Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1835



Ở xã hội phong kiến có một đặc tính, đó chính là dân chúng thiên hạ đều cho rằng chỉ cần là thứ Hoàng đế dùng, vậy nhất định là tốt nhất, bất luận quảng cáo thế nào so ra đều kém một câu ca ngợi của Hoàng đế, Hoàng thượng nói tốt, vậy nhất định là tốt, chẳng sợ lúc ban đầu là y cự tuyệt.

Quán cafe Hoàng gia, Hoàng thất cà phê.

Có hai câu quảng cáo này, Lý Kỳ đã không cần phải giới thiệu quá nhiều về cà phê, bởi vì nhiều từ khen ngợi hơn nữa, so ra đều kém hai thứ này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Kỳ lại mang cà phê tới hoàng cung cho Triệu Giai nhấm nháp, hắn cũng không phải là mang tới để nịnh nọt, Lý sư phó làm một chuyện gì, vậy khẳng định là có mục đích.

Đương nhiên, như vậy còn chưa đủ, tuyên truyền cơ bản nhất thì vẫn phải làm.

Cổ đại này không có TV, môi giới chính là một tờ báo, vì vậy lời đồn đại chính là công cụ tuyên truyền tốt nhất, vì thế Lý Kỳ trước 30 tết hai ngày, ở nhà chuẩn bị một yến hội giám định và thưởng thức cà phê, mời một vài bạn tốt giới nghiệp quan, thanh thế lớn đến, dù chưa từng thấy cà phê, nhưng tên cà phê này đã truyền khắp kinh thành. Đương nhiên, hắn cũng không mời đám người Tần Cối, viện trưởng nhị viện, bởi vì đây đều thuộc vài phái đấy, nếu bọn họ cùng tới, không khí nhất định sẽ có chút xấu hổ, bọn họ cũng không nhất định nguyện ý đến, hiện giờ tết âm lịch đến gần, bọn họ cũng rất bận rộn.

Trong đó Lý Kỳ còn có một mục đích nữa, chính là mượn chuyện này để Vương Dao không lộ dấu vết vào ở phủ Xu Mật Sứ của hắn.

Sáng sớm hôm nay, Vương Trọng Lăng dẫn một nhà già trẻ đi tới phủ đệ Xu Mật Sứ, trước kia ông ta đáp ứng Lý Kỳ, cả nhà đều ở phủ đệ Lý Kỳ đón lễ mừng năm mới, ở mặt ngoài là tìm náo nhiệt, trên thực tế là giương đông kích tây.

Có lẽ người ở bên ngoài nhìn vào, đây chẳng qua chỉ là chuyện bình thường mà thôi, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, đây lại không phải là một chuyện có thể đơn giản để hình dung đấy, đây chính là điều mà hắn đau khổ chờ đợi, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, Vương Dao sẽ làm nữ nhân của hắn, vào ở nhà hắn. Thật sự là không dễ dàng nha, khẩn trương mang theo Phong Nghi Nô các nàng đi ra đón chào.


- Vương thúc thúc, Vương di.

Lý Kỳ nghênh đón, liên tục chắp tay.

Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô các nàng cũng khẩn trương hướng vợ chồng Vương Trọng Lăng thi lễ.

Vương phu nhân nhìn thấy những thê tử của Lý Kỳ, mỗi người đều là mạo như Thiên Tiên, thông minh tuyệt đỉnh, không kém so với con gái bà, người bên ngoài nếu có được một người, đã là tích phúc khí tám đời, trong lòng chỉ có cảm thán. Vẫn là Lý Kỳ diễm phúc sâu nha!

- Hiền tế, lễ mừng năm mới năm nay quấy rầy ngươi rồi.

Vương thúc thúc cũng vô cùng hưng phấn, đứa con gái mà mình yêu thương nhất cuối cùng cũng gả cho ứng cử viên mà mình thích ý nhất, đây thật sự là nguyện vọng từ nhiều năm trước tới nay của ông ta, ngươi bảo ông ta làm sao mà mất hứng được.

Lý Kỳ vội hỏi: - Vương thúc thúc nói vậy thì quá khách khí rồi, cái gì mà quấy rầy hay không chứ, đừng nói bước sang năm mới rồi, chính là các người ở bao lâu cũng được a.

Mặt sau Thất Nương các nàng nghe thấy Vương Trọng Lăng gọn gàng dứt khoát xưng hô Lý Kỳ là "Hiền tế", đều mang ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía Vương Dao đứng ở một bên.


Vương Dao làm sao chống lại được ánh mắt như vậy của các nàng. Thoáng cúi đầu, sắc mặt là một mảnh mây đỏ.

Nhưng đúng là càng sợ cái gì cái đó lại càng đến, Vương phu nhân đột nhiên kéo tay của nàng lên trước, lại một tay nắm lấy tay của Lý Kỳ. Đem tay của nữ nhi đặt vào trong tay Lý Kỳ, trịnh trọng nói: - Lý Kỳ, hôm nay ta giao con gái cho ngươi đó, ngươi sau này phải đối đãi tốt với nó.

Trong nội tâm bà đương nhiên hy vọng Vương Dao có thể quang minh chính đại đến Xu Mật Sứ phủ. Nhưng Lý Kỳ chưa bao giờ cử hành hôn lễ, ngay cả Thất Nương cũng không, tuy rằng bà không biết nguyên nhân, nhưng bà cũng không để ý nhiều làm gì, mấu chốt vẫn là đạo thánh chỉ kia, còn hơn bất cứ hôn lễ nào. Tuy nhiên việc này ở hậu thế bình thường đều là phụ thân làm, nhưng đây chính là Bắc Tống, hơn nữa Vương phu nhân là quản lý cả phủ đấy.

Nhưng mà, một động tác này của bà, khiến Lý Kỳ và Vương Dao đều có chút bất ngờ, Lý Kỳ thật ra thì không xấu hổ chút nào, còn đắc chí, một tay cầm thật chặt tay Vương Dao, vỗ ngực nói: - Vương di xin yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi thật tốt với Tam nương.

Nhưng thật ra Vương Dao thấy nhiều người ở đây như vậy, hơn nữa còn bao gồm Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ và những bạn tốt đều ở đây, xấu hổ đến cổ cũng đỏ bừng, nhìn thật đúng là giống một tân nương đợi gả.

Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ đột nhiên đi tới, Bạch Thiển Dạ một tay kéo cánh tay sen của Vương Dao, hì hì cười nói: - Tỷ tỷ, không thể tưởng được cuối cùng tỷ cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay phu quân.

Phong Nghi Nô không lưu dấu vết gạt mở Lý Kỳ, kéo một cánh tay ngọc khác của Vương Dao, trêu ghẹo nói: - Ngay cả Vương tỷ tỷ thông minh như vậy cũng trốn không thoát khỏi hoa ngôn xảo ngữ của phu quân, trong lòng ta đây liền thăng bằng, không phải là ta rất ngu xuẩn, mà là phu quân quá giảo hoạt.


Lời này nghe có điểm giống câu danh ngôn kinh điển kia, không phải quân ta vô năng, mà là cộng quân quá giảo hoạt. Hừ, hai người các nàng thật sự là quá coi trời bằng vung rồi, ngay cả nữ nhân của lão công cũng dám đoạt, buồn cười. Lý Kỳ bị đẩy qua một bên, cả tay đều không được sờ soạng, trong lòng buồn bực không thôi, nói: - Ta nói này Tiểu Phong đồng hài, phu quân muội có kinh khủng như vậy sao?

Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói: - Vậy phu quân có ý tứ là nói chúng ta kinh khủng sao?

Lý Kỳ vội hỏi: - Ta cũng không nói như vậy.

Phong Nghi Nô lại nói: - Vậy phu quân huynh cảm thấy huynh có được chúng ta và chúng ta có được huynh, đến tột cùng là ai có phúc phần hơn?

Lý Kỳ bị nhiễu đến choáng váng cả đầu, sửng sốt một lát, mới cẩn thận nói: - Tất nhiên là ta cũng có phúc khí.

Bạch Thiển Dạ tiếp tục nói:

- Vậy theo thuyết tương đối của phu quân, kết luận là cái gì đâu này?

Lý Kỳ hơi sững sờ, chậm rãi cúi thấp đầu xuống nói: - Các muội kinh khủng, như vậy so sánh ra, chính là ta kinh khủng.

- Phu quân thật sự là thông minh tuyệt đỉnh.

Bạch Thiển Dạ, Phong Nghi Nô khanh khách cười, bình thường Lý Kỳ thường mượn thuyết tương đối trêu chọc các nàng, hiện giờ rốt cục gieo gió gặt bão rồi.

Vương Dao cũng buồn cười.

Nhưng ngược lại vợ chồng Vương Trọng Lăng thì nhìn thấy vậy có hơi ngơ ngẩn, đây là Phong Nghi Nô và Bạch Thiển Dạ trước kia sao?

Lý Kỳ vẻ mặt ủy khuất nhìn Vương Trọng Lăng nói: - Vương thúc thúc, thúc có trông thấy được không, nên thay ta làm chủ a.

Vương thúc thúc ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của Lý Kỳ nói: - Hiền tế nha, đại trượng phu nên như thế, ngươi không thấy nương tử của ngươi đều cười rất vui vẻ sao, thế này là đủ rồi.

Nói xong ông ta thấp giọng nói ở bên tai Lý Kỳ: - Tiểu tử, ta còn không bằng ngươi đâu.

Lý Kỳ dựng thẳng lên ngón cái nói: - Vương thúc thúc, lời nói này của thúc thật sự là quá sâu sắc rồi, tiểu tế cũng nghĩ như vậy đấy. Trong lòng lại nghĩ, người cũng đã vào ở rồi, các nàng có thể ngăn cản bao lâu, cũng phải, hôm nay ta phải giả vờ quân tử, ở trước mặt Vương thúc thúc biểu hiện cho tốt một chút, phì phì phì, cái gì giả vờ quân tử, lão tử vốn là quân tử a.
Vương phu nhân ha hả nói: - Nhìn thấy ngươi có thể như thế, lão thân cũng yên lòng.

Lý Kỳ giảo hoạt, đây là sự tình thế nhân đều biết. Bà mới đầu còn lo lắng nữ nhi của mình sẽ phải chịu ức hiếp, nhưng vừa vào cửa bà đột nhiên phát hiện Xu Mật Sứ phủ này khắp nơi đều lộ ra chủ nghĩa nữ quyền, trong lòng cũng kiên định hơn rồi.

Chúng nữ cười to một trận.

- Mẹ nuôi.

Lúc này, Lý Chính Hi không biết từ nơi nào nhảy ra, hưng phấn chạy tới, đợi sau khi đi tới bên cạnh Lý Kỳ, cậu bé đầu tiên là kính cẩn hướng tới vợ chồng Vương Trọng Lăng cùng với con gái của bọn họ thi lễ một cái.

Vừa thấy ngay cả đứa nhỏ cũng có gia giáo, phàm là gặp bề trên, chuyện thi lễ là không thể thiếu được, đây là mỹ đức của Hoa Hạ.

Vương phu nhân cười nói: - Chính Hi thực ngoan.

Vương Dao nhìn thấy Lý Chính Hi, cũng cao hứng vạn phần, không kìm lòng nổi vươn hai tay đến, đem Lý Chính Hi bế lên, hồi lâu chưa ôm, Vương Dao đột nhiên cảm thấy có chút ôm không nổi Lý Chính Hi rồi, cười nói: - Chính Hi, con gần đây cao lớn không ít, mẹ nuôi đều sắp ôm không nổi con rồi.

Lý Chính Hi nói: - Mẹ nuôi, Chính Hi hiện tại mỗi ngày đều ăn rất nhiều cơm. Hơn nữa còn rèn luyện mỗi ngày, tranh thủ sớm lớn lên, như vậy Chính Hi có thể bảo hộ mẹ, mẹ nuôi, Phong di nương, Thất di nương, Da Luật di nương....

Đứa nhỏ này thật sự là rất biết điều mà. Vương Dao nghe vậy cảm động không thôi, một tay trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ của Lý Chính Hi.


Thật không ngờ đây kỳ thật chính là di truyền từ Lý Kỳ nha.

Nhưng tiểu Chính Hi đếm tới cuối cùng, lại quên mất Lý Kỳ, Lý Kỳ buồn bực nói: - Con trai, có phải con còn quên cái gì rồi hay không?

Lý Chính Hi mờ mịt lắc đầu.

Lý Kỳ khó chịu nói:

- Chẳng lẽ con không bảo vệ phụ thân đâu hả?

Lý Chính Hi nói: - Nhưng phụ thân có Mã thúc thúc bảo hộ, Mã thúc thúc rất lợi hại. Hơn nữa phụ thân không phải nói giúp người khác thì phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không cần dệt hoa trên gấm sao.

Quý Hồng Nô nhướn mày, nói: - Đại ca. Sao huynh có thể dạy Chính Hi nói những thứ này.

Lý Kỳ a một tiếng, nói: - Ta --- ta cũng không nhớ rõ ta nói qua lời này khi nào.

Quý Hồng Nô chìm lông mày hướng đứa con nói: - Chính Hi, nương bình thời vẫn dạy con như thế nào, quân tử quý nhân tiện kỷ, người khác trước rồi sau đó tới mình, có thể nào đối đãi khác nhau, nếu lần tới nương còn nghe thấy con nói như vậy, thì con trở về đi úp mặt vào tường suy nghĩ đó.

Lý Chính Hi ồ một tiếng, nói: - Con xin lỗi, con biết sai rồi.


Muội mắng Chính Hi không phải là đang mắng ta sao? Lý Kỳ gãi đầu, thật đúng là không xoay chuyển tình thế được rồi, cũng không biết nên gật đầu, hay là nên lắc đầu, chợt thấy trong mắt những người còn lại đều mang cười nhìn hắn, mặt già đỏ lên, bật cười ha hả nói: - Vương thúc thúc, Vương di, chúng ta chớ đứng nơi này nói chuyện, mau vào nhà ngồi đi. Mời mời.

Một đám người đi vào tiền sảnh, chỉ thấy vợ chồng Bạch Thì Trung đang ngồi ở trong phòng, bởi vì Bạch Thì Trung lớn tuổi, lại vướng phải một trận bệnh nặng, Bạch Thiển Dạ cũng không yên tâm, vì thế sớm mấy ngày này đã đón Nhị lão cùng với đám ca ca tỷ tỷ của nàng đến quý phủ ở, nhưng xét đến cùng bọn họ vẫn là khách nhân, hơn nữa so sánh ra bọn họ vẫn còn lớn hơn vợ chồng Vương Trọng Lăng, tự nhiên sẽ không ra cửa đón chào, nhìn thấy bạn tốt đến đây, cười ha hả nói: - Trọng Lăng đến rồi nha.

Vương Trọng Lăng chắp tay nói: - Bạch huynh, đã lâu không gặp rồi.

Những đứa con của ông ta cũng khẩn trương tiến lên hướng vợ chồng Bạch Thì Trung thi lễ.

Bạch phu nhân cười nói: - Sau này sẽ là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy. Nói xong mắt mang nụ cười liếc nhìn Lý Kỳ.

Ngay trước mặt mẹ vợ, lại lấy được giai nhân, Lý Kỳ thật sự có chút xấu hổ, hắn biết rằng lúc này đợi ở chỗ này, nhất định sẽ bị mẹ vợ trêu chọc đấy, hơn nữa còn có hai đại tả hữu hộ pháp Bạch Thiển Dạ, Phong Nghi Nô này ở đây, ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố nha, lúc này không chuồn, còn đợi đến khi nào, bèn nói: - Cha vợ, Vương thúc thúc, tiểu tế còn phải đi tới cửa chào hỏi khách khứa, trước hết xin lỗi vì không tiếp được, thật có lỗi, thật có lỗi.

Bạch Thì Trung cười nói: - Ngươi đi đi, ta cùng với Trọng Lăng nói chuyện một chút.

- Vâng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Lý Kỳ gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài.


Ở trong này quá là khủng bố, nhưng kỳ thật bên ngoài cũng không thấy thật sự an toàn.

Thật là, vừa đến trước cửa, liền gặp khắc tinh, chỉ thấy Cao Nha Nội vẫn là người thứ nhất chui ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy Lý Kỳ, thì vô cùng hưng phấn, ngoắc ha ha nói: - Lý Kỳ. Nói xong, y liền chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên đưa ra túm y trở về, đúng là Phàn Thiếu Bạch, không chờ Cao Nha Nội kịp phản ứng, Phàn Thiếu Bạch liền nhảy xuống khỏi xe ngựa, bước nhanh đi đến chỗ Lý Kỳ, nói:

- Xu Mật Sứ, chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ cười nói: - Thiếu Bạch, ta chỉ là mời ngươi tới ăn cơm thôi, cũng không có việc vui chia sẻ cùng ngươi a!

Phàn Thiếu Bạch đi vào trước người Lý Kỳ, cười nói: - Xu Mật Sứ lập tức sẽ tiền vào như nước, kinh doanh lại nâng cao một bước, như thế này nếu còn không chúc, ta đây thật sự là quá thất lễ rồi.

Lý Kỳ ha hả cười, cũng không lên tiếng nữa.

Phàn Thiếu Bạch bu lại, thấp giọng nói: - Này, hạt cà phê này vất vả cho Kim Đao Trù Vương ngươi tự mình động thủ, hẳn nhất định là vật phi phàm, không biết có cơ hội hợp tác không.

Bình thường y vẫn không tranh giành với Cao Nha Nội, nhưng một khi liên lụy đến ích lợi, vậy y đích thị là xông lên phía trước nhất, cái này cũng giống như Cao Nha Nội nhìn thấy mỹ nữ vậy.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười gật đầu nói: - Đương nhiên là có, có tiền mọi người cùng kiếm mà.

Phàn Thiếu Bạch nghe vậy mừng rỡ, mặc dù y chưa từng nhìn thấy cà phê, nhưng Lý Kỳ cũng đã tổ chức yến hội cho cà phê này, Lý Kỳ là ai, đệ nhất phú thương Đại Tống, lợi nhuận trong đó có thể nghĩ nha.

- Thiếu Bạch này, lý nào lại thế, dám đoạt trước bản Nha Nội, bản Nha Nội muốn đi tìm y nói chuyện. Cao Nha Nội bị Phàn Thiếu Bạch giành trên nước, chỉ cảm thấy mất hết uy phong, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng, khi y vừa chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, tìm Phàn Thiếu Bạch tính sổ, lại có một bàn tay đưa ra kéo y lại.

Cao Nha Nội tức giận quay đầu lại nhìn, thấy Sài Thông đang cười dài nhìn y, cực kỳ phẫn nộ nói: - Sài Thông, ngươi kéo ta làm gì thế?

Sài Thông khẽ cười nói: - Nha Nội, ngươi từ trước đến nay đều phải tranh giành thứ nhất, có phải thế không?

Cao Nha Nội gãi đầu khó hiểu nói: - Cái gì tranh giành thứ nhất, bản Nha Nội cho tới nay chính là thứ nhất a, không cần phải tranh giành.

Lời này tuyệt đối là phát ra từ tâm huyết.

Vô sỉ! Sài Thông thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười nói: - Vậy không phải rồi sao, cái thứ nhất này vừa rồi đã bị Thiếu Bạch đã đoạt đi, Nha Nội nếu lúc này xuống xe, còn không phải là thành thứ hai.

Cao Nha Nội sửng sốt, thật đúng là lý này nha!

Sài Thông ha hả nói: - Nếu không thể làm thứ nhất, vậy làm thứ nhất từ dưới lên đi, dầu gì cũng là một cái thứ nhất a! Nói xong y liền nhảy xuống xe ngựa.

Hồng Thiên Cửu đang ra từ phía sau, hướng tới Cao Nha Nội còn đang trầm tư nói: - Ca ca, ta cảm thấy lời Sài Thông nói rất có đạo lý, ta sẽ không tranh giành với ca ca số thứ nhất này, để tránh làm tổn thương uy phong của ca ca. Nói xong y cũng nhảy xuống xe ngựa, liền bỏ lại Cao Nha Nội đáng thương đang đứng cô đơn ở trên xe ngựa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.