ta đã thêm sữa vào trong cà phê, không, phải nói ta thêm cà phê vào trong sữa, thích hợp thưởng thức vào buổi sáng. Ồ, loại cà phê này nhất định phải uống nhân lúc còn nóng, nếu không vị sẽ kém đi rất nhiều.
Cho dù hắn không nói như vậy, đám người Thái Kinh cũng không tính nhẫn nại đợi thêm nữa, đều bưng lên cái ly trong tay chính mình, đầu tiên là ngửi ngửi, loại mùi hương đậm đặc này thật sự là rất mê người, hơn nữa là độc nhất vô nhị, bọn họ cũng chưa bao giờ ngửi thấy.
May mà mỗi người bọn họ đều là thân sĩ, có giáo dưỡng, tránh cho Lý Kỳ còn phải lắm lời một lần về quy củ uống cà phê, đều là chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ.
Nhưng chính là một ngụm nhỏ này, lại mang đến đầu lưỡi cho bọn một loại thể nghiệm hoàn toàn mới.
Cũng chỉ có khi uống rượu có thể có sức bật như thế, mặc dù là nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, cũng đã thưởng thức được đầy đủ mỹ vị trong đó.
Thái Kinh mặc dù là ham ăn thứ nhất Đại Tống, nhưng tuổi tác đã cao, vị giác đã từ từ thoái hóa, đồ ăn hơi nhạt một chút, lão cũng rất khó mà thưởng thức chuẩn xác ra được, nhưng cà phê sữa lại làm cho trong mắt của lão sáng ngời, cà phê sữa này vừa vào miệng, khiến cho người ta cảm thấy trơn thuận, dường như khiến cả người thoải mái rất nhiều, không khí nháy mắt trở nên dễ dàng hơn. Mà hương sữa thuần nhiệt ngọt lành, cũng làm cho cay đắng ngọt bùi của cà phê biến hóa nhanh chóng, trở nên mềm nhẵn hương vị ngọt ngào, thơm ngọt nồng đậm.
Cho dù lần đầu Thái Kinh nhấm nháp cà phê, cũng không khỏi khó có thể kháng cự hấp dẫn trong đó, liên tục khen: - Kỳ diệu! Cà phê sữa này thật sự là thật là quá diệu mà! Mùi hương đậm đặc nhẵn nhụi, vị no đủ, càng làm cho người ta ngạc nhiên thán phục, ở trong này tuy rằng mùi sữa nồng hậu, nhưng trong đó một tia mùi khác vô cùng đặc biệt vẫn chưa bị mùi sữa che dấu, ngược lại khiến mùi sữa trở nên càng thêm no đủ, nhẵn nhụi, không hề đơn điệu, dung hợp vừa đúng, ngon, có một ly này, chuyến đi này không tệ rồi.