Bà Bà Trọng Sinh, Phá Đảo Cuộc Đời

Chương 15: (Hết)



74

 

Lúc này, cả Cố gia đều bàng hoàng. Cấu kết với địch phản quốc là tội chết.

 

Vừa nãy, Diêu Vân còn ngồi bên cạnh Cố lão phu nhân, giờ đã lao đến, dùng trâm cài tóc dí chặt vào cổ lão phu nhân.

 

“Thả ta đi, nếu không ta sẽ lấy mạng bà ta!”

 

Cố lão phu nhân chưa kịp thoát khỏi cú sốc khi phát hiện người con dâu yêu quý của mình lại là công chúa địch quốc, thì đã bị Diêu Vân khống chế. Bà ta giận đến mức toàn thân run rẩy.

 

“Diêu Vân, ngươi đúng là đồ rác rưởi! Hại cả Cố gia. Năm đó, ta đáng lẽ nên để đám cặn bã kia lôi ngươi vào ngõ tối mà giày xéo đến chết!”

 

Ánh mắt mọi người nhìn Cố lão phu nhân như nhìn kẻ điên, lời nói của bà ta chẳng khác nào tự sát.

 

Diêu Vân bị lời sỉ nhục thô bỉ đó kích thích, liền đ.â.m mạnh cây trâm vào cổ lão phu nhân.

 

“Câm miệng ngay!”

 

Lúc này, Cố Trường Trung hét lên một tiếng, lao đến. Hai người giằng co, lăn lộn với nhau.

 

“Ngươi là gian tế! Dám lừa ta suốt ngần ấy năm, hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi để chứng minh lòng trung thành với bệ hạ!”

 

Giờ phút này, Cố Trường Trung chỉ nghĩ đến mạng sống của mình, hoàn toàn phớt lờ việc thân mẫu mình đang kêu cứu bên cạnh.

 

Những người khác trong Cố gia sợ đến đờ người, đặc biệt là ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt, con ruột của Diêu Vân.

 

75

 

Cuối cùng, Diêu Vân dù sao cũng là nữ tử nên không thể chống lại sức mạnh của Cố Trường Trung.

 

Ông ta đoạt được cây trâm đã dính máu, đ.â.m thẳng vào trán nàng.

 

Diêu Vân không cam lòng hỏi:

 

“Tại sao lại g.i.ế.c ta? Cố Trường Trung, ngươi có biết rằng khi ta gửi bản đồ quân sự về nước, ta đã có thể rời đi, trở về làm công chúa. Nhưng vì ngươi, vì Thanh Lan và các con, ta từ bỏ tất cả để ở lại.”

 

Cố Trường Trung rút trâm ra, lạnh lùng đ.â.m tiếp một nhát chí mạng vào cổ Diêu Vân.

 

“Ngươi là gian tế, c.h.ế.t không đáng tiếc.”

 



Cố Trường Trung quỳ xuống trước mặt bà bà ta, khóc lóc van xin:

 

“Phu nhân, tất cả là do Diêu Vân gian trá lừa ta. Bao nhiêu năm qua, ta đối xử tốt với nàng, nàng đều quên rồi sao?”

 

“Xin nàng vì tình nghĩa phu thê mà cầu xin bệ hạ tha mạng cho ta.”

 

“Về sau, chúng ta sẽ sinh con dưỡng cái, hưởng trọn phúc khí gia đình.”

 

Bà bà ta giẫm mạnh lên “chỗ hiểm” của Cố Trường Trung.

 

“Cố Trường Trung, đây là món nợ ngươi phải trả!”

 

Tiếng thét đau đớn của ông ta vang dội, khiến mọi người rợn gáy.

 

Thánh thượng hạ lệnh bịt miệng ông ta, giao lại cho bà bà ta xử lý.

 

Bà chẳng thèm nhìn đến ông ta, thản nhiên nói:

 

“Lôi ra ngoài, dùng gậy đánh chết, vứt xác cho chó hoang ở bãi tha ma.”

 

Những người khác trong Cố gia bị lưu đày làm khổ sai.

 

Cố lão phu nhân do mất m.á.u quá nhiều, mắt trợn trừng không cam lòng mà chết.

 

Ta cùng bà bà và Cố Thanh Châu lại nhận được phần thưởng lớn, cùng trở về đại tướng quân phủ. Nhưng giờ đây, Cố phủ đã đổi thành Võ phủ.

 

Cố Thanh Châu đổi họ thành Võ.

 

Bà bà giao toàn bộ sản nghiệp cho ta quản lý. Bà ngày ngày ở trong bếp cùng thân mẫu ta, nấu các món canh bổ, giục ta và Cố Thanh Châu sớm sinh cho bà một đứa cháu để bế bồng.

 

Ngay trong ngày Cố Thanh Châu trở về, chúng ta đã hợp phòng.

 

Sau một thời gian, không thấy nguyệt sự, ta hạnh phúc vuốt nhẹ bụng mình.

 

76

 

Hôm ta biết mình mang thai, thị vệ được cử đi giám sát đám người Cố Thanh Lan trở về báo cáo.

 

Ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt vì muốn bớt khổ cực đã dụ dỗ các quan viên áp giải tội phạm, tự nguyện làm công cụ phát tiết của bọn chúng.



 

Còn Cố Thanh Lan thì hóa điên, mỗi ngày đều lảm nhảm những điều kỳ lạ:

 

“Đều sai cả, đều sai cả.”

 

“Cố Thanh Châu phải là bị phụ thân lợi dụng, hãm hại đến tàn phế, giống như Võ thị không thể tự chăm sóc, được Thẩm Phù chăm lo đến lúc chết…”

 

“Võ thị nuốt vàng tự vẫn, ta và Khinh Yên trở về kinh thành thừa kế gia sản Võ gia sau khi bà ấy chết.”

 

“Đó mới là chính đạo…”

 

77

 

Bà bà và Cố Thanh Châu nghe xong những lời ta kể, liền phái người ra ngoài.

 

Sau đó, hai người nghiêm túc nhìn ta, nói rằng họ đều là người sống lại.

 

Họ kể lại toàn bộ những bi kịch mà đời trước đã phải trải qua.

 

Lúc này ta mới hiểu, vì sao bà bà đối xử với ta tốt đến mức vượt qua lẽ thường, bởi vì đời trước ta đã tận tâm tận lực chăm sóc bà suốt mười năm.

 

Còn Cố Thanh Châu cũng thẳng thắn thổ lộ rằng, hắn đã thích ta suốt hai kiếp.

 

Đời trước, vì cơ thể tàn tật mà hắn không dám tỏ lòng với ta.

 

Kiếp này, hắn mới liều mạng đối xử tốt với ta như vậy.

 

Hắn và bà bà đều sống lại vào ngày ta bước chân vào đại tướng quân phủ.

 

Nghe tin có thể cưới được ta, tên ngốc này suýt nữa đã không kiềm được, để lộ sơ hở.

 

Kể từ khi sống lại, bà bà và Cố Thanh Châu đã âm thầm thu thập bằng chứng tội lỗi của Cố gia, nhờ vậy mà có thể dễ dàng lật đổ cả gia tộc bọn họ.

 

Nhìn thần sắc căng thẳng của hai người, ta bật cười khẽ.

 

Ta biết họ sợ rằng những chuyện hoang đường như thế này sẽ khiến ta khó chấp nhận.

 

“Cho dù hai người là mẫu thân và Cố Thanh Châu của kiếp này hay kiếp trước, thì vẫn là những người mà ta, Thẩm Phù, yêu thương nhất trên đời.”

 

( Hết )
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.